Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

CChương 427: Bảy ngày không bao trả?

.Hôm nay thời tiết chuyển tốt, ánh nắng tươi sáng, mang đến cho ngày đông giá rét một tia ấm áp.
.Một chỗ trong ao hoa của ngõ Trung, mơ hồ có thể thấy hai cô gái xinh đẹp đang ngồi bên trong thưởng thức hoa bách hợp.
.Cô gái xinh đẹp hơi nhỏ nhắn bên trái yếu ớt nói: - Khuynh Thành tỷ đúng là mệnh tốt, ở ngõ Trung đã là chúng tinh phủng nguyệt, bây giờ đến Phượng Phi Lâu, nghe nói Hàn tiểu ca kia còn đặc biệt sáng tác một vở kịch vì tỷ ấy nữa.
.- Sao nào? Cô hâm mộ à?
.- Cô không hâm mộ sao? Diễn kịch rất thú vị, chẳng những được người ta thích, hơn nữa còn không phải ngày ngày đối mặt với mấy nam nhân thối kia.
.- Hâm mộ có ích lợi gì, Hàn tiểu ca kia không để mắt đến chúng ta, không, căn bản là đến nhìn cũng không nhìn đến chúng ta... Ây? Sao cô không nói vậy?
.- Hàn... Hàn tiểu ca.
.- Hàn tiểu ca nào?
.- Cô mau nhìn, người kia hình như... hình như là Hàn tiểu ca.
.- Ở đâu? Ta xem nào, hơi giống a, nhưng hắn đứng trước cửa Hoa Nguyệt Lâu làm gì?
.- Chẳng lẽ lại là tới mang người đi.
.- Không giống, cô xem hắn đứng ở đó không nhúc nhích.
.- Đúng a, sao hắn lại đứng ở ngoài cửa chứ?
.Hàn Nghệ đứng trước cửa Hoa Nguyệt Lâu, ngẩng đầu nhìn tấm biển treo trên mái hiên, không hề nhúc nhích.
.Trôi qua hồi lâu, một quy công đi ra: - Ai ôi, đây... đây không phải là Hàn tiểu ca của Phượng Phi Lâu sao?
.Hàn Nghệ thu hồi ánh mắt, liếc nhìn quy công này, hiện lên vẻ hơi buồn bực, nói: - Tào giả mẫu các ngươi có ở đây không?
.Quy công kia nói:
.- Có, có, giả mẫu đang nghỉ ngơi ở lầu ba, Hàn tiểu ca, mau mời vào.
.Hàn Nghệ thở dài, Lưu tỷ ơi Lưu tỷ, lần này xem như ta bị tỷ hại thảm rồi. Bước chân đi vào.
.Bởi vì sáng sớm tinh mơ, bên trong Hoa Nguyệt Lâu này cũng trống rỗng, dù sao bình minh chỉ là một kiểu hiện tượng sinh lý vượng thịnh, chứ không phải một kiểu sinh lý cần giải quyết.
.Đi đến lầu ba, quy công kia vào trong thông báo trước, qua một lát, liền đi ra ngoài, nói:
.- Hàn tiểu ca. Giả mẫu mời cậu vào.
.- Đa tạ!
.Hàn Nghệ gật gật đầu, đi vào, trong phòng trang hoàng xa hoa, khói nhẹ lượn lờ, hết sức nhạt, chỉ ngửi thấy mùi thơm này là biết Tào Tú này là một người có phẩm vị.
.Chỉ thấy một người phụ nữ trung niên đang ngồi, phong mạo thướt tha, mơ hồ có thể thấy được mỹ mạo của thời trẻ tuổi.
.- Ồ! Hàn tiểu ca đến à, đúng là khách hiếm thấy a!
.Sau khi Tào Tú nhìn thấy Hàn Nghệ mới giả vờ khách khí, đứng dậy.
.Hàn Nghệ kinh ngạc nhìn Tào Tú, nói: - Tào tỷ, tỷ còn đang giận ta.
.Tào Tú sửng sốt, sau đó kinh ngạc nói: - Lời này từ đâu mà nói?
.Hàn Nghệ thở dài, nói: - Hai lần trước ta đến, Tào tỷ đều là đích thân ra đón tiếp, nhưng mà lần này, ta khổ sở đứng trước cửa thời gian nửa nén hương, vẫn không thấy Tào tỷ, trong lòng thật là bất an a!
.Ngươi có bản lĩnh thì bỏ đi a! Tào Tú cười nói: - Hàn tiểu ca hiểu lầm rồi, hai lần trước vừa hay ta ở trước cửa, hôm nay không khéo, ta đang nghỉ ngơi, ngươi cũng không phái người đến báo trước, nếu không, thế nào ta cũng phải ra ngoài cửa đón tiếp a!
.Dối trá! Ta đứng trước cửa nhà bà, bà lại không biết? Hai lần trước ta vừa mới đặt chân vào Trung Hạng, bà đã chạy ra rồi. Hàn Nghệ ngây thơ nói: - Thật sao?
.Tào Tú gật gật đầu, bị Hàn Nghệ làm cho dở khóc dở cười, nhưng mặc cho Hàn Nghệ biểu hiện tính trẻ con như thế nào, ả ta cũng không mắc mưu, vẫn cẩn thận phòng bị, đưa tay nói: - Hàn tiểu ca, mời ngồi, mời ngồi.
.- Đa tạ.
.Hàn Nghệ ngồi xuống, yếu ớt nói: - Nếu Tào tỷ không giận ta, vậy thì ta yên tâm rồi.
.Ta hận ngươi muốn chết. Tào Tú thầm nói một câu, không thèm nghe hắn ở đây lảm nhảm, nói:
.- Không biết hôm nay Hàn tiểu ca đến là có chuyện gì, không phải lại muốn dẫn người từ chỗ ta đi chứ.
.Hàn Nghệ ra sức lắc đầu, nói: - Hoàn toàn ngược lại, lần này ta đến trả hàng.
.- Trả hàng?
.Tào Tú trợn trừng hai mắt.
.- Ồ không.
.Hàn Nghệ nói: - Trả người. Ta muốn Tào tỷ mời Cố Khuynh Thành về lại Hoa Nguyệt Lâu.
.Tào Tú kinh ngạc nói: - Ngươi đang nói đùa phải không.
.Hàn Nghệ hết sức chân thành nói: - Là thật, miếu ta quá nhỏ, thật sự không chứa nổi đại thần nhất tôn Cố Khuynh Thành này.
.Tào Tú cười khanh khách vài tiếng, nói:
.- Đúng là ly kỳ, lúc trước Hàn tiểu ca hao tổn tâm tư, mang Cố Khuynh Thành từ chỗ ta đi, mới qua có mấy ngày, đã muốn tống Cố Khuynh Thành về, Hàn tiểu ca chớ không phải ăn no nhàn rỗi, cố ý đến chọc lão thân cho vui chứ.
.- Ta sao dám, với lại Tào tỷ cũng không già a!
.Hàn Nghệ thầm nghĩ, đến công năng bảy ngày bao trả cũng không có, điêu ngoa! Nói: - Có câu nói rất hay, mộng tưởng là thứ sung túc, thực tế là thứ cốt cảm. Cố Khuynh Thành vừa mới lộ diện, kết quả đã suýt nữa thì không thể kết thúc được, nếu tiếp tục nữa, Phượng Phi Lâu của ta sớm muộn sẽ bị hủy mất.
.Hủy càng tốt, hủy càng tốt! Tào Tú ra vẻ ngạc nhiên nói: - Không phải chứ, ta lại nghe nói hôm qua Hàn tiểu ca uy phong bát diện, đến Vi nhị công tử cũng bị người đè bẹp nữa.
.Đè bẹp? Bà có biết dùng từ hay không a! Hàn Nghệ thầm mắng một câu, nói: - Tỷ tưởng ta muốn sao, ta bị ép buộc a. Tào tỷ, tỷ là người từng trải, chắc tỷ rất rõ, tình huống ngày hôm qua, nếu ta buông lỏng, Mộng Nhi bọn họ đều sẽ thành miếng thịt trong bát các công tử ca đó, ta là cắn răng đỡ đòn, may mà hoàng thượng triệu ta vào cung đúng lúc, nếu không thì, ta coi như xong rồi. Bây giờ nghĩ lại ta vẫn còn cảm thấy sợ, Lưu tỷ tức đến nổi suýt nữa đã cùng ta đồng quy vu tận rồi.
.Ngươi mới là người từng trải đấy. Tào Tú trong lòng cũng mắng lại một câu, trong ánh mắt lại lộ ra một tia nghi hoặc, nói: - Hàn tiểu ca can đảm hơn người, cũng không phải lần đầu tiên đắc tội với những công tử ca đón rồi, còn gì phải sợ.
.Hàn Nghệ lắc đầu nói: - Chuyện này khác, trước đây ta đắc tội với bọn họ, đó chỉ là vì cách biệt sĩ thứ, xuất hiện một chút va chạm cũng rất bình thường, nhưng chúng ta song phương cũng không có bất cứ gút mắc lợi ích nào, ngược lại còn có quan hệ chủ- khách, chúng ta không nhìn mặt tăng cũng nể mặt phật. Nhưng lần này thì khác, bọn họ gần như quyết tâm muốn Cố Khuynh Thành, chuyện này tất sẽ còn kéo dài, nói thật, ở phương diện xử lý chuyện, ta vẫn thật không bằng Tào tỷ, nếu không hôm qua ta cũng sẽ không xung động như vậy rồi, làm cho hai bên đều không ai chịu nhường ai. Tào tỷ, Cố Khuynh Thành này chỉ có ở chỗ tỷ mới có thể bình yên vô sự, tỷ hãy thương xót, mời cô ta về lại Hoa Nguyệt Lâu đi.
.Hừ! Bây giờ mới sám hối, sớm thì đi làm gì. Tào Tú thầm hừ một tiếng, nhưng trong ánh mắt vẫn lộ ra một tia hồ nghi, nói: - Đây là Cố Khuynh Thành nhờ ngươi đến?
.Hàn Nghệ lắc đầu nói: - Không phải, đây chính là chỗ khó xử của ta, nếu ta đuổi cô ta ra ngoài, vậy sau này sẽ còn ai đồng ý theo ta, nếu Tào tỷ chấp nhận, chuyện này sẽ dễ xử lý rồi.
.Tào Tú bị hắn nói cho cũng thật có ba phần tin rồi, nhưng trong lòng lại vọng ra một tiếng nói, tuyệt đối đừng tin hắn, tuyệt đối đừng tin hắn. Khẽ cắn môi, thầm nghĩ, chuyện này ta không thể nhận lời, nếu đã như vậy, ta thẳng thừng từ chối là được rồi.- Thật sự xin lỗi, chuyện này ta cũng thật là lực bất tòng tâm. Trước tiên, ta không biết nên đối mặt với Khuynh Thành ra sao, tin là Khuynh Thành cũng giống như vậy, tiếp theo, các ngươi làm như vậy, đã đắc tội Bùi công tử và huynh đệ Vi thị, ta cũng sợ bọn họ, nếu Khuynh Thành trở về, ta cũng không thể bảo vệ cô ta nữa, cuối cùng, nếu như ta không bảo vệ được cô ta, vậy thì bí mật trên mặt cô ta sẽ chân tướng rõ ràng, lúc đó ta sẽ gặp họa rồi.
.Hàn Nghệ vội vàng nói: - Chẳng lẽ Tào tỷ thật không có biện pháp?
.Tào Tú lắc lắc đầu nói: - Ta đây thật sự là lực bất tòng tâm.
.Hàn Nghệ thở dài, nói:
.- Chuyện này phải làm sao a!
.Tào Tú nói: - Hàn tiểu ca hiện giờ là giám sát ngự sử, hơn nữa còn là người hoàng thượng khâm phong, bọn họ muốn động đến ngươi, cũng không phải chuyện dễ dàng.
.Hàn Nghệ nói: - Điều này ta cũng hiểu, nhưng vấn đề là Cố Khuynh Thành ở đây hàng ngày, ta thì không thể cứ đối nghịch với bọn họ, nhà bọn họ đều có thế lực khổng lồ trong triều, một khi ta có bất cứ sai sót nào, vậy thì ta hoàn toàn xong rồi, ta cũng không thể vì nhỏ mà mất lớn, dù sao chức quan mới là thứ quan trọng nhất. Tào tỷ, tỷ thật sự không có một chút biện pháp nào sao?
.Tào Tú lắc đầu.
.Hàn Nghệ thở dài, trong mắt tràn ngập sự thất vọng, đứng dậy nói: - Nếu đã như vậy, Hàn Nghệ đã quấy rầy rồi, cáo từ.
.- Đi... !
.Chữ "nhé" còn chưa nói ra khỏi miệng, Tào Tú đã kịp phản ứng lại, nói:
.- Ngươi... ngươi đi luôn à?
.Hàn Nghệ hoang mang nói: - Tào tỷ còn có chuyện sao?
.Tào Tú thốt lên: - Vậy còn chuyện chúng ta hợp tác thì sao?
.- Hợp tác? Hàn Nghệ sửng sốt, nói: - Ồ, ta nhớ ra rồi, chuyện này ta đã hỏi Lưu tỷ, tỷ ấy cũng không có phản đối, chỉ là tỷ ấy không muốn đụng mặt với tỷ, không giấu Tào tỷ, thật ra ta cũng đã nghiêm túc suy nghĩ chuyện này, đáng tiếc lại xảy ra chuyện không hay này, khiến ta thực sự không có lòng dạ nói đến chuyện này.
.Chẳng lẽ hắn muốn mượn việc này bức ép ta mời Cố Khuynh Thành về? Tào Tú nghĩ rồi lại cảm thấy cách nghĩ này không hợp với thực tế, nhất thời cũng thật sự không đoán ra rốt cuộc Hàn Nghệ muốn làm gì, nói: - Đây là hai việc khác nhau, hơn nữa chuyện của Khuynh Thành, cũng không phải tạm thời là có thể giải quyết, cho dù ta mời cô ta quay lại, ta cũng phải đối mặt với những khó khăn này. Sao chúng ta không nói chuyện hợp tác trước, dù sao chuyện của Khuynh Thành tạm thời cũng không có manh mối.
.Hàn Nghệ do dự một chút, gật đầu thở dài nói: - Được rồi.
.Tào Tú lại nói: - Mời ngồi, mời ngồi.
.Hàn Nghệ ngồi xuống, hỏi: - Vậy không biết Tào tỷ dự tính hợp tác với chúng ta thế nào?
.Tào Tú ngập ngừng mấy lần, mới nói:
.- Ý của ta lần trước đã nói rõ rồi, ngươi ra người, ta ra đất, cho người của ngươi đến Lạc Dương và những nơi khác diễn kịch.
.Hàn Nghệ nghe vậy mặt không chút thay đổi, chỉ một ý tứ, không có hứng thú.
.Tào Tú liếc mắt nhìn Hàn Nghệ một cái, nói: - Chớ không phải là Hàn tiểu ca không muốn?
.Hàn Nghệ thở dài, vẫn không nói.
.Tào Tú có chút sốt ruột, lại nói:
.- Chúng ta hàng xóm láng giềng, Hàn tiểu ca có chuyện cứ nói đừng ngại.
.Hàn Nghệ liếc nhìn Tào Tú, nói: - Vậy... vậy ta sẽ nói thẳng.
.Tào Tú vội nói: - Mời nói.
.Hàn Nghệ lắc đầu nói: - Nói thật, ta không quá hứng thú với phương án hợp tác này của Tào tỷ, nếu không phải Tào tỷ đã mua mảnh đất đó, chuyện này căn bản ta sẽ không để trong lòng.
.Tào Tú kinh ngạc nói: - Tại sao? Đây chắc chắn là chuyện kiếm tiền a!
.Hàn Nghệ nói: - Nhưng đây thì có thể kiếm bao nhiêu tiền? Còn phải chạy khắp nơi, tính toán thử, kỳ thật cũng chỉ như vậy, Tào tỷ, chỉ bằng thực lực của tỷ, chút tiền này sao lại để trong mắt.
.Tào Tú nghe khẩu khí này cũng thật lớn a, ả ta tính số tiền này đủ nhiều rồi, nếu có kịch rồi, thì rượu, ca kỹ gì đó chắc chắn đều lên giá, nhưng Hàn Nghệ dường như cũng thật xem thường chút tiền này, vì thế nói: - Vậy không biết Hàn tiểu ca có suy nghĩ gì đối với chuyện này?
.Hàn Nghệ nói: - Nếu đã muốn chơi, thì chúng ta hãy chơi lớn một chút, đánh nhỏ chơi nhỏ, ta thực sự không hứng thú, hay là cứ như vậy, ba ngõ chúng ta hợp tác, diễn một vở kịch lớn ở Bình Khang Lý này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận