Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 447.2: Cạnh tranh ưu đãi cho dân

.Hàn Viện nói: - Thái úy, việc này ta cũng sớm muốn nói với ngươi rồi, ta cho rằng những điều Hàn Nghệ nói lúc trước rất có tầm nhìn, vào thời kì Trinh Quán, dân chúng Trung Nguyên vừa mới trải qua mấy chục năm chiến tranh, ai cũng không muốn đánh giặc, hơn nữa ruộng đất hoang phế, dân số ít, vì vậy chế độ ruộng đất mới có thể hoàn toàn thực hiện được. Nhưng hiện giờ dân số tăng vọt, đất đai chắc chắn sẽ không biến chuyển, mặt khác, hiện tượng đất đai bị thôn tính cũng xảy ra nghiêm trọng. Triều đình không thể làm phương pháp giúp đỡ thương nghiệp, dùng để phối hợp với chế độ bình quân ruộng đất của triều đình ta.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nhẹ nhàng thở dài, nói: - Không gạt các ngươi, sau khi Hàn Nghệ nói ra việc này, ta mấy ngày nay vẫn luôn suy nghĩ vấn đề này, các triều đại thay đổi luôn có hiện tượng thôn tính lãnh thổ, khó có thể ngăn cản, một khi đã như vậy, chỉ có thể vỡ đất, phân chia cho dân chúng hoặc thương nhân, điều này thật sự có thể, nhưng, thương nhân lại đông và ồn, còn chế độ bình quân ruộng đất lại tĩnh và đóng, một tĩnh một động, hoàn toàn tương phản với nhau. Nếu triều đình mở rộng thông thương, vậy thì nhất định phải cho phép người dân tự do đến mọi nơi thông thương, dân chúng vừa đi, nơi này sẽ trở thành hoang phế, vì vậy chuyện này cũng không dễ dàng mở rộng, nếu không gốc rễ đất nước sẽ bị dao động.
.Nói tới đây, ông ta dừng lại, rồi nói tiếp: - Việc này không thể nóng vội, phải thận trọng, triều đình có thể mở rộng buôn bán trong thành Trường An, dù sao thành Trường An cũng không lớn, lại nhiều dân chúng, đất đai không chia được bao nhiêu. Nếu dưới tiền đề là không lay động được gốc rễ quốc gia, thì giúp đỡ bọn họ mưu cầu sinh cũng không hẳn là không thể. Hơn nữa Trường An là kinh sư, nếu có sai, thì cũng có thể sửa chữa kịp thời, sẽ không gây ra bất cứ náo động lớn nào.
.Cao Lý Hành khẽ cười, nói: - Vẫn là Thái úy nghĩ chu đáo.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ khoát tay nói: - Già rồi, suy nghĩ không nhanh nhẹn bằng những người trẻ. Hàn Nghệ có một câu nói rất đúng, đạo trị quốc, phải đi cùng với thời đại, đạo làm thần cũng phải như thế. Nhưng diện tích lãnh thổ Đại Đường ta mở rộng, mỗi tiếng nói cử động của những đại thần chúng ta đều có thể tạo thành sóng to gió lớn, vì vậy các ngươi nhất định phải nhớ, quyết không thể xao động.
.- Chúng ta nhất định nhớ rõ.
.Ngõ Bắc.
.Dưới sự kích động của Cố Khuynh Thành, giấc mộng trái ôm phải ấp của Hàn Nghệ tan vỡ, một mình cô đơn ngồi ở bên cạnh lò lửa, khung cảnh thê lương đến cỡ nào.
.May mắn, hắn còn có Trà Ngũ.
.Bởi vì Trà Ngũ còn rất nhiều chuyện muốn làm, vì vậy y vẫn chưa đến hai chợ.
.- Ngươi xác định Tiền Đại Phương bọn họ đều đến hai chợ?
.- Chắc chắn, chắc chắn, ta tận mắt nhìn thấy bọn họ rời khỏi đây.
.- Vậy bọn họ đã đóng cửa cửa hàng rồi?
.- Không có.
.- Ha ha, vậy được, ta đến chợ Đào Bảo trước xem thế nào.
.Hàn Nghệ vỗ vỗ bả vai của Trà Ngũ, cười nói: - Những ngày nay vất vả cho ngươi rồi, ngày khác ta chi tiền mời ngươi tới ngõ Trung và ngõ Nam chơi.
.- À?
.- Ngươi không thích sao?
.Trà Ngũ lắc đầu.
.- Thiếu chút nữa thì quên ngươi lớn lên ở đây. Hàn Nghệ lại cười, nói: - Như vậy đi, đến lúc đó ta đưa ngươi một số tiền đủ để ngươi tới bất cứ tửu lâu nào ở thành Trường An này, về phần đến đâu, đêm nay hãy suy nghĩ kĩ.
.- Ai!
.Trà Ngũ gật đầu, đột nhiên cảm thấy lời này không ổn, lại xấu hổ nhìn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ cười ha hả, nói: - Ta ra ngoài trước.
.Ra khỏi Phượng Phi Lâu, hắn liền đi tới chợ lớn Đào Bảo, bên trong cũng vắng tanh, mỗi chủ quán đều mặt mày nhăn nhó.
.- Hàn tiểu ca.
.Vẫn là Đào lão bá phát hiện ra Hàn Nghệ sớm nhất.
.Mọi người vừa nhìn thấy Hàn Nghệ, sắc mặt vui mừng, lập tức đều vây đến.
.- Chào mọi người!
.Hàn Nghệ chắp tay, đột nhiên nói với Đào lão bá: - Đào lão bá, nhớ lúc trước kiếm tiền được khóc chảy nước mắt, suýt nữa thì bất tỉnh, hiện nay không kiếm tiền được nữa rồi, ông tại sao không khóc?
.Đào lão bá này là một người trung thực, suy tư một lúc, lập tức thật thà chất phác nói: - Ta trước kia đều đã quen không có tiền, một lần kiếm được nhiều tiền như vậy, cho nên mới phải khóc, hiện tại đã không kiếm được tiền rồi, tuy rằng trong lòng không vui, nhưng cũng không muốn khóc ---- chuyện này ---- hình như hơi kỳ quái. Càng nói, ông ta càng hồ đồ.
.Đổ mồ hôi! Đây là đáp án tiêu chuẩn!
.Hàn Nghệ sửng sốt, cười gật đầu nói: - Ta thật sự vô cùng cảm kích các vị không đi tìm ta, ta vốn cho rằng các vị sẽ tìm ta đấy.
.Đào lão bá nói:
.- Không gạt Hàn tiểu ca, thật sự chúng ta muốn tới tìm ngươi, nhưng ngẫm lại tâm tình ngươi có thể không tốt, vì vậy mới không tới quấy rầy ngươi.
.Hàn Nghệ gật đầu nói: - Ta hiểu.
.Chợt có người sợ hãi hỏi: - Hàn tiểu ca, ngươi có thể nói cho chúng ta rốt cuộc là xảy ra chuyện gì không?
.Ta đến cũng vì việc này.
.Hàn Nghệ nói: - Việc này khá phức tạp, tạm thời không thể nói rõ ràng, nhưng thật ra không có quan hệ gì với các ngươi, dù tương lai thế nào, chợ lớn Đào Bảo này chắc chắn sẽ mở tiếp, bằng không thì quá hời cho tên họ Mã rồi. Đương nhiên, chủ yếu là xung quanh còn rất nhiều người, ngõ Trung và ngõ Nam cũng sẽ không đóng, có họ ở đấy, chợ Đào Bảo sẽ không thiếu khách, cho nên các ngươi căn bản không cần lo lắng, coi như là đang nghỉ lễ đi, trước đây chắc chắn các ngươi đã mệt rồi.
.Đào lão bá lắc đầu nói: - Một chút cũng không mệt.
.Kiếm tiền happy như vậy, sao có thể thấy mệt.
.- Thật sao?
.Hàn Nghệ cười một tiếng, nói:
.- Nhưng dù thế nào, các ngươi thật sự không cần phải lo lắng, chợ Đào Bảo vẫn sẽ tiếp tục hoạt động. Như vậy đi, toàn bộ tiền thuê tháng này miễn cho các ngươi.
.Mọi người nghe xong, không khỏi vui mừng.
.- Hàn tiểu ca, ngươi thật sự không đóng cửa chợ Đào Bảo sao?
.Bọn họ không giống với bọn Tiền Đại Phương, hai chợ cũng sẽ không thu nhận và giúp đỡ bọn họ. Nơi này là nơi duy nhất bọn họ có thể buôn bán, chắc chắn họ sẽ không rời khỏi đây, bọn họ lo lắng ngõ Bắc đóng cửa, Hàn Nghệ sẽ đóng cửa chợ Đào Bảo, thế thì họ sẽ khóc chết mất.
.- Ta cam đoan với các ngươi, tuyệt đối sẽ không đóng cửa chợ Đào Bảo.
.Hàn Nghệ gật đầu khẳng định, lại nói: - Mặt khác, hiện giờ hàng hóa ở chợ phía Tây rẻ như vậy, nhưng ta thấy cũng chỉ duy trì được vài ngày, không lâu nữa là năm mới rồi, các ngươi mau đi mua đi, những cũng đừng cái gì cũng mua, đồ dùng hàng ngày có thể mua nhiều một chút, dù sao cũng coi như mình đang nghỉ ngơi, cứ an tâm nghỉ ngơi vài ngày, suy nghĩ xem mình muốn buôn bán cái gì, nhìn xem còn cần cải tiến cái gì.
.Mọi người có được cam đoan của Hàn Nghệ, cực kì vui vẻ, bọn họ không phải là người có lòng tham, hai ngày nay không buôn bán được gì, vậy cũng thôi đi, dù sao nghèo cũng quen rồi, chỉ sợ sau này không thể đến đây mua bán. Họ thu dọn rồi trở về, ngày mai đến chợ phía Tây mua sắm.
.Hàn Nghệ thấy mọi người đều nở nụ cười, trong lòng cũng yên tâm, kỳ thật hắn lo lắng người ở đây sẽ nghĩ nhiều, nên nhanh chóng cho bọn họ một câu trả lời. Bởi vì bọn họ không thể gọi là thương nhân chân chính, đều là những người thành thật, nếu giảo hoạt hơn thì lúc trước đã không dám đến ngõ Bắc buôn bán, sợ bị lừa, chỉ có những người thành thật này cái gì cũng không rõ, liền xông vào đây, dù sao bọn họ cũng không thua thiệt cái gì.
.Vừa ra khỏi ngõ Bắc, Hàn Nghệ theo bản năng nhìn xéo về phía cửa, thấy một vị đại mỹ nữ cao gầy, uyển chuyển nhẹ nhàng đi tới.
.Hắn vội vàng lau mắt, lập tức lộ ra khuôn mặt đau khổ, hốc mắt ửng đỏ, đại mỹ nữ kia đi tới, hắn thút thít nức nở, nói: - Ta biết cô tới đây để cười ta mà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận