Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 633: Lười ghê gớm.

.Trần Thạc Chân ừ một tiếng.
.Người đàn ông lại hỏi: - Thuộc hạ cả gan hỏi một câu, lúc trước vì sao giáo chủ nói với hắn chuyện của Tạ Huy, nếu giáo chủ và hắn không gặp nhau thì hắn đã không đoán ra hết thảy rôi.
.Trần Thạc Chân khẽ thở dài một hơi: - Ta vốn chỉ định khiến hắn chuyên tâm đối phó Nguyên gia, nhưng không ngờ, thực ra đây cũng không hẳn là sơ xuất của ta, là hắn thực sự quá tinh ranh.
.- Tiểu Dã! Đệ có đói bụng không?
.Hàn Nghệ đang tiến lên phía trước, chợt cảm thấy vừa đói vừa khát.
.Tiểu Dã cũng gật gật đầu.
.Hàn Nghệ nhìn nhìn chung quanh, nói: - Vậy trước hết chúng ta tìm một chỗ ăn chút gì đã.
.Hai người men theo con đường nhỏ tiếp tục bước đi, tìm cả nửa ngày trời cũng không thấy lấy một quán cơm, càng đi lại càng hoang vu, chỉ có thể nói tình trạng kinh tế Đường triều quả thực thô sơ quá rôi. Lại đi tiếp, thời gian ước chừng một nén nhang, hai người bỗng thấy xa xa có một tòa miếu thờ. Miếu thờ đầu năm nay giống hệt tiệm cơm, đốt nén hương, làm công quả ít tiền liền có ngay cơm chay ăn.
.Vì vậy hai người khẩn trương đi nhanh tới miếu thờ, đến một lối rẽ chợt thấy có hai tiểu sa di đang tiến đến, trên tay bê ít rau tươi xanh, một người nói: - Vân Hưu đúng là chúa lười, bảo y làm chút chuyện y liền bị tiêu chảy.sa di: hòa thượng mới xuất gia
.Người còn lại lên tiếng:
.- Ngươi so đo với y làm gì, nếu y không lười như vậy phương trượng sẽ bảo y đi trồng rau sao, ngươi biết rồi đó, y là do chính phương trượng tự mình thu nạp làm đệ tử mà.
.Hai người đang nói, chợt thấy Hàn Nghệ và Tiểu Dã, lập tức ngậm miệng, thi hành Phật lễ, rồi liền rời đi.
.Hàn Nghệ theo bản năng nhìn ngược lại hướng hai sa di đi tới, chỉ thấy trên sườn núi cách đó không xa có một mảnh ruộng rau. Đột nhiên mắt Hàn Nghệ sáng ngời,: - Tiểu Dã, chúng ta đi qua xem thử!
.Tiểu Dã hiếu kỳ hỏi: - Xem cái gì?
.- Thì cái đồ chơi kia.
.Hàn Nghệ chỉ tay lên sườn núi.
.Tiểu Dã nhìn theo hướng ngón tay hắn, chỉ thấy trên sườn núi có dựng một bánh xe bằng gỗ nho nhỏ khoảng một mét, bên trong con sông nhỏ dưới sườn núi cũng có một cái, chính giữa xếp một bó ống trúc với nhau.- Đó là cái gì?
.- Đồ tốt!
.Hàn Nghệ vô cùng thích thú, hào hứng lôi kéo Tiểu Dã đi tới, còn chưa tới gần đã nghe một hồi tiếng chó sủa, thì ra trên sườn núi có một lều gỗ nhỏ, trước cửa lều còn buộc một chú cún be bé. Phía trước bánh xe đang chuyển động có một con trâu nước kéo một cọc gỗ chuyển động theo.
.- Lại là ai nữa! Thật ồn ào chết được.
.Trong lều gỗ truyền ra một thanh âm mất kiên nhẫn.
.Hàn Nghệ vội nói: - Tại hạ đi ngang qua nơi đây, mạo muội vào xin chén nước uống.
.- Không có, không có.
.Người bên trong lập tức lên tiếng.
.Kiêu ngạo thế! Hàn Nghệ bước tới nghiêng đầu quan sát, chỉ thấy ngủ bên trong là một tên tiểu tử mười bảy mười tám tuổi, trang phục hòa thượng trên người đầy mảnh vá, bẩn ơi là bẩn, đầu tóc ngắn cũn cỡn, bóng nhẫy, xem ra đã rất nhiều ngày chưa gội đầu rồi.
.Hai mắt tiểu hòa thượng kia vốn đang lim dim, bất thình lình mở ra, nhìn thấy Hàn Nghệ, nói: - Không phải ta đã bảo không có nước rồi sao.
.Hàn Nghệ chỉ vào ấm nước đặt cạnh một tấm ván gỗ treo lơ lửng, đáp trả: - Ấm nước lớn như vậy, ngươi cho là ta mù à.
.Tiểu hòa thượng cũng không vừa: - Cái này để ta uống, ta múc nước không phải tốn sức sao, ngươi muốn uống thì tự mình ra cái giếng đằng sau mà múc đi.
.Hàn Nghệ nghe vậy vừa tức vừa buồn cười: - Tên hòa thượng như ngươi thật uổng là người trong Phật môn, ta chỉ xin mỗi chén nước uống ngươi cũng không cho.
.Tiểu hòa thượng không chịu thua: - Ngươi quá coi trọng ta rồi, ta chịu trách nhiệm trông coi vườn rau thôi, cũng không hiểu đạo lý trong Phật môn.
.Hàn Nghệ cười nói: - Vậy ta có thể dùng tiền mua nước của ngươi chứ nhỉ.
.- Không bán!
.Tiểu hòa thượng cực kỳ dứt khoát trả lời.
.Hàn Nghệ ngạc nhiên hỏi: - Đến cả giá tiền ngươi đều không nghe thử sao?
.Tiểu hòa thượng khó chịu liếc nhìn Hàn Nghệ, sau đó nghiêng mình, ngáp một cái, nhắm mắt ngủ.
.Gã sẽ không nghĩ ta là tên lừa đảo chứ? Hàn Nghệ và Tiểu Dã liếc nhìn nhau, không khỏi lắc đầu cười khổ, sau đó đi đến cạnh bánh xe nước, ruộng rau ở bờ con sông chảy dọc xuống sườn núi, mặc dù sườn núi không quá cao nhưng cực kỳ dốc đứng, muốn xách thùng nước lên không phải chuyện dễ, Hàn Nghệ nhìn lại, chỉ thấy giữa hai bánh xe gỗ cách nhau chưa đến năm tấc được nối bằng dây thừng, bên trên dây thừng có cột một đám ống trúc dài.
.Cái này có điểm giống nguyên lý xe đạp, trâu nước kéo một bánh xe gỗ di chuyển, nhờ vào dây thừng kéo theo bánh xe còn lại cũng chuyển động, lúc ống trúc hạ xuống, miệng hướng về dòng sông, nước được chuyển một vòng đi lên thì miệng ống bắt đầu hướng lên, khi nước trong ống đã đầy, đợi đến thời điểm thuận tiện, bánh xe trước mặt bọn họ hướng xuống, nước trong ống sẽ tự động đổ vào rãnh, rồi chảy vào ruộng rau.
.Tuy nhiên thiết kế vô cùng thô sơ, vài ống trúc còn rỉ nước, bánh xe gỗ chưa chắc chắn, chuyển động không mượt, dường như lung lay sắp đổ tới nơi, nhưng không thể không nói, cực kỳ tinh diệu.
.Kỳ thật Hàn Nghệ đã thấy loại hệ thống chuyển động này rồi, gọi là đồng xa, nhưng loại dùng ống tre trúc tạo chuyển động như thế này thường được đặt ở nơi có dòng sông chảy khá xiết để lợi dụng sức nước, nhưng bất luận địa thế nào thì vẫn phải theo nguyên lý vận chuyển nước từ chỗ cao xuống chỗ thấp hơn. Quay sang Tiểu Dã, Hàn Nghệ hỏi: - Tiểu Dã, đệ đã thấy loại đồng xa này chưa?
.Tiểu Dã lắc đầu một cái thật mạnh.
.Hàn Nghệ lại đi đến trước lều gỗ, nói: - Này, tiểu hòa thượng, ta hỏi ngươi một vấn đề nữa.
.Tiểu hòa thượng mở mắt ra, nhìn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ tiếp: - Cái đồng xa bên ngoài là ai làm vậy?
.Tiểu hòa thượng trả lời: - Ta làm đấy, thì sao?
.Hàn Nghệ trợn mắt, bất ngờ:
.- Ngươi làm.
.- Ừ!
.Tiểu hòa thượng nói: - Có vấn đề gì à?
.Hàn Nghệ cười cười, - Không có gì.
.Nói xong, hắn nhìn Tiểu Dã khẽ gật đầu, hai người chuẩn bị rời khỏi, nhưng dợm bước tới sườn núi Hàn Nghệ đột nhiên nhớ tới cái gì liền quay vòng trở lại, nhìn vào chỉ thấy tiểu hòa thượng vẫn nằm như cũ, hơi hé miệng, ấm nước treo cạnh ván gỗ từ từ nghiêng, dòng nước chảy vào trong miệng một cách chuẩn xác.
.Sau khi uống xong, y nhẹ nhàng di chuyển một cây gỗ nhỏ cạnh mình, rồi đẩy sang một bên, ấm nước tức thì chuyển sang vị trí ban đầu.
.Ôi chao! Thật là biêt hưởng thụ! Hàn Nghệ trợn tròn mắt chứng kiến từ đầu đến cuối.
.Tiểu hòa thượng bỗng phát hiện Hàn Nghệ ở trước cửa, nói: - Tại sao ngươi trở lại nữa?
.Hàn Nghệ khẽ giật mình trả lời: - À, là như vầy, ta muốn hỏi ngươi có suy nghĩ đổi nghề hay không.
.- Đổi nghề gì?
.- Thì là hoàn tục đó, ta mời ngươi đến giúp ta làm việc.
.Tiểu hòa thượng vừa nghe đến làm việc, vẻ mặt sợ hãi vội lắc đầu nói: - Không đi, không đi.
.- Ta sẽ trả cho ngươi một khoản thù lao không nhỏ.
.- Vậy thì ta càng không đi.
.- Tại sao?
.- Trả thù lao càng nhiều, sản phẩm làm ra càng nhiều, ta mới không đi, ngươi tỉnh táo chút đi.
.Tiểu hòa thượng nói xong liền nghiêng mình, chỉ chốc lát đã ngáy khò khò.
.Hàn Nghệ ngẩn ra một lúc, khẽ lắc đầu cười, rồi cùng Tiểu Dã vào trong miếu thờ.
.Chùa miếu này tên gọi Vân Hải Tự, tuy là thiện tự không quá to lớn hùng vĩ nhưng quy mô cũng không nhỏ, lại tọa lạc ở Khúc Giang Trì, thắng địa nhiều cảnh đẹp, bởi vậy người tới nơi này cũng không ít.
.- Thì chủ, mời dùng thong thả!
.Một hòa thượng khá lớn tuổi đặt cơm chay lên bàn, chắp tay trước ngực thi lễ.
.- Đa tạ!
.Hàn Nghệ cười, chợt hỏi: - Chẳng biết pháp danh của người là gì?
.- Bần tăng pháp danh Vân Thông.
.May mà là Vân Thông, không phải Tư Thông. Hàn Nghệ gật gật đầu, lại hỏi: - Phải rồi, chùa này còn có thể để tóc sao?
.Vân Thông trả lời:
.- Chùa của ta không có đệ tử tục gia, không thể để tóc.
.Hàn Nghệ lấy làm kỳ lạ: - Vậy thì lạ thật, đằng sau quả núi trước mặt, ta thấy trên đó có một hòa thượng để tóc đen rậm, chẳng lẽ y không phải là người trong chùa này à?
.Vân Thông ồ một tiếng, nói: - Chắc hẳn người mà thí chủ đang nói tới là Vân Hưu sư đệ.
.- Vân Hưu?
.Hàn Nghệ khẽ cau mày nói: - Vân Hưu đúng là có chút lạ lùng, ta đến trước mặt y, muốn xin chén nước, vậy mà từ đầu đến cuối y đều không đếm xỉa tới ta.
.Vân Thông vội nói: - Sư đệ này thật sự là lười cực kỳ, đến cả múc nước uống y cũng thấy phiền phức, nếu người khác uống nước của y thì y tất phải đi thêm một chuyến, bởi vậy y không muốn cho ai nước uống đâu.
.Hàn Nghệ nói: - Thật vậy sao?
.- Người xuất gia không nói lời dối trá!
.Vân Thông giải thích: - Vân Hưu sư đệ vốn là con trai một người thợ thủ công cách đây hơn hai mươi dặm về phía đông, mẫu thân đã qua đời từ rất sớm, phụ thân y trước kia cũng thỉnh thoảng đến chùa làm công quả, mấy năm trước, phụ thân t bị điều động nhập ngũ, kết quả đương nhiên một đi không trở lại, có để lại cho y một cửa hàng thủ công và vài mẫu ruộng, nếu như chăm chỉ một chút y cũng không chết đói, nhưng một ngày nọ y đột nhiên lên đây, nói rằng từ nhỏ đã yêu thích Phật giáo, muốn trở thành hòa thượng, thỉnh cầu phương trượng thu nhận y.
.Phương trượng của chúng ta người có tấm lòng nhân từ, xem như cũng biết cha y, lại thấy y thành tâm như vậy, cho nên liền thu nhận y, không ngờ vừa vào chùa y liền ngã bệnh nặng hơn một tháng, phương trượng vô cùng thương xót, còn đặc biệt cử người chăm sóc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận