Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 891.2:. Trời giáng.

.Bùi Thanh Phong hừ nhẹ một tiếng, nói:
.- Ai! Vi đại, nói cũng không thể nói như vậy, chúng ta vẫn phải thông cảm một chút cho bọn họ, dù sao bọn họ bị Hàn Nghệ bức đến cái loại tình trạng này, đã thật xấu hổ chết người ta rồi, này chỉ sợ cũng là có chút bất đắc dĩ.
.Y vừa dứt lời, chợt nghe được ngoài cửa vang lên một thanh âm khinh thường:
.- Đồ nhu nhược!
.Mọi người lập tức nhìn ra ngoài cửa.
.Chỉ thấy Thôi Tập Nhận, Lư Sư Qúai, Vương Huyền Đạo, Trịnh Thiện Hành đi đến.
.- Thôi huynh!
.- Lư huynh
.Không ít người hướng bọn họ chắp tay thi lễ.
.Đương nhiên cũng có không ít người thờ ơ.
.Bùi Thanh Phong đứng dậy cười nói:
.- Không biết Thôi huynh mắng ai là người nhu nhược.
.Thôi Tập Nhận nhìn về phía Vi Quý.
.Vi Quý cả giận nói:
.- Thôi Tập Nhận, ngươi có ý tứ gì?
.Vương Huyền Đạo thản nhiên nói:
.- Chẳng lẽ phụ thân ngươi không có dạy ngươi người nhu nhược là ý tứ gì sao?
.Bùi Thanh Phong đầu tiên là dùng một tay cản Vi Qúy lại, sau đó lập tức hướng Thôi Tập Nhận cười nói:
.- Nói đến người nhu nhược, tại hạ nhưng thật ra có một phen nhìn nhận khác?
.Thôi Tập Nhận cười nói:
.- Nguyện nghe cao kiến.
.Bùi Thanh Phong nói:
.- Còn nhớ thời điểm mấy ngày trước Hàn Nghệ bốn phía công kích sĩ tộc chúng ta, có vài vị nhưng thật giống đã như mai danh ẩn tích vậy, ta còn tưởng rằng Thôi huynh là ngã bệnh, đang chuẩn bị đến nhà để thăm hỏi ấy chứ.
.Thôi Tập Nhận nói:
.- Bùi huynh là dang nói đến sự kiện quần ẩu ở ngõ Bắc đó sao? Đối với chuyện này ta cảm thấy thật có lỗi, ta vô cùng phản đối việc dùng vũ lực đến giải quyết vấn đề, tại hạ thật sự là lực bất tòng tâm.
.Bùi Thanh Phong ồ một tiếng, nói:
.- Nhưng vấn đề này dù sao cũng phải giải quyết nha, không biết Thôi huynh thích dùng phương thức gì đến giải quyết vấn đề? Tại hạ quả thật muốn biết.
.- Thực lực!
.Thôi Tập Nhận khinh thường cười, nói:
.- Chỉ có người nhu nhược mới sẽ sợ cạnh tranh, chỉ có người nhu nhược mới không dám nhìn thẳng, không dám đối mặt với khiêu chiến, chỉ có người nhu nhược mới có thể cả ngày nghĩ đến lấy thế đè người, bởi vì bọn họ không có thực học, sợ hãi nếu so bằng bản lãnh thật sự thì sẽ thảm bại trước đối phương, bởi vậy chỉ biết dựa vào chút thủ đoạn lưu manh đến giữ gìn địa vị của mình.
.Bùi Thanh Phong cười lạnh một tiếng, nói:
.- Chúng ta không phải sợ hãi cạnh tranh, chỉ có điều cũng phải xem đối thủ là ai, đám ti tiện hàn môn kia, sao có tư cách đánh đồng cùng chúng ta, bọn họ còn không xứng.
.Lư Sư Quái cười ha ha nói:
.- Đã là đám hàn môn ti tiện, quét sạch mặt mũi của các ngươi, các ngươi lại chẳng dám làm gì, chỉ biết ở chỗ này tự lừa mình dối người, che dấu sự sợ hãi của bản thân.
.Vương Huyền Đạo nói:
.- Nếu ngươi thật sự khinh thường chuyện cạnh tranh với đám hàn môn kia, thế thì tại sao ngày nào bên miệng cũng nhắc đến đám hàn môn đó thế, nếu không phải là sợ hãi, thì là cái gì a?
.Trịnh Thiện Hành cười nói:
.- Một câu làn sóng còn hiền của Hàn Nghệ liền khiến bọn ngươi sợ tới mức ăn ngủ khó an, có thể thấy được sĩ tộc chúng ta đã mục ruỗng đến cỡ nào, mới trở thành cái loại chim sợ cành cong này
.Thôi Tập Nhận đột nhiên tiến lên một bước, vòng qua Bùi Thanh Phong, đi đến vị trí trung tâm của Đắc Nguyệt Lầu, hai tay chống lên trên hàng rào, ánh mắt lần lượt đảo qua mặt từng người, nói:
.- Các vị, từ thời Ngụy Tấn tới nay, mỗi người đều tôn trọng sĩ tộc, cảm thấy sĩ tộc chính là trăng sáng trên trời, chỉ có thể nhìn mà không thể với tới, dường như trên đời này không có gì tôn quý hơn so với sĩ tộc, chỉ cần có quan hệ với sĩ tộc chúng ta, đều có thể khiến cho bọn họ mừng rỡ như điên.
.- Nhưng mà trong mắt của ta, bây giờ sĩ tộc cũng là thứ không có bất kì giá trị gì nhất, bởi vì chúng ta sinh ra phải có được rồi, sự cố gắng duy nhất chúng ta trả giá vì sĩ tộc, chính là thuận lợi theo trong bụng mẹ đi ra, và sống sót. Có rất nhiều kẻ không vô danh tiểu tốt, cũng chỉ bởi vì mang họ Thôi Lư Trịnh vương, mà bước chân vào hàng ngũ sĩ tộc, cũng chính bởi vì bọn họ dựa vào danh hiệu của sĩ tộc chúng ta mà muốn làm gì thì làm, không để ý tới vinh quang và tôn nghiêm của sĩ tộc chúng ta, nên mới đưa sĩ tộc chúng ta rơi vào cảnh ngộ nằm ở vị trí thấp bé không đáng một đồng, giống tảng đá thối trong hầm cầu, khiến người ta phải tránh xa.
.- Đối với chuyện này ta phi thường tức giận, bởi vì ta vô duyên vô cớ phải chịu liên lụy này, điều này cũng làm cho ta ở nhà suy nghĩ kĩ càng một chút, nếu sĩ tộc là tôn quý, là vinh quang cao nhất, vậy thì không nên có sẵn từ lúc mới sinh ra. Thánh nhân có nói, Trời muốn giáng một trách nhiệm lớn lao cho người nào, trước khiến cho khổ tâm trí, mệt nhọc gân cốt, đói rét thể xác, cùng quẩn thân thể; hễ muốn làm việc gì thì hoàn cảnh khiến gặp điều nghịch lý trở ngại. Trời làm như thế, để kích thích tâm tánh kiên nhẫn của người ấy, như vậy mới có đủ nghị lực làm xong những việc chưa làm được (Mạnh tử). Nếu các ngươi cho rằng đối với sĩ tộc vinh quang là cao nhất, vậy thì muốn trở thành người của sĩ tộc, nhất định phải cố gắng hơn, gian khổ hơn so với bất kì ai khác, mà không phải dựa vào sinh ra đã có, đây chính là nổi nhục lớn nhất của sĩ tộc chúng ta.
.- Vinh quang chúng ta có được là nhờ tổ tiên ta đã dùng toàn bộ tâm huyết, cực khổ vô cùng gây dựng nên, chứ không phải tự dưng mà có được, mà chức trách của chúng ta không phải cầm vinh quang đó đi đổi lấy chức quan, tiền tài và nữ nhân, đây là đại đại bất hiếu.
.Yên tĩnh!
.Những lời này vừa dứt trong lầu là một mảnh an tĩnh.
.Thôi Tập Nhận lại tiếp tục nói:
.- Cây ngay không sợ chết đứng. Nếu tất cả chúng ta đều quang minh lỗi lạc, danh phù kỳ thực, không thẹn với lương tâm, cần gì phải sợ hãi Đại Đường nhật báo kia, chính là bởi vì chúng ta thực lực không đủ, mới có thể cảm thấy khủng hoảng, sợ hãi bị người thay thế, cho nên chúng ta mới vận dụng một ít thủ đoạn đem áp chế xuống dưới. Nhưng đây không phải là biện pháp để giải quyết vấn đề, loạn ở Hầu Cảnh đã cho chúng ta một đòn vào đầu. Chúng ta không thể mong đợi cho đối thủ càng ngày càng yếu, chúng ta chỉ có thể làm cho mình trở nên ngày càng mạnh, chúng ta phải tái diễn lại chuyện mà tổ tông ta đã làm, tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ, kẻ giàu có giúp đỡ thiên hạ, nghèo thì chỉ biết lo cho thân mình, đây cũng là biện pháp duy nhất thủ hộ vinh quang của chúng ta.
.- Gần đây hàn môn ngạo mạn không chịu nổi, bọn họ đang làm nhục cái vinh quang mà chúng ta xem trọng còn hơn cả sinh mạng này, chúng ta nhất định phải cho bọn chúng một ít giáo huấn, nhưng không phải mắng bọn chúng vài câu, cũng không phải đấm cho bọn chúng mấy đấm, đó là hành vi của đám vô lại nơi phố phường, không phải là hành vi của chính nhân quân tử. Mà giáo huấn tốt nhất, chính là khiến cho những kẻ đã cười nhạo chúng ta hôm nay, ngày khác phải trở nên càng thêm tôn kính chúng ta, chúng ta phải dùng thực lực mà nói cho bọn hắn biết, vì sao chúng ta là sĩ tộc, mà bọn chúng không phải, chúng ta phải làm cho bọn chúng trở thành tầng lớp được bệ hạ bảo hộ, bởi vì nếu bệ hạ không chiếu cố nhiều đến bọn họ một ít, bọn họ chỉ sợ ngay cả cửa chính của Thái Cực cung đều nhìn không tới, bệ hạ làm quân chủ, nhất định phải chiếu cố về bên bị yếu thế, mà chúng ta sĩ tộc lại dựa vào tài năng, phẩm hạnh của mình, công lao cao cư triều đình, mà không phải trở thành đứa bé được bệ hạ ôm vào trong ngực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận