Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 426.1: Bắt đầu chinh phục

.Hàn Nghệ cũng thật sự không phải đang nịnh bợ, hắn quả thực vô cùng có hứng thú đối với cuộc đời của Võ Sĩ Hoạch, bởi vì đây là một ví dụ cực cá biệt, một người bán đậu hũ đã trở thành một đại quan tam phẩm, phong quốc công, đây đã là một cuộc đời hết sức truyền kỳ rồi, đương nhiên, chỗ truyền kỳ nhất của Võ Sĩ Hoạch, vẫn là đã sinh ra Võ Tắc Thiên.
.Ra khỏi hoàng cung, Hàn Nghệ ngửa mặt nhìn trời, đột nhiên cười, thì thào lẩm bẩm: - Võ Tắc Thiên? Ha ha, đúng là một người thú vị a!
.Những lời nói lúc nãy nhìn bề ngoài là đang nhắc nhở Hàn Nghệ, nhưng cũng không phải là không nói với chính nàng ta, nàng ta có dã tâm còn lớn hơn Hàn Nghệ nhiều, đương nhiên, hiện giờ nàng ta cũng không thể có suy nghĩ hoàng đế, cần phải có sự bành trướng của thế lực mới có thể đủ tạo thành suy nghĩ này, nhưng nàng ta là người đàn bà của Thái Tông, cũng không phải quý tộc, hơn nữa còn là mới trở lại cung đình gần đây, nhưng mà lại muốn tranh giành hậu vị, hơn nữa nàng ta không phải đối mặt với một kẻ địch, mà là một tập đoàn, áp lực trên người nàng ta còn lớn hơn Hàn Nghệ nhiều.
.- Mẹ kiếp! Có giám thị.
.Vừa về đến ngõ Bắc, Hàn Nghệ chợt thấy một bóng người lay động ở cửa ngõ, không phải Lưu Nga thì là ai, dọa hắn giật mình, thầm nói, lần này để cô ta bắt được, ta không bị cô ta niệm chết thì không thôi, không được, tạm thời lánh đi, tính nhanh chóng, hắn khẩn trương đi vòng ra thông đạo chuyên dùng phía sau chợ lớn Đào Bảo.
.Nhưng hắn mới đi chưa được hai mươi bước, trên lối nhỏ bên cạnh đột nhiên chui ra một người, dọa Hàn Nghệ kinh hô: - Cướp a!
.- Bây giờ ai còn dám cướp tiền của ngươi, không muốn sống nữa sao.
.Đối phương cười lạnh nói.
.Chính là Lưu Nga. Người ta cũng là người trong cung ra, thủ đoạn mắt nhìn sáu đường, tai nghe tám hướng đó không phải là nói khoác, chỉ một chút thủ đoạn lẩn trốn đó của Hàn Nghệ, làm sao có thể giấu được Lưu tỷ.
.Mẹ nó! Phân thân đấy à. Hàn Nghệ cả kinh, vỗ vỗ ngực, nói: - Lưu tỷ, thủ đoạn dọa người của tỷ gần đây lên cấp rồi a!
.Lưu Nga hắng giọng nói: - Ta thấy là thủ đoạn dọa người của ngươi lên cấp đấy.
.- Ta dọa.
.Hàn Nghệ cười ha hả, nói: - Lưu tỷ, tỷ đến rất đúng lúc, ta đang muốn nói với tỷ một tin tốt động trời.
.Lưu Nga sửng sốt, nói: - Tin tốt gì?
.Hàn Nghệ nói: - Ta thăng quan rồi.
.Lưu Nga trợn hai mắt, nói: - Thật thật sao?
.Hàn Nghệ nói: - Ta mà dám lừa tỷ.
.Lưu Nga ánh mắt lấp lánh, sát lại gần, nhỏ giọng nói: - Thăng lên quan gì?
.Hàn Nghệ dương dương đắc ý nói: - Hoàng gia Đặc phái sứ. Lợi hại chứ.
.Lưu Nga chớp chớp mắt, sau đó hai mắt trợn trắng, nói: - Nếu ngươi muốn lừa ta, dù gì cũng tốn chút công phu, ngươi đây cũng quá không tôn trọng người khác rồi, lấy một chức quan chưa nghe đến bao giờ để lừa ta.
.Ta muốn lừa cô, còn phải tốn công phu? Rốt cuộc là ai không tôn trọng người khác a! Hàn Nghệ thật sự là khóc không ra nước mắt, hắn tưởng là Lưu Nga sẽ vui mừng mà đập đầu vào tường chứ, nói: - Là thật, chức quan này tỷ chưa từng nghe qua, đó cũng không trách tỷ, bởi vì chuyện chức quan của Dân An cục, vẫn còn không tin, vậy tỷ đọc tên chức quan này một lượt xem.
.- Đọc thì đọc, hoàng gia hoàng gia?
.Lưu Nga đột nhiên kinh sợ nhìn Hàn Nghệ.
.- Tin chưa.
.Hàn Nghệ cười nói: - Ta lấy tên chức quan để lừa tỷ? Đúng là không biết tỷ coi trọng ta, hãy là coi trọng bản thân tỷ nữa.
.Lưu Nga ngu ngơ nửa ngày, bỗng nhiên ngẩn ra, nói: - Vậy vậy điều ngươi nói là thật?
.Hàn Nghệ nói: - Tỷ đây không phải là phí lời sao, ta lừa tỷ thì có gì tốt.
.Lưu Nga ngẫm nghĩ cũng phải, lập tức mừng rỡ như điên, suýt nữa đã đâm đầu vào tường rồi, kích động không ngừng nói: - Hàn tiểu ca, ngươi thật là quá lợi hại, ngươi đây mới đến Ngự Sử Đài nhậm chức bao lâu, thậm chí còn chưa đến mấy hồi.
.- Khụ khụ khụ. Nói cẩn thận, nói cẩn thận.
.- Đúng đúng đúng.
.Lưu Nga cười tươi như hoa, cười rung cả người, vui vẻ tuột cùng, cười một hồi lâu, đột nhiên hỏi: - Vậy quan này là làm gì?
.- Lợi hại.
.Hàn Nghệ cười ha hả, nói: - Quan này chính là chuyên môn áp chế những con cháu quý tộc kia.
.Lưu Nga nói: - Thôi thôi thôi, ta nói nghiêm chỉnh với ngươi mà.
.Hàn Nghệ trịnh trọng, dùng giọng nói hồn hậu nói: - Thật.
.Lưu Nga nói: - Đâu có loại quan này, ngươi đừng hòng lừa ta.
.Hàn Nghệ trợn trắng mắt, đành nói: - Tỷ không tin, chúng ta cứ chờ xem, không cần đến ba ngày, những con cháu quý tộc kia sẽ đem lễ vật đến tìm ta, Cố Khuynh Thành gì đó, đều qua một bên hết cho ta, ta phải chứng minh lại một lần nữa, ta mới ta át chủ bài của Phượng Phi Lâu, đến lúc đó tỷ nhất định phải chặn đường cho tốt, tuyệt đối đừng để những lễ vật đó đến tay ta, tặng tất cả cho Mộng Nhi bọn họ.
.- Ồ Mộng Nhi?
.Lưu Nga đã mơ hồ rồi, tặng cho Mộng Nhi, có gì khác với tặng cho ngươi? Với lại, tại sao những con cháu quý tộc đó muốn tặng quà cho ngươi, ngươi đây không phải là nói bậy sao.
.Hàn Nghệ đột nhiên như tên trộm nói: - Lưu tỷ, đây là cơ mật của cơ mật, người bình thường ta đều không nói cho biết, duy chỉ nói cho tỷ biết.
.Lưu Nga gật đầu cái rụp, nói: - Ta sẽ cẩn thận, ta sẽ cẩn thận.
.- Vậy là tốt rồi! Đi thôi. Hàn Nghệ nhẹ nhàng thở ra.
.Lưu Nga gật đầu như con rối, đột nhiên lại nói: - Đúng rồi, trước đó tại sao ngươi...
.Không đợi nàng ta nói hết câu, Hàn Nghệ liền nói: - Lưu tỷ, tỷ biết tại sao nói bí mật này với tỷ sao?
.Lưu Nga lắc đầu.
.Hàn Nghệ hết sức chân thành nói: - Chính là muốn chặn miệng của tỷ. Tỷ nghĩ xem, người nào dám tìm Hoàng gia Đặc phái sứ gây chuyện, không phải tìm chết sao.
.Lưu Nga lập tức vẻ mặt xấu hổ.
.Trong lúc nói chuyện, hai người đã đến cửa ngõ Bắc.
.- Tiểu Nghệ ca, huynh đã về rồi.
.- Tiểu Nghệ ca.
.Lúc này mới mới đến cửa viện tử, chỉ thấy Mộng Đình, Mộng Nhi bọn họ bay đến như nhũ yến đầu lâm.
.- Wow! Nhiệt tình như vậy, tối nay cùng ngủ chăn lớn sao?
.Hàn Nghệ dang hai tay ra, ánh mắt lấp lánh nói, điều này cho hắn một cảm giác anh hùng trở lại.
.- Tiểu Nghệ ca, ngươi đúng là quá hạ lưu rồi.
.- Hơn nữa chỉ biết ức hiếp chúng ta, với Khuynh Thành tỷ thì tốt như vậy.
.- Quá thiên vị rồi.
.Hàn Nghệ nghe đến mơ mơ màng màng, nghi ngờ nói: - Mộng Nhi muội muội, sao lại nói vậy?
.Khuôn miệng nhỏ nhắn của Mộng Nhi nhếch lên, nói: - Ngươi vì Khuynh Thành tỷ, không tiếc đặc tội với Vi nhị công tử, nhưng lại cứ ức hiếp chúng ta.
.- Đúng đấy, đúng đấy.
.Mộng Đình thêm dầu vào lửa.
.Hóa ra là ghen tị! Hàn Nghệ trợn trừng mắt, nói: - Nếu các cô coi cùng ngủ chăn lớn là một kiểu ức hiếp thì các cô ức hiếp ta đi, ta tuyệt không nói hai lời.
.Chúng nữ nhất tề xì một tiếng khinh miệt.
.Không khí anh hùng trở về không còn sót lại chút nào.
.- Hàn đại ca, một mình huynh ngủ có phải là rất cô đơn không, vậy tối nay đệ ngủ cùng huynh.
.Hùng Đệ Đại Thố cười he he nói.
.- Thôi thôi thôi, nhóc béo đệ qua một bên chơi đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận