Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 530: Đừng đi chọc hắn

.Kỳ thật muốn có được sự tha thứ của Trình Xử Lượng, cũng không phải khó, dù sao người Trình Xử Lượng khá dễ nói chuyện, hơn nữa không so đo việc này, đương nhiên, chủ yếu là y không có trúng chiêu, mấu chốt vẫn nằm ở Độc Cô Vô Nguyệt.
.Phải biết rằng một khắc trước, Tiêu Hiểu dữ tợn đâm thêm một nhát vào vết thương chưa lành của Độc Cô Vô Nguyệt, mới chớp mắt thì chạy tới xin y tha thứ, đừng nói Độc Cô Vô Nguyệt không chịu, cho dù đồng ý tha thứ, Tiêu Hiểu cũng kéo không nổi cái mặt dày xuống a!
.- Ai! Trưởng Tôn công tử, Trịnh công tử, các ngươi đừng khuyên nữa, nếu bọn họ không thể đợi đến lúc Tổng Đốc sát và Độc Cô công tử tha thứ, nói sao ta cũng không giữ họ lại, dù sao ta chỉ là một phó Đốc sát mà thôi.
.Hàn Nghệ thành thật nói.
.Trưởng Tôn Diên, Trịnh Thiện Hành bất đắc dĩ nhìn Hàn Nghệ, kỳ thật bọn họ căn bản không tính nói gì, bọn họ cũng cho rằng đây là điều nên làm, xin lỗi dù sao cũng không có sai.
.Hàn Nghệ nhìn Tiêu Hiểu nói:
.- Tiêu Hiểu, đi hay ở, đều do ngươi cả.
.Tiêu Hiểu ngẩn ra, kỳ thật theo tính của y, rất khó khiến y cúi đầu, nhưng hai bè vừa ra của Hàn Nghệ và Tiêu Vô Y ép y chết mất, y không muốn lại khiến Tiêu Vô Y thất vọng, nhưng vẫn có điểm tốt là, đã hạ quyết tâm, thì tuyệt sẽ không lùi bước, khẽ cắn môi, hành lễ nói:
.- Vâng, ta biết nên làm như thế nào rồi.
.Hàn Nghệ khua tay nói:
.- Vậy ngươi xuống ngay đi, ồ, ai ai kia, ngươi đi theo Tiêu Hiểu, dù sao một chân của y đã bước ra trại huấn luyện của chúng ta rồi.
.- Tuân mệnh.
.Đây là cái gì, đây là nhục nhã, đối với Tiêu Hiểu đây là không tín nhiệm.
.Nhưng điều này có thể trách ai, chỉ có thể trách bản thân Tiêu Hiểu.
.Tiêu Hiểu nhíu mày, nhưng cũng không nói thêm gì, vừa mới chuẩn bị xoay người cáo lui, đột nhiên Hàn Nghệ lại gọi tên y, đưa thuốc giải cho y. Bảo y chữa ngứa trước.
.So với việc gặp mặt Độc Cô Vô Nguyệt, kết quả cúc hoa của mình bị ngứa, đó là một loại nhục nhã của Độc Cô Vô Nguyệt.
.Hàn Nghệ liền cho là như vậy đấy.
.Tiêu Hiểu cầm thuốc giải rời đi rồi.
.- Hàn tiểu ca, ta phục ngươi rồi, Tiêu Hiểu do chúng ta nhìn lớn lên, nhưng chúng ta chưa từng thấy nó như vậy.
.Trịnh Thiện Hành lắc đầu cười nói.
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Trịnh công tử quá khen rồi. Việc này không liên quan đến ta, đều do sự quản giáo của Vân Thành Quận Chúa, ngươi không biết, lúc trước y còn hô đánh hô giết ta.
.Trưởng Tôn Diên nói:
.- Ngươi dám nói, Vô Y tỷ không phải do ngươi mời tới.
.Hàn Nghệ lập tức nói:
.- Vì sao không dám?
.Vương Huyền Đạo bảo:
.- Được rồi, đã đến lúc này, ngươi còn giả bộ gì nữa, Tiêu Vô Y là ai, chúng ta đều rất rõ ràng. Nàng tuy rằng rất quan tâm Tiêu Hiểu, nhưng không có khả năng nghĩ đến việc đưa quần áo đến cho Tiêu Hiểu.
.Điều này cũng đúng, với tính cách của vợ ta, chỉ nghĩ đến việc giúp làm quần áo người ta, thật sự là ngẫm lại cũng thấy kinh khủng. Hàn Nghệ liều chết chống đỡ nói:
.- Ta chỉ nói vì sao không dám, ta đâu phủ định mọi chuyện, đương nhiên, hiện tại ta cũng chưa từng thừa nhận.
.Vô sỉ!
.Vài vị quân tử đều khinh bỉ thằng nhãi này.
.Trịnh Thiện Hành lại nói:
.- Nhưng nói thật. Ban đầu, chúng ta còn cảm thấy lo lắng cho ngươi. Nhưng thật không ngờ, không ngờ ngươi thật sự thuần phục đám tiểu tử này, còn khiến trưởng bối của bọn họ mặt xám mày tro đấy, ngươi không biết, hiện tại bên ngoài đã truyền đi ồn ào huyên náo, ngươi đây quả thật oai phong hết sức.
.Hàn Nghệ rất khiêm tốn nói:
.- Coi ngươi nói kìa. Kỳ thật ta cái gì cũng không làm, ta chỉ giảng đạo lý mà thôi, theo lý mà nói, người sáng suốt đều biết ai đúng ai sai. Ta không phủ nhận ta có giở một ít thủ đoạn nhỏ, nhưng ta những gì ta làm, cũng không phải là âm mưu quỷ kế, ta chỉ là cố gắng để họ ở chung một chỗ với ta, đơn giản như vậy mà thôi.
.Lời này có phải quá qua loa hay không a!
.Đám người Trịnh Thiện Hành đều gật đầu, kỳ thật Hàn Nghệ có dùng âm mưu quỷ kế sao, không cần thiết, chủ yếu vẫn là vì đối phương là quý tộc, những học viên xuất thân con cháu thứ tộc và binh sĩ, bọn họ chưa từng nói nửa lời, bởi vì tất cả cái này với bọn họ mà nói, căn bản cũng không là cái gì, là những quý tộc kia sĩ diện, khinh thường Hàn Nghệ, mới rơi vào nông nỗi mất mặt như hôm nay.
.- Bao gồm việc ngươi bỏ thuốc xổ, phấn ngứa để quậy học sinh của mình sao?
.Chợt nghe bên ngoài truyền tới một thanh âm.
.Chỉ thấy Tiêu Vô Y từ bên ngoài đi vào, trừng đôi mắt đẹp hung hăng nhìn Hàn Nghệ.
.Tuy rằng hết thảy đây đều là Hàn Nghệ và nàng âm thầm tính toán, nhưng khi nàng nhìn thấy Tiêu Hiểu bị Hàn Nghệ chọc thành như vậy, còn nhớ ngày đó ở Dương Châu, mình cũng bị Hàn Nghệ trào phúng đến thiếu chút nữa xấu hổ thì tự sát, may là tỷ đệ họ nội tâm kiên cường, đổi lại những người khác, thật không biết có chịu được Hàn Nghệ hay không, cho nên trong lòng vẫn có chút khó chịu, bởi vì nàng cũng không phải là một người phụ nữ nói lý, bất kể thế nào, Hàn Nghệ vẫn đem nàng tỷ đệ đùa bỡn trong tay.
.Hàn Nghệ tâm sáng như gương, vội hỏi:
.- Này này này, Vân Thành Quận Chúa, nói chuyện phải có chứng cớ nha, là bọn họ thừa nhận họ bỏ thuốc xổ và phấn ngứa, ta chưa từng thừa nhận mình làm chuyện thất đức này, nói không chừng là ông trời nhìn không được, cho bọn họ gieo gió gặt bão.
.Tiêu Vô Y hận tới mức ngứa cả răng nói:
.- Ngươi dám nói hết thảy đây không phải do ngươi giở trò quỷ sau lưng.
.Hàn Nghệ nhún nhún vai nói:
.- Sao ta không dám? Tất cả chuyện này không phải do ta làm.
.Nguyên Liệt Hổ ha hả nói:
.- Đúng đấy, có câu, bắt kẻ thông dâm thì phải bắt cả đôi, bắt kẻ trộm có tang vật, cô dựa vào cái gì nói Hàn Nghệ làm.
.Hàn Nghệ cảm động nói: - Vẫn là Nguyên công tử giảng đạo lý.-
.- Đúng thế.
.Nguyên Liệt Hổ cười ha hả nói.
.- Ngươi ——!
.Người vẫn luôn hòa giải là Trương Tôn Diên vội hỏi:
.- Vô Y tỷ, ta cảm thấy nếu như vậy có thể khiến Tiêu Hiểu hối cải thay đổi, cũng là đáng giá đấy.
.Tiêu Vô Y nói:
.- Đây là hai việc khác nhau.
.Cái này cũng có thể xem như hai việc khác nhau, ta coi như phục nàng rồi. Hàn Nghệ âm thầm cục ta cục tác.
.Nguyên Liệt Hổ cười nói:
.- Cho dù là hai việc khác nhau, thì cô cũng chỉ có thể trách chính mình không dạy bảo tốt đồ đề này, đồ đệ cô tài nghệ không bằng cô, chỉ có thể trách sư phụ a!
.Một câu nói khiến mặt Tiêu Vô Y lúc đỏ, lúc trắng, xấu hổ muốn chết.
.Nhưng mà, nàng không biết Tiêu Hiểu bên kia còn ngại hơn nàng, bồi hồi hồi lâu trước cửa phòng Độc Cô Vô Nguyệt, cũng không thể kéo mặt mũi xuống để gõ cửa.
.Lại một lát sau, đột nhiên Tiêu Hiểu hít sâu một hơi, chết thì chết đi, dù sao hôm nay đã đủ xấu hổ chết người ta rồi. Rốt cục đi lên phía trước, cố lấy dũng khí gõ cửa.
.- Ai?
.Bên trong truyền đến thanh âm của Độc Cô Vô Nguyệt.
.Tiêu Hiểu gãi gãi mi tâm, do dự một chút nói:
.- Là ta, Vô Nguyệt ca.
.Trầm mặc.
.Tiêu Hiểu bĩu môi, nói:
.- Vô Nguyệt ca, ta tới nói xin lỗi với ngươi đấy, ta không nên bỏ thuốc xổ trong sủi cảo của ngươi, ta biết rằng mình sai rồi, hy vọng ngươi có thể tha thứ.
.Ngập ngừng, y lập tức nói:
.- Nhưng những lời ban nãy, ta cảm thấy ta không có nói sai, việc này là Vô Nguyệt ca ngươi làm sai, ta cảm thấy không đáng thay Hồng Lăng tỷ, bất kể như thế nào, ngươi đừng vọng tưởng ta xin lỗi ngươi vì chuyện này.
.Lúc đầu bên trong là trầm mặc, trôi qua một hồi lâu, mới nghe được thanh âm của Độc Cô Vô Nguyệt, nói:
.- Ngươi nói xong rồi?
.Tiêu Hiểu ừ một tiếng.
.Độc Cô Vô Nguyệt nói:
.- Vậy ngươi còn đứng ở đây làm gì?
.Tiêu Hiểu rất thành thực nói:
.- Ngươi còn chưa nói có tha thứ ta không? Nếu không có sự tha thứ của ngươi. Ta sẽ bị khai trừ.
.Độc Cô Vô Nguyệt nói:
.- Ngươi đi nói với phó Đốc sát, việc này không liên quan đến ta, cũng không cần phải đến ý kiến của ta.
.Tiêu Hiểu nói:
.- Nhưng lời xin lỗi ban nãy của ta là thành tâm thành ý đấy.
.Độc Cô Vô Nguyệt không nói gì nữa.
.Tiêu Hiểu đợi một hồi, thấy Độc Cô Vô Nguyệt vẫn không lên tiếng, lắc lắc cái đầu rời khỏi, sau đó y lại chạy đến nơi Trình Xử Lượng cầu xin tha thứ, kỳ thật tính cách Trình Xử Lượng phóng khoáng, lại là quân nhân, y tương đối thích đứa nhỏ Tiêu Hiểu, chán ghét những kẻ nhu nhược. Học theo Hàn Nghệ trêu chọc Tiêu Hiểu vài câu, liền gật đầu tha thứ Tiêu Hiểu.
.Sau khi Tiêu Hiểu có được sự tha thứ của Trình Xử Lượng, lần nữa đi tới tiền sảnh, bẩm báo với Hàn Nghệ.
.- Nếu Tổng Đốc sát và Độc Cô công tử đều tha thứ ngươi rồi, tốt lắm, ta cho ngươi thêm một cơ hội.
.Nói tới đây. Lời nói Hàn Nghệ xoay chuyển, bảo
.: - Nhưng trừng phạt là nhất định có, đầu tiên, ta chỉ cho ngươi một cơ hội, cho nên trong tháng kế tiếp, nếu ngươi có nửa điểm cử chỉ vi phạm kỷ luật, ta sẽ lập tức khai trừ ngươi, nhớ kỹ bất luận vi phạm kỷ luật gì, ta cũng sẽ không dễ dàng tha thứ đấy. Tiếp theo, buổi chiều hôm nay ngươi cùng Nguyễn Văn Quý bọn họ đem nhà xí quét sạch sẽ. Cuối cùng, hủy bỏ ngày nghỉ của ngươi, bế quan ba ngày. Ngươi có nhận hình phạt này không?
.Tiêu Hiểu liếc mắt nhìn Tiêu Vô Y im lặng ngồi bên kia, gãi cái trán nói:
.- Ta nguyện ý nhận xử phạt.
.Hàn Nghệ gật đầu nói:
.- Tốt lắm, bây giờ ngươi ra ngoài kia đứng với bọn Nguyễn Văn Quý, cơm trưa thì ngươi miễn đi.
.- Vâng.-
.Tiêu Hiểu gật gật đầu, lại nói với Tiêu Vô Y:
.- Tỷ, ta đi ra ngoài trước.
.Tiêu Vô Y gật gật đầu nói:
.- Đệ tự giải quyết cho tốt đi.
.Tiêu Hiểu cô đơn ừ một tiếng, sau đó liền đi ra ngoài.
.Trên bãi tập, gió lạnh thấu xương.
.Lúc này giờ học huấn luyện suy ngẫm đã chấm dứt, các học viên vừa nói vừa cười đi ra từ phòng học, vẻ mặt ai nấy cũng thoải mái, buổi sáng hôm nay là buổi sáng sảng khoái nhất của họ từ khi vào trại huấn luyện, thoải mái đến tột cùng nha, ước gì mỗi ngày đều có giờ huấn luyện suy ngẫm này.
.- Các ngươi mau nhìn, đó không phải là Hiểu ca bọn họ sao?
.Dương Mông Hạo đột nhiên chỉ hướng vinh quang tường bên kia.
.Mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy dưới bức tường Vinh Quang có năm người, xếp thành một hàng, tựa như người bù nhìn vậy.
.- Đi. Qua kia xem.
.Những người này lập tức đi tới.
.- Hiểu ca, Nguyễn tam, các ngươi đứng ở chỗ này làm chi?
.Dương Mông Hạo ngơ ngác mà hỏi. Bọn họ là quỷ nghịch ngợm, nhưng không có khái niệm bị phạt đứng.
.Tiêu Hiểu bọn họ đều im lặng.
.Uất Trì Tu Tịch đột nhiên chỉ vào Tiêu Hiểu nói:
.- Tiêu Hiểu, mặt của ngươi sao thế. Ai đánh ngươi rồi a!
.Bọn họ vẫn im hơi lặng tiếng.
.Uất Trì Tu Tịch đĩnh đạc nói:
.- Tiêu Hiểu, ngươi thật không có tiền đồ, bị người đánh còn không dám hé răng, đi đi đi, chúng ta đi tìm phó Đốc sát nói rõ lí lẽ, ta còn cũng không tin hắn dám đánh người.
.Không ít con dòng cháu giống đều ồn ào ùa theo, bọn họ không phải là vì trợ giúp Tiêu Hiểu, mà là vì trợ giúp chính mình, hôm nay người bị đánh đập là Tiêu Hiểu, kế tiếp có khả năng chính là bọn họ, không thể để nó tiếp tục xảy ra.
.Tiêu Hiểu nhìn y một cái, trong lòng cũng hiểu được chủ ý của bọn họ, nói:
.- Ta vui, ngươi quản được sao.
.Uất Trì Tu Tịch sửng sốt, nói:
.- Tiêu Hiểu, ngươi có ý gì, ta đang giúp ngươi đấy.
.Tiêu Hiểu nói:
.- Không cần ngươi giúp, ta vui vẻ bị người đánh, sao nào?
.Lời này khiến mọi người sửng sốt, tình hình gì đây a!
.Bùi Thiếu Phong cau mày nói:
.- Tiêu Hiểu, xảy ra chuyện gì với ngươi thế?
.Tiêu Hiểu nói:
.- Chúng ta làm sai chuyện, dĩ nhiên là bị phạt.
.Lúc này một gã huấn luyện viên đi tới, lớn tiếng quát:
.- Tiêu Hiểu, bây giờ các ngươi đang bị xử phạt, có cần ta kiếm một cô nương tới nói chuyện phiếm với các ngươi, đứng ngay cho ta.
.- Vâng! -
.Tiêu Hiểu bọn họ lập tức đứng thẳng mình, thẳng tắp thẳng tắp đấy.
.Đây còn là Hiểu ca gì cũng không sợ sao?
.Đám người Dương Mông Hạo thấy mà sửng sốt sửng sốt đấy.
.Thôi Hữu Du mơ hồ đoán được một ít, trong lòng có chút ý sợ hãi, thủ đoạn của Hàn Nghệ, y cũng đã thấy qua rồi, Tiêu Hiểu chơi không lại Hàn Nghệ, việc này y còn có thể chấp nhận, nhưng vấn đề ở chỗ, y hiểu rõ tính cách của Tiêu Hiểu, tên này gì cũng không sợ, rốt cuộc Hàn Nghệ dùng thủ đoạn gì, khiến Tiêu Hiểu trở nên thành thật như vậy.
.Vi Phương hơi nhíu mày, chỉ cảm thấy sau lưng lạnh lẽo đấy, mấu chốt là họ rất hiểu tính cách của Tiêu Hiểu, bọn họ đều không thể tưởng tượng, đến tột cùng Hàn Nghệ ta đã làm gì với Tiêu Hiểu, nói:
.- Tiêu Hiểu, này —— đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
.Tiêu Hiểu ánh mắt nhìn thẳng, ngậm miệng không nói.
.Nguyễn Văn Quý một bên nhỏ giọng nói:
.- Vi nhị, ta khuyên ngươi một câu, ngàn vạn lần chớ đi chọc phó Đốc sát, nếu thật sự ngươi không nuốt nổi cục tức này, chi bằng ngươi dọn đồ đi ngay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận