Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1072: Chuẩn bị bất cứ tình huống nào

.Thật đúng là kế hoạch không theo kịp biến hóa, mặc dù Lý Trị tiếp thu đề nghị của Hàn Nghệ, nhưng chỉ cần xảy ra chiến tranh, thì sẽ có tầng tầng lớp lớp các biến số, đối với chuyện như thế này Hàn Nghệ cũng cực kỳ bất đắc dĩ.
.Nhưng Hàn Nghệ chung quy vẫn cho rằng Thổ Phiên động thủ vào lúc này, khẳng định là nhằm vào địa khu tây bắc, bởi vì hiện giờ địa khu tây bắc còn chưa bị Đại Đường hoàn toàn nắm trong tay, vẫn năm bè bảy mảng, dễ dàng bị các thế lực bên ngoài xâm lấn, hơn nữa đó cũng là nơi duy nhất mà Thổ Phiên có thể khuếch trương tại thời điểm trước mắt, Thổ Phiên rất khó bước qua được vùng núi Himalaya để khuếch trương về địa giới của Ấn Độ, còn địa khu Lũng Hữu lại là vùng đất trung tâm của triều Đường, bốn mươi phần trăm binh lực của cả nước đều đóng ở địa khu Quan Trung, thủ vệ Trường An, muốn đột phá nơi này sẽ rất khó khăn, biên giới tây nam của Đại Đường là Ba Thục thì lại là nơi đường xá hiểm trở, dễ thủ khó công, nếu tiến vào phỏng chừng là không ra được, chỉ có địa khu tây bắc là vùng đất bằng phẳng thôi.
.Nhưng bất kể thế nào, chuyện này đã xảy ra rồi, cho dù lựa chọn cuối cùng của Lý Trị là gì, thì Hàn Nghệ cũng chỉ có thể đối mặt.
.Nếu phát động chiến tranh, cần phải viện trợ, thế tất sẽ gia tăng chi tiêu về tài chính, đây cũng là điều khiến Lý Trị vô cùng lo lắng.
.Hàn Nghệ thân là Hộ Bộ thị lang, hắn cảm thấy mình cần phải chuẩn bị trước.
.Hộ Bộ!
.- Hàn Thị lang, ngươi tới đúng lúc, Trường Vận, Vạn Lý đã nghiên cứu ra con thuyền kiểu mới, đồng thời đã lần lượt đạt thành hiệp nghị hợp tác với hai tập đoàn Sơn Đông, Quan Trung rồi.
.Trương Đại Tượng thấy người vốn đang nghỉ ngơi là Hàn Nghệ đi đến, bèn lập tức báo cáo tình hình cho Hàn Nghệ, ông ta biết Cao Lý Hành đã ủy quyền cho Hàn Nghệ, tuy rằng bọn họ đều là Hộ Bộ Thị lang nhưng vẫn phân chia cao thấp.
.Hàn Nghệ gật đầu, đáp: - Ta đã biết.
.Trương Đại Tượng thấy Hàn Nghệ không có chút hưng phấn nào, cho rằng Hàn Nghệ đã biết trước đó rồi, vì thế lại nói: - Bên Công Bộ có người tới, Trường Vận và Vạn Lý đang bàn bạc với Công Bộ rồi, trao đổi việc chiêu nạp thợ thủ công đóng thuyền, nhưng Công Bộ Thượng thư nói chuyện này là do Hộ Bộ chúng ta phụ trách, nên Trường Vận, Vạn Lý đã cho người đi tìm ngươi rồi.
.Hàn Nghệ bật cười một tiếng: - Bảo bọn họ chờ một chút, giờ vẫnchưa phải thời cơ đàm phán tốt nhất.
.Trương Đại Tượng kinh ngạc hỏi: - Thời cơ đàm phán tốt nhất?
.- Chính là hiện tại ta vẫn chưa có thời gian đàm phán với bọn họ. Hàn Nghệ lại nói tiếp: - Đúng rồi! Phiền ngươi sai người đưa tư liệu về đất đai của Lũng Hữu và Quan Nội đến cho ta, cộng với tìm thêm một số người quen thuộc những vùng này nữa.
.Trương Đại Tượng hơi sửng sốt, hỏi: - Hàn Thị lang, có chuyện gì xảy ra sao?
.Hàn Nghệ nói: - Cũng không có chuyện gì, chỉ là ta muốn quy hoạch đất đai tốt hơn, để có thể lợi dụng đầy đủ từng tấc đất mà thôi.
.Trương Đại Tượng nghe hắn nói vẫn cảm thấy mơ hồ, nhưng thấy Hàn Nghệ không muốn nói nhiều lời nên cũng không hỏi nhiều thêm, lập tức đi xuống, sai người đưa tư liệu về đất đai của Lũng Hữu và Quan Nội cho Hàn Nghệ, mặt khác lại tìm đến một số quan lại quen thuộc những nơi này đến trợ giúp cho Hàn Nghệ.
.Đợi đến khi tư liệu cùng nhân viên đều đến đông đủ, Hàn Nghệ đặt các giấy tờ về tình hình thu thuế từ các nơi trước mặt mình, mà tư liệu về đất đai thì chia cho đám quan viên kia, sau đó nói với mọi người: - Ta muốn các ngươi lập tức chọn ra hai nơi cằn cỗi, nhất là nơi có sản lượng lương thực không bằng một nửa sản lượng bình quân, lấy thôn xóm làm đơn vị, không cần báo về châu huyện cho ta.
.Đám quan lại này cũng không hỏi thêm gì, còn mang tâm tình kích động thật sự tìm tòi, hiện tại cao thấp Hộ Bộ đều hiểu được, đi theo Hàn Nghệ, không những có thể thăng quan phát tài, mà hơn nữa Hàn Nghệ còn không thích người phía dưới hỏi đông hỏi tây.
.Còn Hàn Nghệ thì cầm các tư liệu về thu thuế lên nhìn đọc.
.Trong bầu không khí an tĩnh này, một ngày đã trôi qua rất nhanh.
.Sau khi nghỉ ngơi một đêm thì lại tiếp tục thẩm tra.
.Bởi vì dùng đơn vị làthôn xóm nên cần phải thẩm tra cực kỳ cẩn thận, nếu như là lấy châu huyện làm đơn vị, vậy thì sẽ nhanh hơn nhiều.
.Thẩm tra ba ngày liên tiếp mới biết tường tận hết mọi việc.
.Hàn Nghệ đối chiếu tư liệu bọn họ trình lên cùng với tư liệu thu thuế mình thẩm tra được, bởi vì dùng chế quân điền, cho nên mỗi người nộp thuế như nhau, bởi vậy nhân khẩu nhiều như hiệp hương là những nơi thu được nhiều thuế, những vùng cằn cỗi ít nhân khẩu, không nghi ngờ gì chính là những nơi địa vực rộng, thu được ít thuế, so sánh hai phần tư liệu với nhau là có thể xác định đại khái được vùng nào là vùng cằn cỗi, cùng với mức độ cằn cỗi đến đâu.
.Ở thời cổ đại này, nơi cằn cỗi, bình thường lấy thước đo là sản lượng lương thực, nơi có cỏ nhưng không thể trồng lương thực, vậy cũng tính là nơi cằn cỗi, đương nhiên là phải trừ núi rừng ra.
.Hàn Nghệ sửa sang lại tư liệu xong, bèn vội vàng vào cung.
.Hoàng cung!
.- Hàn Thị lang, bệ hạ đang tiếp kiến đại thần, mời ngươi ở điện bên cạnh chờ một chút.
.Trương Đức Thắng đi từ Điện Lưỡng Nghi ra, nói với Hàn Nghệ.
.- Đại thần?
.Hàn Nghệ sửng sốt một chút, bát quái hỏi: - Không biết là ai vậy?
.Trương Đức Thắng chỉ cười không nói.
.Nếu để cho Hàn Nghệ nhìn thấy cảnh tượng trong Điện Lưỡng Nghi, phỏng chừng hắn cũng bị dọa sợ, hôm nay trong Điện Lưỡng Nghi nghênh đón hai vị khách đã lâu chưa tới, chính là Hàn Viện và Lai Tể.
.Từ lần trước Hàn Viện cầu xin cho Chử Toại Lương sau đó bị Lý Trị giáng chức về Đồngtrung thư môn hạ Tam phẩm, sau đó về cơ bản bọn họ chưa từng tới Điện Lưỡng Nghi nữa, Lý Trị cũng không thèm để ý đến bọn họ nữa.
.Đột nhiên lúc này, Lý Trị gọi hai người đến, khiến cho hai người nơm nớp lo sợ, trong lòng họ vô cùng sợ hãi.
.Lý Trị liếc nhìn hai người, thở dài, nói: - Nhị vị ái khanh đều có đại tài trị quốc, xứng đáng là trụ cột nước nhà, điểm này trẫm chưa từng hoài nghi bao giờ. Bởi vậy mấy năm trước trẫm từng cho các khanh một cơ hội, hy vọng các khanh có thể toàn tâm toàn ý góp sức cho nước nhà, phân ưu cho quân vương, nhưng điều làm trẫm thất vọng là, các khanh không chịu bỏ qua, gây sự ép trẫm lựa chọn, nếu không, sao trẫm lại bất hòa với các khanh chứ.
.Những lời này cứng mềm đều có, khó có thể cân nhắc được.
.Hàn Viện cùng Lai Tể cũng không hiểu vì sao Lý Trị lại đột nhiên nói những lời này với bọn họ, bởi vậy sợ tới mức vội vàng đứng dậy đi đến chính giữa, quỳ xuống hành đại lễ nói;
.- Thần phụ lòng thánh ân, thần có tội, kính xin bệ hạ trách phạt.
.Lý Trị đứng dậy, bước nhanh đến chính giữa, tự tay nâng hai người dậy: - Hai vị ái khanh mau mau miễn lễ. Y cầm lấy tay hai người nói: - Hôm nay quân thần chúng ta không ngại nói chuyện thẳng thắn với nhau một chút, kỳ thật trẫm vẫn luôn biết hai vị ái khanh vẫn luôn trung thành với trẫm, cũng trung thành với Đại Đường, bất kể là chuyện phế hậu lúc trước hay là cầu xin cho Chử Toại Lương đều thể hiện ra hai chữ trung nghĩa, nhưng trẫm cũng hi vọng hai vị ái khanh có thể đứng ở góc độ của trẫm suy xét một chút, trẫm phải cố kỵ đến bách tính trong thiên hạ, bất cứ chuyện gì cũng phải suy xét theo đại cục, trong lòng trẫm cũng có rất nhiều bất đắc dĩ a!
.Nói là thẳng thắn, nhưng y vẫn chưa nói minh bạch hẳn, còn nếu muốn nói thẳng, thì chính là các ngươi muốn cướp lấy quyền lực của ta, khiến cho không phân rõ quân thần, thì lúc đó quốc gia này là nghe ta, hay là nghe các ngươi, nước không thể có hai vua, ta mà không động tới các ngươi, thì ta còn làm hoàng đế làm gì nữa.
.Lời này mà suy nghĩ kỹ thì đúng là kinh khủng a!
.Lai Tể kinh sợ nói: - Bệ hạ, đây đều là lỗi của vi thần, là do vi thần không thể tận tình làm hết phận sự, mang đến nhiều phiền toái cho bệ hạ, vi thần có thẹn với tiên đế, cũng có thẹn với sự tín nhiệm của bệ hạ dành cho vi thần, tội của vi thần đáng chết vạn lần.
.Hàn Viện cũng vội vàng thỉnh tội theo.
.Các ngươi muốn lung lạc hoàng quyền, chính là điều tối kỵ với đế vương, nếu muốn nói rõ ràng, thì chính là tội mưu nghịch, ngay cả cơ hội cứu vãn cũng không có.
.- Được rồi, được rồi!
.Lý Trị lắc đầu, nói: - Hôm nay trẫm sở dĩ muốn nói chuyện thẳng thắn với cáckhanh, cũng là hy vọng chúng ta có thể quên hết chuyện quá khứ đi, bỏ qua hết những chuyện không vui kia, sau này quân thần chúng ta lại cùng đồng tâm hiệp lực, để cho Đại Đường ta trở nên càng thêm cường thịnh.
.Hàn Viện, Lai Tể vừa nghe vậy, trong lòng nhịn không được mừng rỡ không thôi, đây là có chuyện gì xảy ra vậy, khiến cho hoàng đế lại muốn trọng dụng chúng ta. Lai Tể cảm động nói: - Bệ hạ có thể tha thứ cho vi thần, làm vi thần cảm động đến rơi nước mắt, vi thần nguyện cúc cung tận tụy vì Đại Đường ta.
.- Tốt!
.Lý Trị kích động nói: - Hai vị ái khanh không hổ là cánh tay phải trái của trẫm, ngồi, ngồi đi.
.Ba người lại ngồi xuống, Lý Trị nói tiếp: - Không dối gạt hai vị ái khanh, gần đây trẫm gặp phải một chuyện vô cùng khó giải quyết, cả triều văn võ, chỉ có hai vị ái khanh có thể giải quyết được chuyện này cho trẫm thôi.
.Hàn Viện, Lai Tể cảm thấy rất là vui sướng, thân là thần tử, sợ nhất là quân chủ không dùng đến mình đấy.
.Còn Hàn Nghệ ở trong điện bên cạnh ngồi đứng lên ngồi xuống, thầm nghĩ, không phải nói chỉ chờ một lát sao, nhưng đã qua hẳn một canh giờ rồi, sao vẫn chưa xong, chữ đợi này quả nhiên là bác đại tinh thâm nha.
.Lại một canh giờ nữa trôi qua, mắt thấy trời cũng tối rồi, Hàn Nghệ nghĩ thầm rằng để mai lại đến đi, bèn đứng dậy đi ra ngoài cửa, nhưng vừa mới ra khỏi điện, bỗng nhiên sắc mặt cả kinh, hắn bật thốt lên: - Sao lại là bọn họ.
.Chỉ thấy hai người Hàn Viện đi từ Điện Lưỡng Nghi ra.
.Hàn Nghệ vội vàng nghiêng người vọt tới phíasau cây cột ở hành lang, nghiêng mắt nhìn qua, lại thấy hai người này đứng trước khoảng đất trống của Điện Lưỡng Nghi, đảo mắt nhìn quanh, sau đó ngửa mặt thở dài rồi mới rời khỏi Điện Lưỡng Nghi.
.Đây là tình huống gì?
.Hàn Nghệ hơi hơi nhíu mày, nếu liên lụy đến Hàn Viện và Lai Tể, không lý nào trước đó hắn lại không biết, trừ phi là trong chuyện này, Lý Trị đã hoài nghi hắn.
.Chuyện này càng nghĩ càng đáng sợ a!
.Hàn Nghệ bắt đầu hơi đổ mồ hôi lạnh, đúng là gần vua như gần cọp.
.- Hàn Thị lang, Hàn Thị lang!
.Đúng lúc Hàn Nghệ nghĩ ngợi lung tung, thì chợt nghe có người gọi hắn, hắn sợ tới mức giật mình, lại chỉ thấy Trương Đức Thắng đang đứng trước mặt hắn.
.- Hàn Thị lang, ngươii không sao chứ?
.- Không có việc gì!
.Hàn Nghệ khẽ lau đi mồ hôi trên trán
.Trương Đức Thắng nói: - Bệ hạ cho gọi ngươi đi qua đấy.
.- Vâng!
.Hàn Nghệ đột nhiên có cảm giác như tự mình chui đầu vào lưới, hắn nơm nớp lo sợ đi theo Trương Đức Thắng vào trong Điện Lưỡng Nghi.
.- Vi thần tham kiến bệ hạ!
.Lúc Hàn Nghệ hành lễ, bèn vụng trộm liếc mắt nhìn Lý Trị, thầm nghĩ rằng, rốt cuộc ta có nên hỏi thăm một chút không?
.- Miễn lễ!
.Lý Trị cười bảo: - Để khanh chờ lâu rồi, ngồi đi!
.- Đa tạ bệ hạ!
.Giữa lúc Hàn Nghệ đang tự hỏi có nên thử một chút không, thì không ngờ Lý Trị lại chủ động nói: - Khanh có biết vừa rồi trẫm gặp ai không?
.Lúc này, Hàn Nghệ thật không dám giấu giếm chút nào, trả lời thực: - Mới vừa rồi vi thần không cẩn thận nhìn thấy hai người Hàn Thị trung cùng Lai Trung thư đi từ trong điện ra.
.- Thấy cũng thấy rồi, còn không cẩn thận gì chứ. Lý Trị cười một tiếng, lại nói tiếp: - Sở dĩ trẫm bảo khanh chờ ở điện bên cạnh cũng là bởi vì việc này có liên quan đếnkhanh, cho dù khanh không đến, thì lúc này trẫm cũng sẽ phái người đi triệu kiến khanh thôi.
.- Có liên quan đến vi thần ư?
.Hàn Nghệ ngẩn người, hắn có quan hệ rắm gì với Hàn Viện cùng Lai Tể chứ.
.Lý Trị gật đầu nói: - Tại các chính sách với Thổ Phiên và Thổ Duc Hồn, không phải khanh đề nghị trẫm giáng chức vài vị tướng quân qua bên kia, chuẩn bị cả hai tay sao.
.Hàn Nghệ dò hỏi: - Chẳng lẽ bệ hạ tính toán phái Hàn Thị trung cùng Lai Trung thư đi sao?
.Lý Trị gật đầu.
.Hàn Nghệ kinh ngạc nói:
.- Nhưng hai người bọn họ đều là quan văn, thực sự không phải là võ tướng a.
Bạn cần đăng nhập để bình luận