Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 803.1: Đêm trước khi quyết chiến..

.Phía sau một rừng cây ở ngoại ô phía nam, có một con sông nhỏ trong suốt, nơi này cỏ dại mọc lan tràn, vô cùng hẻo lánh, mơ hồ có thể thấy được giữa bụi cỏ dại xanh biếc có một đỉnh nón, có thể nhìn thấy được một ông già mặc áo tơi ngồi ở bờ sông câu cá, râu ông màu hoa râm, trên mặt đầy vẻ tang thương, ánh mắt có vẻ lười nhác vô thần, bên cạnh ông còn ngồi một người đàn ông trung niên cường tráng, hai người cùng ngồi thả câu.
.- Lão gia! Lão gia!
.Một tiếng gào to phá vỡ sự yên lặng bên sông nhỏ.
.Chỉ thấy một người đàn ông trung niên hơi béo vội vã chạy tới.
.- Chuyện gì?
.Ông lão hơi hơi nhíu mày, hình như có chút không hài lòng, nhưng ánh mắt vẫn đặt trên mặt sông.
.- Lão gia! Bệ hạ phái người truyền chỉ, khiến lão gia ngày mai phải đi vào triều.
.Dây câu đột nhiên kịch liệt run rẩy, nhưng lại không có cá mắc câu.
.Một lát sau, ông lão mới nói: - Ta biết rồi, ngươi đi về trước đi.
.- Vâng.
.Nam tử hơi béo xoay người rời đi.
.Ông ta vừa đi, nam tử cao lớn kia bèn nói: - Đại ca, lần này bệ hạ gọi huynh vào cung, khẳng định là vì chuyện sắc lập tân hậu đấy.
.Ông lão thở dài.
.Nam tử cao lớn lại nói: - Đây vốn là chuyện nội đấu của họ Trưởng Tôn, chúng ta không tội gì mà cuốn vào cả.
.Ông lão trầm mặc không nói.
.Nam tử cao lớn tiếp tục nói: - Đại ca, bọn người Quốc cữu công cũng không phải dễ chọc đâu, hơn nữa vẫn luôn muốn gây phiền toái cho chúng ta, nếu không phải đại ca vẫn luôn đóng cửa không ra, không để cho Quốc cữu công tìm được cơ hội, chỉ sợ cũng khó mà thoát được. Mà hiện giờ bệ hạ tuổi nhỏ, còn kém Thái Tông Thánh Thượng rất nhiều, cũng không phải người đáng tin. Nhớ ngày xử án Phòng Di Ái, cả nhà Lý Đạo Tông và Tiết Vạn Triệu bị trừ bỏ, nhưng khi đó bệ hạ cũng không nói giúp bọn họ nửa câu, hai người bọn họ đều từng góp công mở mang bờ cõi cho Đại Đường ta, lập được nhiều công lao rạng rỡ, Lý Đạo Tông còn là đường thúc của bệ hạ nữa, vậy thì nhà chúng ta có là gì? Đại ca, bất kể thế nào huynh cũng không thể tham gia vào vũng nước đục này được.
.Ông lão hơi có chút bất mãn: - Ta nói ngươi cũng thật là, câu cá thì cứ câu đi, nói nhiều thế làm gì, cá cũng bị ngươi dọa chạy mất rồi.
.- Đại ca, này.
.- Được rồi, trong lòng ta đã có tính toán.
.Ông lão này chính là Từ Mậu Công tiếng tăm lừng lẫy trong Tùy Đường diễn nghĩa, hiện tại gọi là Lý Tích. Mà nam tử cao to bên cạnh ông ta chính là đệ đệ của ông Lý Bật.
.Hôm sau!
.Lúc trời hơi mờ sáng, trước cửa lớn điện Thái Cực đã đứng đầy người, túm năm tụm ba trao đổi với nhau, nhưng so với trong dĩ vãng, vẫn là ít nói đi rất nhiều, dù sao thế cục hiện tại cực kỳ vi diệu, không ai dám nói lung tung cả.
.Bỗng nhiên, kèm theo một trận ho khan kịch liệt, một ông lão mặc quan phục màu tím chậm rãi tiến vào. Những đại thần còn lại vừa thấy ông, đều giật mình, không ngờ lần này đến cả Lý Tích cũng vào triều ư?
.Mọi người đều nghẹn họng nhìn trân trối!
.Nguyên bản Lý Tích làm đại thần trung tâm, theo lý vào triều không đến mức làm cho người khác cảm thấy kỳ quái, nhưng từ khi Lý Trị lên ngôi tới nay, ông ta cũng rất ít khi lộ diện, thường thường mấy tháng cũng không vào triều một lần, vẫn luôn cáo bệnh ở nhà, trừ phi Lý Trị muốn thăng quan cho ông ta, thì ông ta sẽ cự tuyệt một chút, chỉ thế không hơn.
.Dù sao công tích của Lý Tích đều đặt ở đấy, Lý Trị thăng chức cho ông ta như thế nào cũng không quá phận, nhưng ông ta thu hết các chức suông, mà một mực không cần thực chức nào. Nếu Lý Trị áp đặt cho ông ta, cứ áp nhưng ta không làm việc, có thực ta cũng biến nó thành suông đấy.
.- Tướng quân!
.- Tướng quân!
.Chỉ thấy không ít đại thần áo đỏ đều thi lễ với Lý Tích, trên mặt không phải vẻ nịnh hót, mà đều vô cùng cung kính.
.Những người này đều là bộ hạ cũ của Lý Tích, bởi vì triều Đường không phân biệt văn võ, ra ngoài là tướng quân, vào triều là tể tướng, tướng quân chuyển sang văn chức cũng rất bình thường, quan văn làm tướng quân cũng thế, Phòng Huyền Linh là một thế hệ đại nho cũng từng đảm nhiệm chức Binh Bộ Thượng Thư rất lâu. Lý Tích có rất nhiều bộ hạ, bởi vì không có đánh trận, nên đi làm văn chức, trải rộng khắp Đại Lý Tự, Lục bộ, cùng với ở các địa phương khác. Ở Tam tỉnh lại không có nhiều, bởi vì Tam tỉnh cần tố dưỡng văn học rất cao, một nhóm người này tuyệt đối thuộc phái trung lập, bởi vì không có người cầm đầu, mỗi ngày Lý Tích trốn trong nhà dưỡng bệnh, bọn họ cũng chỉ làm tốt bổn phận của mình là được. Nhưng quân nhân có một đặc tính, chính là một ngày làm thủ trưởng, tức là thủ trưởng cả đời, người khác tới, ta không nghe, ta chỉ nghe lời của lão trưởng quan thôi.
.Lý Tích lần lượt chắp tay đáp lễ, vẻ mặt cực kỳ lạnh nhạt, cũng không giao lưu gì với bọn họ, có vẻ rất xa lạ, nương theo tiếng ho khan, một mình rút vào trong góc, ho như sắp chết, dường như là bị bệnh nguy kịch.
.Chử Toại Lương nhìn Lý Tích, sắc mặt lộ vẻ ưu tư, dùng ánh mắt trao đổi với Trưởng Tôn Vô Kỵ một phen.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ bởi vì lúc trước đã cùng Hàn Nghệ nói chuyện qua, hiện giờ thấy Lý Tích đến đây, trong lòng cũng đã đoán được bảy tám phần rồi.
.Mà đám người Lý Nghĩa Phủ thấy ông ta, ngược lại đều lộ ra vẻ mặt vui mừng.
.Các đại thần cũng dần dần cảm giác được không khí hôm nay có chút vi diệu, có thể sẽ phát sinh việc gì, hôm nay mặt trời còn chưa mọc từ hướng tây, mà Lý Tích đã chạy vào triều rồi, thật sự là quá không bình thường.
.Nhưng mà, làm cho bọn họ không ngờ được, là lúc lâm triều cực kỳ bình thản, giống như mọi ngày, báo cáo công tác một chút, Lý Trị khen bọn họ vài câu, Lý Tích không nói dù chỉ một câu, đứng phía trước ngủ gà ngủ gật, cứ như vậy qua loa cho xong việc.
.Nhưng sau khi tan triều, Trương Đức Thắng lập tức vô thanh vô tức báo cho bốn người Trưởng Tôn Vô Kỵ, Lý Tích, Chử Toại Lương, Vu Chí Linh trước đừng đi, đợi lát nữa nhập điện nghị sự, bốn người cũng đã sớm có chuẩn bị, vì thế đều đi đến phòng bên cạnh chờ đợi.
.Lý Tích tới trễ nhất, đi lảo đảo vào trong phòng, vừa thấy được Trưởng Tôn Vô Kỵ thì lập tức bước nhanh về phía trước, cúi đầu hành lễ với Trưởng Tôn Vô Kỵ: - Thái úy, đã lâu không gặp, cơ thể vẫn khỏe chứ?
.Trưởng Tôn Vô Kỵ vội vàng đỡ ông ta dậy, cười ha ha nói: - Mậu Công a, thật sự không phải ta nói ngươi đâu, nhưng ngươi là trụ cột của đại đường ta, sao có thể hơn nửa năm mới đến đây một chuyến được, ngươi thật sự là có thẹn với ân tình tiên đế dành cho ngươi a!
.Người duy nhất ở trong triều có thể làm cho Trưởng Tôn Vô Kỵ đứng dậy, cũng chỉ có Lý Tích thôi.
.Lý Tích thở dài; - Thái úy nói quá lời, ta chẳng qua chỉ là một lão thất phu, đâu đảm đương nổi làm trụ cột, Thái úy mới là trụ cột vũng vàng của Đại Đường ta ấy. Nhưng mà ta quả thật có thẹn với ân tình của tiên đế bệ hạ. Ôi đáng tiếc thân thể này của ta không vực dậy được, lúc còn trẻ, lưu lại cả người bệnh tật, hiện giờ thật sự là hữu tâm vô lực.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ động dung nói: - Ngươi toàn thân bệnh tật cũng là vì Đại Đường ta, thật sự là làm khó cho ngươi rồi, ngồi xuống chút đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận