Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 236.1: Khẳng định bản thân.

.- Phù--- !
.Đợi cái đám lưu manh không xếp hàng kia rời đi, Hàn Nghệ thờ phào một hơi, quan sát hai bên trái phải, đột nhiên phát hiện ra Lưu Nga co mình lại một góc run cầm cập, đoạn cười khổ một tiếng rồi đi tới nhẹ nhàng gọi: - Lưu tỉ, lưu tỉ?
.- Á?
.Lưu Nga đột nhiên hoảng hốt hét lên một tiếng, sau đó nhận ra là Hàn Nghệ, rồi nhìn quanh hỏi: - Quốc --- Quốc Cữu Công bọn họ đi chưa?
.Hàn Nghệ nói: - Đi từ lâu rồi.
.Lưu Nga kích động nói: - Hàn tiểu ca, ngươi chán sống rồi sao?
.Hàn Nghệ nói: - Đương nhiên là chưa!
.Lưu Nga nói: - Thế vừa rồi vẫn còn nói vậy, ngươi --- ngươi điên rồi sao?
.Lần này nàng thực sự không chịu nổi được nữa. Trước kia Hàn Nghệ đấu với Thôi Tập Nhận là đã tới cực hạn của nàng, nhưng dù sao thì Thôi Tập Nhận cũng chỉ là con cháu sĩ tộc, chứ chẳng có tước vị nào, còn Trưởng Tôn Vô Kỵ và Chử Toại Lương thì là đại thần to nhất nhì triều đình, ngươi chỉ là một tên dân đen lại dám đối đầu với Tể Tướng, thế chẳng phải là tự tìm chỗ chết thì là gì.
.Hàn Nghệ cười nói: - Cũng có thể.
.Lưu Nga thấy Hàn Nghệ cứ như không có việc gì xảy ra, toàn thân như vỡ vụn, ngồi bệt xuống đất sụt sịt nói: - Ngươi --- ngươi rốt cuộc là vì gì? Nói tới đó nàng khóc òa lên, nàng thực sự không thể hiểu nổi Hàn Nghệ cớ sao lại làm thế.
.Hàn Nghệ ngồi xổm xuống nhìn Lưu Nga nói: - Bởi vì ta muốn làm quan.
.Lưu Nga ngẩn người ra, kinh ngạc nhìn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ khẽ thờ dài nói:
.- Lưu tỉ, chúng ta đã tới nước này, thì không còn đường quay đầu nữa rồi, chỉ có thể tiến về phía trước, không ngừng nâng cao thực lực của bản thân. Thời buổi này chẳng dựa được vào ai cả, chỉ có thể dựa vào chính mình. Mà con đường duy nhất chính là vào triều làm quan, nếu không, chúng ta sớm muộn sẽ có ngày chết chẳng có nơi chôn.
.Lưu Nga buồn rầu nói: - Cho dù là như vậy, nhưng ngươi đã đắc tội cả Hữu Phó Xạ lẫn Quốc Cữu Công rồi, thì còn làm quan sao được nữa.
.- Thực ra ta cũng đâu có muốn. Hàn Nghệ khẽ thở dài, rồi nói tiếp:
.- Nhưng mà ta xuất thân hèn kém, lại chưa đọc qua cuốn sách nào, ta nếu như muốn vào quan lộ, thì nhất định không thể theo con đường thông thường được. Ta vốn cho rằng có thể dựa vào cày Hùng Phi mà có được sự trọng thị của bọn họ, nhưng triều đình lại chẳng có phản ứng gì về việc này. Ta cũng không ngờ rằng một phát minh vĩ đại như vậy lại không hề được trọng thị. Hay nói cách khác là không thể đi theo con đường đó được. Cho dù cái máy dệt vải của ta có tốt đến đâu, thì vẫn không thể đem lại cho ta thứ mà ta muốn. Vậy thì ta đành phải mở ra con đường mới. Tỉ có còn nhớ là mấy ngày trước ta đã hỏi tỉ Chử Toại Lương là người thế nào chứ?
.Lưu Nga ngoan ngoãn gật đầu.
.Hàn Nghệ nói: - Cho nên, vật đi theo loại, người chơi theo nhóm, Chử Toại Lương đã đành là một vị trực thần, thì ông ta sẽ không thể quý trọng đám người xu nịnh. Tỉ chỉ nhìn thấy ta xung đột với bọn họ, nhưng lại không nhìn ra ta nhờ đó mới có thể phơi bày thực lực của bản thân. Ta muốn xây dựng hình ảnh một con người thẳng thắn trực tính như Chử Toại Lương, chỉ có vậy ta mới có thể được ông ta ghi nhận. Ta nhất định phải thể hiện ra cá tính khác người của mình. Nếu như ta chỉ là dạng bảo gì nghe nấy, khúm núm luồn cúi, tâng bốc xu nịnh, thế thì sẽ không có ai tôn trọng ta cả, ta sẽ mãi mãi không có ngày mở mặt, cùng lắm thì cũng chỉ là con chó dưới chân bọn họ. Đây không phải là thứ ta muốn.
.Lưu Nga nghe vậy ngẩn ra như phỗng, nàng tuyệt đối không thể ngờ là Hàn Nghệ lại mượn cơ hội này mà tự tiến cử mình, đoạn nói: - Nhưng--- nhưng ngươi làm vậy liệu có quá mạo hiểm không, nói gở là ngươi có thể phải bỏ mạng đó.
.Hàn Nghệ lắc đầu nói: - Thực ra một chút nguy hiểm cũng không có, nói cho cùng ta cũng chỉ là một người dân thường. Muốn giết ta thì có gì mà khó. Nhưng trong tay ta lại nắm giữ những nông cụ kiểu mới còn chưa công bố, một khi giết ta rồi, thì đó lại là tổn thất lớn, cho dù bọn họ có bắt ta thì với lí do đó, bọn họ cũng sẽ không giết ta được, cùng lắm thì cũng giáo huấn ta đôi chút. Hơn nữa ta có sự chuẩn bị trước, còn đối phương thì lại chẳng kịp chuẩn bị gì, ta không thể thua được, nếu như canh bạc này ta cũng không dám chơi, thì ta căn bản chẳng có gan mở Phượng Phi Lâu rồi.
.Dừng lại một lúc, hắn lại nói tiếp: - Lưu tỉ, ta làm vậy quả thực có lỗi với tỉ, bởi vì điều này có thể liên lụy tới tỉ, còn cả mấy người Mộng Nhi nữa, điều này làm ta vô cùng hổ thẹn. Nhưng cũng chính tỉ mới có thể hiểu cho ta, nếu như ta không làm vậy, thì chúng ta sớm muộn gì cũng thân bại danh liệt. Bởi vì địa vị của chúng ta quá hèn kém, chúng ta nhất định phải nỗ lực hơn người khác gấp nhiều lần. Trên thế gian này, phương pháp thành công mặc dù rất nhiều, nhưng duy chỉ có một thứ đáng sợ là không thể thành công. Nếu như chúng ta muốn hơn người, nhất định phải dũng cảm tiến về phía trước, quyết không được rụt rè sợ hãi, nói cho cũng rốt cuộc cũng chỉ là một mạng người, mà cũng chỉ còn cái mạng này mang ra đánh cược thôi.
.Lưu Nga ngẩn ra một hồi lâu rồi nói: - Nhưng ngươi làm như vậy, Quốc Cữu Công và Hữu Phó Xạ sẽ thưởng chức quan cho ngươi?
.Hàn Nghệ cười nói: - Đây mới chỉ là bắt đầu thôi, lát nữa ta còn một màn tự tiến cử nữa, nhưng trước việc này, ta buộc phải khiến bọn họ khẳng định điểm mạnh của ta.
.Nói rồi hắn liền đưa tay ra đỡ Lưu Nga đứng dậy.
.- Điểm mạnh của ngươi?
.Lưu Nga đứng dậy, ngạc nhiên nhìn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ nói: - Điểm mạnh của ta chính là cày Hùng Phi, ta buộc phải khiến bọn họ hiểu một điều rằng, cày Hùng Phi của ta không hề thua kém "Luận Ngữ".
.Lưu Nga khiếp sợ nhìn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ tự tin cười nói: - Mong tỉ tin ở ta, bởi ta chưa từng bao giờ thất bại.
.Hàn Nghệ làm vậy nhìn thì tưởng mạo hiểm, nhưng thực ra thì không phải, ngược lại, đây lại là cách làm vô cùng an toàn, đây chính là đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy.
.Nếu như đối phương là dạng Lý Lâm Phủ, Nghiêm Tung, Hòa Thân, thì Hàn Nghệ đương nhiên là tìm mọi cách mà nịnh nọt, bịa ra câu chuyện xu nịnh nổi tiếng nhất lịch sử.
.Nhưng ngươi dùng thủ đoạn đó mà lấy lòng Ngụy Trưng, Chử Toại Lương, thì chỉ có khiến bọn họ khinh thường ngươi, căn bản không thể giành được sự trọng thị của bọn họ.
.Giống như tài tử nghèo khó Mã Chu cũng như vậy. Năm xưa Lý Thế Dân 3 lần mời ông ta vào cung, ông ta chẳng thèm để ý, càng như vậy, Lý Thế Dân càng mong muốn có được vị tài nhân này. Càng không có được thì càng muốn có, đó là cuộc sống. Mãi cho tới lần thứ tư, Mã Chu mới đi, rất nhanh đã có được sự trọng dụng của Lý Thế Dân.
.Cách làm này của Hàn Nghệ, cũng chính là đạo lí đó.
.Ngoài điều đó ra, Hàn Nghệ thực sự cũng cảm thấy không thoải mái. Phải cãi lí với Chử Toại Lương, bởi vì cày Hùng Phi mãi vẫn chẳng được sự ghi nhận của triều đình, nửa chữ cũng không có, điều này khiến cho hắn cảm thấy hụt hẫng. Hắn rốt cuộc đã hiểu tại sao khoa học của Trung Quốc lại lạc hậu như vậy, đó là bởi các nhà khoa học thời cổ căn bản không hề được coi trọng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận