Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 522.1: Nữ đế triệu tập

.Hàn Nghệ vừa ra cửa, Uất Trì Tu Tịch lập tức lắc người biến đổi, trở thành siêu sao thiên hoàng, được bao vây lớp lớp.
.- Uất Trì ca, có phải là thật không, vừa rồi vừa rồi thật sự là huynh đã thương lượng xong với Phó Đốc sát rồi sao?
.Triệu Thiên Phú chớp đôi mắt hí, vẻ mặt tò mò nói.
.Uất Trì Tu Tịch đĩnh đạc nói: - Còn phải nói sao, đương nhiên phải nha, bằng không bản công tử sẽ mặc cho hắn trói buộc sao?
.Liễu Hàm Ngọc buồn bực nói:
.- Nhưng Tu Tịch, chẳng phải ngươi vẫn luôn rất hận Phó Đốc Sát sao, sao bây giờ lại hợp tác với hắn?
.- Ách.
.- Ta biết. Dương Mông Hạo cười hì hì, hai tay chống trên bàn, thò đầu sang, cười hì hì nói: - Uất Trì ca nhất định là vì Cố Khuynh Thành, có phải thế không?
.- A, chậc, ta nói này Tiểu Mông, tiểu tử ngươi gần đây trở nên thông minh à.
.Uất Trì Tu Tịch vỗ một chưởng lên vai Dương Mông Hạo, trong ánh mắt thô lỗ không ngờ lại lộ ra vẻ yêu thích.
.Tiểu tử này thực sự là rất biết đón lời mà.
.- Hiểu ca, huynh nói xem Uất Trì nói đều là thật sao?
.Nguyễn Văn Quý nhìn Uất Trì Tu Tịch được mọi người vây quanh, có chút nghi hoặc nói.
.Tiêu Hiểu hừ một tiếng, khinh thường nói: - Nhất định là nói dối, thằng nhãi đó bị người ta chơi, còn phải nói tốt, thật vô dụng.
.Nguyễn Văn Quý ngạc nhiên nói: - Làm sao huynh biết?
.- Lúc trước khi tỷ ta chỉnh người, những người đó đều mang vẻ mặt như Uất Trì vừa rồi, ta thấy nhiều rồi, không nhìn lầm đâu. Nói đến Tiêu Vô Y, Tiêu Hiểu lại tỏ vẻ kiêu ngạo nha!
.Một tiểu tử mập mạp nằm rạp trên bàn nhỏ giọng nói: - Hiểu ca, Phó Đốc Sát này thật lợi hại, bằng không chúng ta bỏ qua đi.
.Người này trên Dương Sâm, cũng thuộc tập đoàn Giang Tả.
.Lại có người mang vẻ lo lắng nói: - Đúng vậy, hôm qua ầm ĩ như vậy, nếu chúng ta bị đuổi đi, thì sẽ bị cha ta đánh chết. Hơn nữa nhà ta không như nhà người, cha ta vẫn hi vọng ta có thể làm thật tốt, tranh thủ sớm ngày thăng quan, làm rạng danh gia tộc.
.Người này tên Tạ Khôn, đến từ Trần Quận Tạ thị đã xuống dốc, y là hậu nhân chân chính của Trần Quận Tạ thị, phụ thân nhậm chức ở Lễ Bộ.
.Tiêu Hiểu nhỏ giọng nói: - Các ngươi sợ cái gì, chúng ta không phải mãng phu Uất Trì Tu Tịch kia, trò xiếc kia của gã, ta năm tuổi thì đã bắt đầu chơi rồi. Kế hoạch của chúng ta không có kẽ hở, sẽ không có chuyện gì đâu. Hơn nữa, ta thấy Phó Đốc Sát cũng không đuổi Uất Trì Tu Tịch đi, dù sao thì có chuyện một mình ta gánh, như vậy được chưa.
.Nguyễn Văn Quý cắn răng nói: - Ngươi nói gì vậy, chúng ta là huynh đệ, có chuyện đương nhiên là cùng gánh. Các ngươi không thấy sao, Phó Đốc Sát bây giờ chỉnh chúng ta càng lợi hại hơn, nếu không đuổi hắn đi, chúng ta gặp họa rồi, bây giờ ngay cả đi cũng không đi được.
.Mấy người vừa nghe, câu này rất có lý nha. Hôm nay Hàn Nghệ phô trương như thế có chút quá đáng, cứ kéo dài thế, ai mà chịu nổi chứ, nhao nhao gật đầu, phảng phất như đã đến mức ngươi chết ta vong rồi.
.Những học viên này ở lại trong phòng học một lát thì trở về ký túc xá.
.- A!
.Uất Trì Tu Tịch duỗi lưng một cái, lại hoạt động gân cốt một chút, thầm nói, hay cho tên Hàn Nghệ ngươi, lại dám hù ta như thế, thù này không báo, ta thề không làm người.
.Đột nhiên có hai bóng người chui vào, hù cho Uất Trì Tu Tịch nhảy dựng, dù sao cũng chưa hoàn hồn lại, đưa mắt nhìn sang, phát hiện là đồng bọn của mình Âu Dương Bân và Mộ Dung Chu Hàng.
.- Tu Tịch, vừa rồi.
.Âu Dương Bân nhỏ giọng nói.
.Uất Trì Tu Tịch gật đầu nói: - Vừa rồi đều là sự thật.
.Mộ Dung Chu Hàng nói: - Vậy tại sao ngươi nói vậy, nếu ngươi đi nói với gia gia ngươi, gia gia ngươi nhất định sẽ xé xác hắn, hắn rõ ràng là sỉ nhục ngươi.
.Uất Trì Tu Tịch nói:
.- Ngươi tưởng ta muốn sao. Nếu để gia gia ta biết ta bị sợ đến ngất đi, ngươi cho rằng ta còn sống được sao. Có điều món nợ này, ta nhất định phải tính với hắn, ôi, thứ kia khi nào mới tới chứ.
.Mộ Dung Chu Hàng nói: - Nơi này là cấm địa Hoàng cung, tuy Cấm quân hơn phân nửa đều là bộ hạ cũ của trưởng bối chúng ta, nhưng mấy thứ kia cũng không tiện đưa vào, phải đợi thêm vài ngày nữa.
.Uất Trì Tu Tịch nói: - Lão tử hận không thể hôm nay cho tên nông dân kia nếm mùi.
.- Hàn Nghệ, vừa rồi ngươi thật sự hù chết ta mà.
.Trưởng Tôn Diên ai oán liếc Hàn Nghệ trên đường trở về ký túc xá. Y đương nhiên biết lần này không phải là Hàn Nghệ và Uất Trì Tu Tịch bàn xong từ trước.
.Hàn Nghệ ha ha nói: - Đùa thôi.
.- Đùa thôi?
.Trưởng Tôn Diên trước nay nội liễm bị hai chữ này chọc đến suýt bạo phát, nói: - Ngươi có biết nếu chuyện này truyền ra ngoài, Ngạc Quốc Công sẽ không tha cho ngươi, ông ta rất sĩ diện.
.Vừa rồi Hàn Nghệ làm vô cùng quá đáng, không ngờ lại lệnh binh lính trói Uất Trì Tu Tịch lại, còn lấy cung tiễn ra hù y. Nói về mặt ý nghĩa nghiêm khắc, việc này đã vi phạm luật pháp rồi, dù sao Uất Trì Tu Tịch cũng là quý tộc, còn là hậu nhân khai quốc công huân, cho dù không phạm pháp, đây là sỉ nhục lớn biết bao nha, nếu đều Uất Trì Kính Đức biết, ông ta chắc chắn sẽ đến tìm Hàn Nghệ tính sổ.
.Hàn Nghệ ha ha nói: - Nếu không nắm chắc, ta không dám làm bậy như vậy.
.Trưởng Tôn Diên sửng số, tò mò nói: - Ngươi nhất định đã đoán được Uất Trì Tu Tịch sẽ nói thế? Lỡ như.
.Hàn Nghệ ngắt ngang lời y nói: - Không có lỡ như, ngươi cũng đã nói, Ngạc Quốc Công vô cùng sĩ diện, Uất Trì Tu Tịch sẽ không để ông ta biết chuyện mình bị dọa đến ngất.
.Độc Cô Vô Nguyệt đột nhiên chen miệng nói: - Lỡ như không ngất thì sao?
.- Chậc, y nhất định phải ngất.
.Hàn Nghệ lau mồ hôi nói.
.Độc Cô Vô Nguyệt gật đầu.
.Trưởng Tôn Diên cau mày nói: - Nhưng ta vẫn không tán thành cách làm của ngươi, ta cảm thấy nên làm theo quy củ, bằng không ngươi lập doanh quy làm gì.
.Hàn Nghệ thở dài nói:
.- Ta cũng muốn làm theo quy định, nhưng vấn đề là, nếu là theo quy định, rất nhiều người bọn họ có thể sẽ vì thế mà bị khai trừ. Nói thật, ta rất thích đám tiểu tử này, chí ít họ biết tự mình ra tay báo thù, chứ không nhờ gia trưởng của mình đến. Có điều cách làm của Uất Trì Tu Tịch vẫn còn non một chút, nhưng cho dù thế nào thì chỉ cần bọn họ không làm ra chuyện thương thiên hại lý, thì ta không muốn khai trừ bọn họ.
.Độc Cô Vô Nguyệt nói: - Nhưng xét theo tình hình này, bọn họ nhất định sẽ tiếp tục nghĩ cách trả thù ngươi. Nếu ngươi cứ dung túng bọn họ, đến lúc đó người chịu khổ sẽ là bản thân ngươi. Ta cảm thấy khi đó ngươi nên giết gà dọa khỉ, mũi tên kia nếu bảo ta bắn, ta chắc chắn bắn trúng quả cam kia.
.Y và Trưởng Tôn Diên là hai tính cách hoàn toàn khác nhau. Trưởng Tôn Diên tôn trọng pháp chế, thích làm theo quy củ, nhưng Độc Cô Vô Nguyệt lại độc lập làm việc, y thích dùng thực lực nghiền nát đối phương.
.Chơi lớn như vậy? Cái tên cuồng bạo lực này. Hàn Nghệ mỉm cười, nói: - Nếu bọn họ có thể chỉnh ta, thì ta chịu, chỉ sợ bọn họ không có thực lực này. À, bọn họ chỉnh ta thì chỉ có thể âm thầm, ta chỉnh bọn họ thì đều quang minh chính đại. Thêm hai ngày nữa đi. Hai ngày nữa, ta muốn bọn họ nếm thử mùi vị sống không bằng chết.
.Trưởng Tôn Diên nói: - Ngươi lại định làm gì?
.Hàn Nghệ nói: - Huấn luyện bọn họ!
.Xem ra đến bây giờ hắn vẫn chưa bắt đầu. Trưởng Tôn Diên rất bất đắc dĩ sờ trán.
Bạn cần đăng nhập để bình luận