Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 900.1: Mùa thu hoạch cũng không lấy vui mừng

.Lần cải cách khoa cử quy mô lớn này cũng chính thức tuyên bố thời đại của Lý Trị đã đến.
.Giống như một tiếng sấm vang dội trong không trung, toàn bộ thành Trường An đều sôi trào.
.Hầu như mọi người đều đàm luận chuyện khoa cử, từ quý tộc hoàng cung cho đến lê dân bách tính.
.Hàn môn vô cùng vui vẻ, hẹn bạn tốt, hoặc tới quán rượu quán trà, hoặc đạo quan miếu thờ, hoặc trong núi điền biên, nâng chén uống rượu thoải mái, nói chuyện khoa cử, dường như cuộc sống tràn đầy hi vọng.
.Bởi vì trong chế độ khoa cử lần này đã có rất nhiều chính sách có lợi cho hàn môn, hơn nữa còn thêm cạnh tranh giữa sĩ thứ, ý tứ của triều đình tương đối rõ ràng, đây cũng là lần đầu tiên từ Ngụy Tấn tới nay triều đình đứng về phía hàn môn, đây tuyệt đối là chuyện đáng chúc mừng.
.Mà giai cấp quý tộc cũng ôm oán hận, trong đó hủy bỏ cải cách chế độ hương cống chắc chắn sẽ làm tổn thương ích lợi của giai cấp quý tộc, trước kia hương cống là cử học sinh đi thi, cửu thành cửu đô đều là con cháu thế gia vọng tộc, làm như thế ích lợi bị tổn hại quá nhiều.
.Nhưng vấn đề ở chỗ không phải do Lý Trị bảo thủ, khư khư cố chấp, chính sách được định ra của y vẫn đạt được sự ủng hộ của một bộ phận đại thần, Hàn Viện, Lai Tể đại biểu của tập đoàn Quan Lũng, Thôi Nghĩa Huyền đại biểu cho sĩ tộc Sơn Đông, Lý Tích đại biểu cho quân đội, Lý Nghĩa Phủ, Hàn Nghệ đại biểu cho hàn môn.
.Bọn họ ủng hộ việc thay đổi chế độ khoa cử, chủ yếu là do dựa vào lợi ích của mình, Hàn Viện, Lai Tể đại biểu tập đoàn Quan Lũng, vừa mới phế Vương lập Võ, đắc tội Lý Trị, hơn nữa còn thất bại trong âm thầm, nếu phản đối Lý Trị, bọn họ cũng sợ, hơn nữa Lý Trị tôn sùng làn sóng còn hiền, mỗi người đều có cơ hộ bình đẳng, đối với quốc gia và dân chúng là chuyện tốt, bọn họ không có lý do gì phản đối.
.Mà vì Thôi Tập Nhân bọn họ đương gia nên sĩ tộc Sơn Đông cũng tìm kiếm thay đổi, bọn họ vô cùng ủng hộ chuyện cải cách chế độ thi cử của triều đình, tuy Lý Tích ít lên tiếng, nhưng chắc chắn ông ta cũng ủng hộ hàn môn, bởi vì ông ta cũng bị quý tộc xa lánh.
.Chịu tổn thất nhất là những thế gia vọng tộc những địa phương ấy, bởi vì cứ như vậy, ưu thế của bọn họ không còn gì.
.Nhưng Lý Trị sẽ không quan tâm tới bọn họ, y chỉ cần có được trung tâm quyền lực và sự ủng hộ của dân chúng là được rồi, hơn nữa y đã sớm sinh lòng oán niệm với những thế gia vọng tộc mua danh chuộc tiếng, bởi vì đối với hoàng đế, thế lực của địa phương quá lớn cũng không được, buộc phải áp chế những thân hào của những nơi này.
.Mặt khác con ông cháu cha trong thành Trường An cũng phân hóa thành hai bên, một bên ủng hộ Thôi Tập Nhân, đối với chuyện này đều mang thái độ ủng hộ, công bằng chính là tốt nhất, nếu các ngươi thua, các ngươi cũng đừng mượn cớ, tích hết sức lực, phải phân cao thấp với hàn môn trong khoa cử. Bên ủng hộ Bùi Thanh Phong đương nhiên oánh hận chuyện này, cảm thấy chẳng có gì là công bằng, dựa vào cái gì mà hàn môn có thể ngồi cùng ăn với quý tộc bọn họ?
.Tranh luận đương nhiên vẫn có.
.Nhưng cũng không thể thay đổi được gì.
.Sau khi việc này được quyết định xong, cạnh tranh thứ sĩ đã qua một khoảng thời gian, nhưng cạnh tranh chắc chắn sẽ không dừng lại, chỉ có điều cạnh tranh chuyển đến phương diện khoa cử, nhưng dù thế nào, cuối cùng Hàn Nghệ có thể nghỉ ngơi một chút, nhưng người này rảnh rỗi, chỗ cần dùng đến tiền sẽ nhiều hơn, dựa theo quy trình của Hàn Nghệ, lúc này hẳn là mùa thích hợp để tán gái.
.Nhưng việc tán gái này phải tiêu tiền, kết quả là...
.- Một xâu tiền... nho nhỏ... này...
.Hàn Nghệ vô cùng khiêm tốn ném một xấp phiếu mua hàng lên bàn.
.- Đại ca vận khí tốt như vậy, ta tốt nhất là không tới.
.Hùng Đệ dùng bài tú lơ khơ che mặt, lắc đầu nói: - Ta phải giữ một chút tiền buôn bán. Đôi mặt đen tuyền xoay tròn.
.- Ta cũng không ra.
.Mộng Đình chu đôi môi nhỏ nhắn, u oán nhìn Hàn Nghệ.
.Còn Cố Khuynh Thành một tay chống cằm thon, ngượng ngùng nhìn Hàn Nghệ, nói:
.- Hàn Nghệ, đồ cưới của ta đều thua sạch dưới tay ngươi rồi, ngươi phải chịu trách nhiệm đấy.
.- Cô yên tâm, Phượng Phi Lâu chúng ta khá nhân tính đấy, đến lúc cô xuất giá, Phượng Phi Lâu nhất định sẽ giúp cô chuẩn bị đồ cưới, chẳng qua nếu cô gả cho đại quan, đồ cưới sẽ nhiều hơn chút, nông phu sẽ ít hơn chút, đại khái là theo chế độ điều lệ.
.Hàn Nghệ rất sảng khoái vỗ ngực một cái nói.
.Nhưng lại nhận được một cái nhìn xem thường của Cố Khuynh Thành, nàng hừ nhẹ một tiếng.
.Hàn Nghệ coi như không nhìn thấy, mà nhìn Thẩm Tiếu đối diện, nói:
.- Thẩm Tiếu, còn lại mình ngươi thôi.
.Hai mắt Thẩm Tiếu đỏ quạch nhìn Hàn Nghệ, một lúc lâu sau mới nói: - Ta cũng không tin ngươi xấu xa như vậy, ngươi sắp thắng gần một canh giờ rồi, đều đã lấy tất cả của ta rồi.
.Nói xong, Thẩm Tiếu ném toàn bộ phiếu mua lên phía trên.
.- Thẩm Tiếu, ngươi biết đấy, ta thích nhất là tinh thần giúp người làm vui của ngươi.
.Hàn Nghệ cười ha hả, ném hết tiền lên, sau đó mở lá bài của mình.- Xin lỗi, ba lá mang theo một đôi, bài tẩy của ngươi là gì cũng không cần nữa rồi.
.Bịch!
.Thẩm Tiếu tạm tời không thể chấp nhận nổi trực tiếp đập đầu vào bàn.
.Mộng Đình bất mãn nói: - Tiểu Nghệ ca, lúc trước ngươi nói đánh cược nhỏ để vui vẻ, nhưng đều thắng hết tiền của chúng ta rồi, đây có tính là gạt chúng ta không vậy.
.Đỗ Tổ Hoa sớm đã bị thua sạch đáng thương nói: - Hàn đại ca, tiền của ta đều bị huynh lấy hết rồi.
.Hùng Đệ vỗ ngực một cái, cười hì hì nói: - May mắn ta thông minh, không đưa cho Hàn đại ca, thua ít nhất.
.Hàn Nghệ ai một tiếng, nói: - Mộng Đình muội muội, cô nói như vậy là không đúng rồi, ta vẫn luôn chơi kiểu đánh cược nhỏ vui vẻ đấy chứ, vừa mới bắt đầu đều là một văn tiền, là các ngươi đánh cuộc càng lúc càng lớn, động một chút là lấy toàn bộ ra, ta muốn ngăn cũng không được. Hơn nữa, ca đây gần đây rất nghèo, trên người không có đồng nào, đánh giận hơn nữa là Tang Mộc ngay cả một đồng cũng không cho ta, phải cứu tế một chút chứ. Nói xong, hắn rút ra một chồng nhỏ phiếu mua hàng, đưa cho Từ Du Du chia bài bên cạnh, nói: - Du Du, đây là tiền vừa rồi ngươi cho ta mượn, bây giờ ta trả ngươi cả vốn lẫn lãi, hai chúng ta thanh toán xong.
.- Cảm ơn tiểu Nghệ ca! Từ Du Du nhận lấy tiền, vẻ mặt tươi cười, Từ Du Du quản lý tài sản, tuyệt đối sẽ không dùng tiền lung tung, nàng đối với đánh bạc không có chút hứng thú nào.
.Thẩm Tiếu đột nhiên ngẩng đầu lên, nước mắt lưng tròng nói: - Hàn Nghệ, có thể cho ta một chút không? Đây là tiền ta vất vả lắm mới tiết kiệm được, ngươi cũng biết lão Thẩm là người thế nào, ông ta còn keo kiệt hơn cả Tang Mộc.
.Hàn Nghệ ha ha nói: - Ngươi vừa phải thôi, hiện giờ ngươi đến Hoa Nguyệt Lâu cũng không cần tiêu tiền.
.Cố Khuynh Thành nói: - Vậy ngươi lấy nhiều tiền thế để làm gì?
.- Đương nhiên là tán gái không! Làm việc thiện.
.Hàn Nghệ nói vô cùng chính nghĩa: - Chỗ tiền thắng được này chính là tiền bất chính, ta sẽ mang đi làm việc thiện, phát cho dân chúng, đây cũng là giúp mọi người tích đức.
.Không ai tin hắn, đều dùng ánh mắt khinh bỉ với hắn.
.Hàn Nghệ lấy mặt dày để chọi lại, cất kỹ tiền, nhét vào trong ngực, nói: - Bỗng nhiên ta nhớ tới còn chút việc phải làm, phải đi một chuyến, các ngươi cứ từ từ chơi.
.Nói xong, hắn liền khẩn trương chuồn đi, dù sao hắn là người duy nhất thắng, nếu tiếp tục, chỉ sợ sẽ khiến nhiều người tức chết.
.Ra khỏi cửa, Hàn Nghệ nhẹ nhàng thở ra, nói: - Cuộc sống này cũng quá gian khổ rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận