Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 470.1: Ẩn họa của thịnh thế

.Chợ Đông tuy rằng không náo nhiệt bằng chợ Tây, nhưng đồng dạng cũng là đèn đuốc sáng trưng, thậm chí nếu so với chợ Tây thì càng thêm sáng lạn hơn một chút, đây cũng là bởi vì chống đỡ nơi này đều là nhân sĩ quý tộc, bọn họ cần thể hiện tốt hơn, đương nhiên, hết thảy đây cũng là cơ hội cho bọn họ thể hiện năng lực tiêu phí để hưởng thụ mọi thứ này.
.Trong số người đến người đi, chỉ thấy mấy vị lão giả đi lại ở trên đường phố, bên cạnh những lão giả này còn có hơn mười hộ vệ đeo đao đi theo, tuy nhiên loại tình huống này ở chợ Đông vẫn rất là thông thường.
.Mà mấy người này chính là năm người Trưởng Tôn Vô Kỵ, Chử Toại Lương, Hàn Viện, Lai Tể, Liễu Thích.
.Mở ra chợ đêm, là quyết sách trọng đại hạng nhất của triều đình, không thua gì bất kỳ cải cách nào ở thời kỳ đầu kiến quốc, bởi vì đây là lần đầu tiên làm dao động thể chế được tạo dựng lên từ thời kì Trinh Quán, thậm chí có thể nói là khiêu chiến truyền thống mấy trăm năm, những cố mệnh đại thần như bọn họ đối với điều này vẫn luôn ôm lấy lo lắng, nhất định phải tự mình ra đường phố thị sát.
.- Thái úy, năng lực làm việc của lệnh công tử vẫn vô cùng tốt, ngươi xem, hết thảy mọi việc đều được tiến hành đâu vào đấy.
.Hàn Viện cười ha hả nói.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ lắc đầu nói: - Phương diện này Hàn Nghệ và Lượng tử đều bỏ ra không ít lực. Nói xong ông ta thở dài, nói: - Xung nhi thật sự là có cái thông minh của nó, nếu nó đã quyết định đi làm, vậy thì phải làm thật tốt, chỉ tiếc chí của nó không ở đây, ngoại trừ đối với đọc sách, bất kỳ thứ gì cũng đều không có hứng thú.
.Trong giọng nói dần dần lộ ra vẻ bất đắc dĩ.
.Nhưng cũng chính bởi vì Trưởng Tôn Xung quá mức yêu thích đọc sách, mới khiến cho Trưởng Tôn Diên sớm tiến vào triều đình, Trưởng Tôn Vô Kỵ đương nhiên muốn bồi dưỡng được một hậu nhân có tài Tể tướng, như vậy vinh dự của Trưởng Tôn gia mới có thể có thể tiếp tục kéo dài đi xuống.
.Chử Toại Lương lại chỉ vào một vài quán rượu xung quanh nói: - Nhưng các ngươi nhìn xem, những quan viên này đều say mê trong đó, nếu cứ tiếp tục lâu dài như thế, ta lo lắng sẽ làm Đại Đường ta trở nên mục nát không chịu nổi.
.Lai Tể dường như không cho là đúng, nói: - Hữu Phó Xạ nói như vậy tuy rằng đúng, nhưng đây chẳng qua là khác nhau giữa công khai và khép kín, bình thường bọn họ ở phủ trạch cũng uống rượu mua vui không ít.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ gật gật đầu nói: - Đăng Thiện, hiện giờ cũng không phải là thời kỳ Trinh Quán, hiện tại thiên hạ thái bình, dân chúng giàu có. Nên là lúc soạn nhạc tán ca, nếu còn giống như thời kì Trinh Quán, thì làm sao có thời kỳ thịnh thế được, chúng ta đều là không thể tránh khỏi a!
.Chử Toại Lương nói: - Nhưng Đại Đường ta từ khi kiến quốc tới nay. Đều đề xướng cần cù tiết kiệm, cái gốc rễ này không thể để mất, thích vui đùa cũng có thể, nhưng không được xa xỉ lãng phí, đây là việc đáng xấu hổ. Khi triều đình mở ra chợ đêm, đồng thời cũng phải đốc xúc quan viên, ngăn chặn làn gió xa xỉ lãng phí, một mặt theo đuổi thay đổi, mà không bận tâm đến căn bản, như vậy là không được.
.Hàn Viện gật đầu nói: - Lời Hữu Phó Xạ nói không sai, nếu quan viên tiêu xài quá độ, tất nhiên sẽ dẫn đến sự khó khăn về tiền tài, đến lúc đó khó tránh khỏi sẽ lợi dụng chức vụ, mà thu lấy của cải.
.Ông ta vừa dứt lời. Chợt nghe phía trước có người thét to nói:
.- Bánh vừng đây, bánh vừng đây.
.Mấy người ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy mộ đại hán đang đấy một chiếc xe gỗ, đi theo đằng trước là một cô gái nhỏ đang hét lớn, mà trên xe gỗ lại bày một vật lớn được che đậy bằng vải trắng, trong mơ hồ có thể thấy được có hơi nóng bốc ra.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ vừa thấy, cảm thấy khá kỳ quái, vì thế tiến lên kêu lên: - Cháu gái!
.Bởi vì đây là chợ Đông, tuy rằng xung quanh Trưởng Tôn Vô Kỵ là bảo tiêu san sát, nhưng cô gái nhỏ kia có vẻ như cũng đã nhìn quen rồi. Nói: - Lão gia gia, muốn mua bánh vừng sao?
.Trưởng Tôn Vô Kỵ cười gật gật đầu, nói: - Cho chúng ta mỗi người một cái.
.- Lão gia gia xin chờ một chút.
.Cô gái nhỏ vui sướng không ngừng, đi vào bên cạnh xe. Nhón chân lên, xốc lên mảnh vải trắng kia, chỉ thấy phía dưới vải trắng là một cái hom gô hình tròn, bên cạnh còn có rất nhiều khe hở và cái tay cầm, hết sức kỳ lạ. Cô gái nhỏ cầm cái tay cầm, nhẹ nhàng kéo một cái. Cờ - rắc.... Một tiếng vang nhỏ, hóa ra là một ngăn kéo, đây chính là phát minh mới Hàn Nghệ mang đến, nhưng hiện giờ cũng đã thông dụng rồi, dù sao đây cũng không phải là cái gì khó làm cả.
.Lại thấy trong ngăn kéo bày đặt bốn năm cái bánh vừng trắng như tuyết, điểm thêm vừng đen làm đẹp.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ đứng ở bên cạnh chỉ cảm thấy hơi nóng bốc tới, càng cảm thấy ngạc nhiên, mặc dù là đã được bọc kín rồi, cũng không có khả năng có nhiệt khí lớn như vậy, dò hỏi: - Bánh vừng này của cháu vì sao lại nóng như vậy?
.Hán tử đẩy xe nói: - Thưa vị lão gia này, ở trung gian hom gô này có một lò than, có thể giữ ấm tốt lắm.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ liên tục gật đầu, nói: - Thiết kế này thật đúng là vô cùng khéo léo a! Là ngươi làm sao?
.Gã hán tử kia gật gật đầu, nói: - Ta nghe nói triều đình muốn mở chợ đêm, liền muốn đi ra làm chút buôn bán, vừa lúc nội tử của ta có chút tay nghề, nhưng ngày hôm nay lạnh, ta lại không có cửa hàng, nếu nguội thì ăn không ngon rồi, người ta cũng sẽ không mua, vì thế ta liền làm ra đồ vật này.
.- Thì ra là thế!
.Trưởng Tôn Vô Kỵ như thoáng chút suy nghĩ gật đầu, dường như từ trong đó đã tìm được cái gì, nhưng vẫn hỏi: - Không đúng nha, ta nghe nói trước khi triều đình mở ra chợ đêm, từng kêu gọi trăm họ đi hai chợ bán rong, nhất là về phương diện ẩm thực, còn miên cho bọn họ tiền thuê cửa hàng, vì sao ngươi không đi? Hay là bánh vừng này của ngươi ăn không ngon.
.Bé gái kia lập tức nói: - Mẹ cháu làm bánh vừng rất ngon.
.- Tiểu Thất.
.Gã hán tử gọi cô bé một câu, bảo cô bé chớ nói lung tung nữa, lại quay sang Trưởng Tôn Vô Kỵ nói: - Triều đình chỉ trợ giúp những người ít đất đai, nhưng nhà ta có chút đất đai, nên ta không có tư cách này.
.Chử Toại Lương lại hỏi: - Nếu như nhà ngươi có đất đai rồi, vì sao ngươi còn buôn bán, mùa đông như thế này mà đẩy xe rao hàng, không phiền lụy sao?
.Gã đàn ông kia nói:
.- Vị lão gia này không biết đó thôi, nhà ta đúng là có chút đất đai, không đói chết được, nhưng hiện giờ giá gạo rẻ lắm, đổi không được bao nhiêu thứ này nọ, ta còn muốn mua vài món xiêm y dày một chút cho đứa nhỏ, vào lễ mừng năm mới, có thể ăn được một chút thịt, hơn nữa việc này so với làm ruộng thì thoải mái hơn, tuyệt không cảm thấy mệt.
.- Lão gia gia, bánh vừng của ông.
.Bé gái nhỏ dùng đôi tay tay nhỏ bé đem bánh vừng bọc lá sen đưa cho đám người Trưởng Tôn Vô Kỵ.
.Hàn Viện hỏi:
.- Bánh vừng này của cháu bao nhiêu tiền một chiếc?
.- Bốn văn tiền.
.- Đắt như vậy, một đấu gạo cũng chỉ như thế thôi nha.
Bạn cần đăng nhập để bình luận