Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 535.2: Đẩy nhanh kế hoạch

.Ba người này đi rồi, Trình Xử Lượng lập tức nhìn Hàn Nghệ vẻ sùng bái, nói: - Hàn Nghệ, lần này coi như ta phục ngươi rồi. Nói thật, ngươi đừng thấy lúc nãy ta hù dọa thằng bé Tu Tịch kia, thật ra ra cũng sợ Ngạc Quốc Công, tướng quan trong quân này, mười người sợ có bảy người đều là con cháu của bộ hạ cũ Ngạc Quốc Công, Tu Tịch lại là tôn tử ông ta yêu thương nhất, nếu thật sự làm Ngạc Quốc Công nổi giận, ông ta không đến đây trói chúng ta lại không được.
.Uất Trì Kính Đức đó là công thần khai quốc, mặc dù bây giờ ngày ngày đều đang luyện đơn, nhưng trong quân có rất nhiều người đều là bộ hạ cũ của ông ta, thét một tiếng, Trường An cũng phải chấn động, Lý Trị còn phải nể mặt ông ta tám phần.
.Hàn Nghệ cười nói: - Ta chỉ nói đạo lý mà thôi, ý của ngươi là Ngạc Quốc Công không biết đạo lý?
.Trình Xử Lượng vội vàng nói: - Ta cũng không nói như vậy, này, Hàn Nghệ, ngươi đừng có nghĩ cách để chỉnh ta, ta là một mãng phu, làm việc không hề nghĩ đến hậy quả.
.Nói thật, bây giờ trong lòng y cũng có chút sợ Hàn Nghệ, mấu chốt là tên này tâm địa gian trá, bị hắn hại cũng không biết.
.Hàn Nghệ cười nói: - Ta không có gan này.
.Trình Xử Lượng căn bản không tin, lại nói: - Đúng rồi, chỗ rắn đó giờ ở đâu?
.Hàn Nghệ ho nhẹ một tiếng, nói: - Hôm qua ta và Độc Cô công tử, Trưởng Tôn công tử sau khi tập hợp khẩn cấp, bụng hơi đói nên đã làm ít canh rắn.
.Trình Xử Lượng nói: - Chuyện tốt như vậy, ngươi không gọi ta?
.Trưởng Tôn Diên cười nói: - Nhị thúc, lúc đó thúc không ở đây, chúng con đi đâu tìm thúc.
.Hàn Nghệ đảo mắt nói: - Đúng rồi, Tổng đốc sát, tình hình bên Ngõ Bắc ta vẫn ổn chứ?
.Trình Xử Lượng kinh ngạc nói: - Sao ta biết tình hình của Ngõ Bắc ngươi thế nào?
.Hàn Nghệ nói: - Không phải đêm qua tướng quân đã đến Bình Khang Lý sao?
.Trưởng Tôn Diên, Độc Cô Vô Nguyệt đều bật cười ha hả.
.Trình Xử Lượng trừng mắt nhìn, lập tức cắn răng nói: - Hàn Nghệ, xem ra muốn ép ta động võ a.
.Hàn Nghệ vội khua tay nói: - Không không không, nói đùa thôi, chỉ đùa thôi. Ồ, suýt nữa quên nói với mọi người, lát nữa ta về làm chút việc, ở đây làm phiền tướng quân trông coi rồi.
.- Ngày mai là nghỉ rồi, hôm nay ngươi về làm gì?
.- Chính là muốn nghỉ thêm một ngày a.
.-... !
.Bởi vì hiện giờ Tiêu Hiểu và Uất Trì Tu Tịch hai đại ma đầu đã bó tay chịu trói, hơn nữa bị chơi đến mức đã là một phế nhân rồi, trong những người còn lại tuy cũng không thiếu nhân vật lợi hại, nhưng ít ra bọn họ không dám ngang ngược tác quái, Hàn Nghệ cảm thấy ở lại đây cũng không có ý nghĩa gì, vì thế đã sớm rời đi.
.Bởi vì bên phía Nguyên Mẫu Đơn đã chuyển lời đến, hắn nhất định phải giải quyết chuyện này thật sớm.
.Hàn Nghệ đi đến thao trường, đưa mắt liếc nhìn, chỉ thấy ba bóng lưng đang đứng run rẩy dưới tường, chuyện này không có cách nào, tội trạng đều ở trong tay Hàn Nghệ, bọn họ không dám không nghe lời, chẳng qua thằng nhãi Uất Trì Tu Tịch này ưa sĩ diện, trực tiếp dán mặt vào tường, chẳng khác nào chính là đang yểm nhĩ đạo linh (tự lừa dối mình, không lừa dối được người), xem Hàn Nghệ thấy vậy bật cười ha hả, mấy tên khốn khiếp các ngươi này, lại còn muốn chỉnh ta, thật là coi Thiên Môn ta thành chùa miếu a, từ từ chịu đựng đi.
.Vừa mới vừa đi ra khỏi phạm vi hoàng cung, một bóng người đã từ trên trời hạ xuống.
.Hàn Nghệ vui vẻ cười nói: - Tiểu Dã, đệ có biết không, lúc nãy ta còn đang nghĩ, đệ có lại từ trên cây nhảy xuống hay không. Kỳ thật trước đây phương thức xuất hiện này của đệ đều dọa được ta, nhưng cũng không biết tại sao, bây giờ ta rất thích kiểu xuất hiện này của đệ.
.Tiểu Dã nhoẻn miệng, lộ ra nụ cười hồn nhiên.
.Hàn Nghệ khoác một tay lên vai cậu, đi về phía trước, nói:
.- Mọi người ở nhà vẫn khỏe chứ.
.Tiểu Dã gật đầu nói: - Đều rất khỏe, chỉ là Tiểu Mập cứ muốn đến đây thăm huynh, nhưng huynh ấy lại không dám nói rõ, chỉ kéo đệ nói vài câu.
.Hàn Nghệ cười nói: - Đợi ta thuần phục đám tiểu tử này rồi, các đệ có thể đến chơi bất cứ lúc nào.
.Hai người vừa trò chuyện, vừa đi về phía bắc ngoại ô, đi được năm dặm đường, đến bờ một con sông, lúc này có một con thuyền nhỏ đang đậu bên bờ sông.
.- Thuyền phu, đến làm ăn.
.Hàn Nghệ cười nói.
.- Tới đây!
.Thuyền phu kia cầm mái chèo, đợi sau khi Hàn Nghệ bọn họ lên thuyền, lập tức rời khỏi bờ.
.Hàn Nghệ ngồi trên thuyền nhỏ, nói với thuyền phu kia:
.- Văn Hiên, chèo cũng rất thành thục nhỉ.
.Thuyền phu này chính là Ngũ Văn Hiên, là Hàn Nghệ bảo y sắp xếp địa điểm gặp mặt, dù sao Ngũ Văn Hiên còn tác án, phải nhân nhượng y.
.Ngũ Văn Hiên cười nói: - Chiêu này trước đây đã dùng một hai lần.
.Hàn Nghệ gật gật đầu, hỏi: - Tình hình hiện giờ như thế nào?
.Ngũ Văn Hiên nói:
.- Tất cả đều tiến triển hết sức thuận lợi, nhưng độ nhẫn nại của Tạ Huy kia cũng thật sự khiến người ta khâm phục, hiện tại ai cũng nhìn ra gã thích Lưu Oanh, nhưng thằng nhãi này lại không mở miệng, vẫn che chở trăm bề đối với Lưu Oanh, quan tâm chăm sóc, cả ngày đều ở bên cô ta, có những lúc ta còn cảm thấy Tạ Huy người này rất không tệ.
.- Ngươi đừng chỉ có nhìn thôi, cũng có thể học mấy chiêu a!
.Hàn Nghệ cười ha hả, sau đó nghiêm mặt nói: - Nói như vậy, khi nữ nhân bị tổn thương cực lớn, là lúc yếu đuối nhất, nhân lúc này mà vào chắc chắn sẽ thành công. Nhưng Lưu Oanh không những bị tổn thương trên thân thể, mà về tình cảm cũng bị tổn thương cực lớn, thông thường nữ nhân bị tổn thương tình cảm, sau đó sẽ càng thêm đề phòng đối với chuyện về phương diện tình cảm, điều này rất mâu thuẫn, chẳng khác nào một nút thắt, cần phải có kiên nhẫn.
.Nếu chuyện này là thật, vậy thì chắc Lưu Oanh sớm đã thích Tạ Huy, chỉ là có lớp phòng bị trong lòng nên đẩy Tạ Huy ra ngoài, nếu như Tạ Huy nóng lòng cầu thành, ngược lại sẽ khiến lớp phòng bị này càng trở nên kiên cố hơn, như vậy thì chắc chắn sẽ thất bại, chỉ có đợi, đợi đến khi lớp phòng bị này tự tan rã, lúc đó thì nước chảy thành sông, hơn nữa trong lòng Tạ Huy, Lưu Oanh đã là món ăn trong bát, không chạy thoát được, tại sao y không tiếp tục đợi, đó gọi là có công mài sắt có ngày nên kim.
.Ngũ Văn Hiên gật đầu nói: - Đa tạ Hàn Ngự sử chỉ giáo, ta hiểu rồi.
.Hàn Nghệ cười khổ nói: - Lúc bàn luận chuyện này, tuyệt đối đừng gọi ta là Hàn ngự sử, cái này làm ta cảm thấy kỳ kỳ, ngươi cứ gọi ta là Hàn tiểu ca đi.
.- Vâng.
.Hàn Nghệ đột nhiên thở dài, nói: - Nhưng tình hình hiện giờ có thay đổi, người ta muốn thu hồi nhà cửa này rồi, chúng ta nhất định phải đẩy nhanh kế hoạch.
.Ngũ Văn Hiên giật mình, nói: - Đẩy nhanh như thế nào? Lỡ như bị Tạ Huy phát giác được, vậy thì chúng ta liền kiếm củi ba năm thiêu một giờ rồi.
.Hàn Nghệ cười nói: - Nếu khiến Lưu Oanh mở miệng thì có thể sẽ lộ tẩy, nhưng nếu đổi lại là một người khác, thì chính việc thuận lý thành chương.
.Ngũ Văn Hiên nhíu mày suy nghĩ một lát, nói: - Đàm Động?
.Hàn Nghệ gật gật đầu nói:
.- Đàm Động là phụ thân của Lưu Oanh, bọn họ nhìn cùng một sự việc từ góc độ khác nhau, vậy thì cách nghĩ tất nhiên cũng không giống nhau, con gái của mình đã bị người khác cưỡng hiếp, theo lý thường mà nói là rất khó để tái giá, nhưng là phụ thân, tất nhiên sẽ không hy vọng con gái mình lẻ loi cô quạnh cả đời, ngược lại ông ta sẽ càng dốc hết sức lực tìm một mối tốt cho con gái, mà Tạ Huy lại ngụy tạo mình là hậu nhân của Trần Quận Tạ thị, xuất thân danh môn, lại thêm yêu thương đối với Lưu Oanh, một nữ tế tốt như vậy, người làm phụ thân tất nhiên sẽ hy vọng sớm ngày bắt được. Nếu như khiến Đàm Động mở miệng, phá rách lớp cửa sổ giấy này, vậy thì Lưu Oanh trên lý luận tuy vẫn còn sự phòng bị, nhưng đồng thời cô ta cũng sẽ sợ, một khi cự tuyệt, có thể Tạ Huy sẽ rời bỏ cô ta mà đi, trước tiên cô ta gật đầu đồng ý, cũng là lẽ thường tình của con người.
.Âm mưu chính là muốn biến tất cả trở nên lẽ thường tình của con người.
.Hắn nói những điều này, kỳ thật cũng chính là muốn dạy Ngũ Văn Hiên phân tích âm mưu trong lòng mỗi một nhân vật, bất luận là đối phương hay là bản thân.
.Ngũ Văn Hiên là một người có đầu óc, người đọc sách mà, không phải nghĩa là Hàn Nghệ nói gì là y cho rằng cho như vậy, y vẫn sẽ suy nghĩ, suy tư hồi lâu, nói:
.- Việc này thì cũng được, vậy chúng ta làm sao để lừa được tiền tài của Tạ Huy?
.Hàn Nghệ hơi hơi nhíu mày nói: - Vốn dĩ ta dự tính tìm mấy thương nhân Ba Tư giả đi dụ Tạ Huy cắn câu, cho gã nếm thử cảm giác bị lừa trắng tay, nhưng bây giờ chắc chắn không đủ thời gian rồi, chúng ta nhất định phải giản hóa bước này, nhưng việc này e rằng phải xem Tạ Huy yêu Lưu Oanh bao nhiêu.
.Ngũ Văn Hiên nghe mơ mơ màng màng, nói: - Ta không hiểu lắm.
.Hàn Nghệ cười nói: - Sính lễ!
.Ngũ Văn Hiên nghe vậy trong mắt sáng lên, nói: - Đúng rồi! Tạ Huy đã lừa nhiều nữ nhân như vậy, nhất định có giấu rất nhiều trang sức vàng bạc, nhưng những thứ này cũng sẽ không mang theo bên người, nếu gã đi lấy, chúng ta liền âm thầm theo dõi, lén lấy tài vật của gã đi. Nhưng lỡ như hắn không đưa sính lễ thì sao? Dù sao trước đó gã đã nói, gã không có tiền gì, theo lý mà nói, chúng ta cũng không nên để ý mấy thứ này.
.Hàn Nghệ nói:
.- Cho nên ta mới nói phải xem gã yêu Lưu Oanh bao nhiêu, nếu gã yêu Lưu oanh sâu sắc, gã nhất định sẽ chủ động đưa sính lễ, đem trang sức mình thích nhất cho Lưu Oanh, cho Lưu Oanh một hôn lễ hoàn mỹ. Điều duy nhất ta lo lắng là, Tạ Huy nhất thời quá cao hứng, sẽ quên mất chuyện này, ta không có thời gian đợi đến khi gã nhớ đến điều này, cho nên các ngươi nhất định phải nhắc nhở gã mà không để lại dấu vết, nhưng phải nhớ kỹ, nhất định không được cưỡng cầu điều này, không có cơ hội thì thôi, nếu không có thể sẽ khiến gã nhìn ra sơ hở, dù sao kẻ lừa đảo cũng có sự nhạy bén trời sinh đối với tiền tài.
.Ngũ Văn Hiên tự tin nói: - Hàn Tiểu ca xin yên tâm, ta nhất định sẽ làm tốt.
.Hàn Nghệ gật đầu cười nói: - Đương nhiên ta tin tưởng ngươi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận