Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1213.2: Con của trời

.Hàn Nghệ và Tiểu Dã tuy rằng rất xuất sắc, nhưng Hùng Đệ là hố đen, hiệp thứ hai cũng chỉ tốt hơn một chút xíu, hai bóng cộng lại được ba điểm. Mà bên Lý Trị thực lực thì tương đối đồng đều, hơn nữa trạng thái của mọi người cũng đang dần dần tăng lên, đương nhiên hiệp thứ hai chỉ có Tiểu Dã bổ sung, đụng trúng mười chai, nhưng Hàn Nghệ cố ý sắp xếp Tiểu Dã cuối cùng, bởi vậy Tiểu Dã còn có một cơ hội ném.
.Bên Hàn Nghệ vẫn duy trì thế dẫn dầu mong manh.
.Cùng lúc đó, trước bức tường cách ly bằng hộ vệ đã có đầy người vây xem cuộc chiến.
.Và Võ Mị Nương cũng đã dẫn theo Lý Hoằng bọn họ đến đây.
.Điều này cũng thúc đẩy tính thú vị của trận đấu lên nhiều.
.Hiệp thứ ba thật sự là quá gay cấn, ranh giới thắng bại vẫn luôn duy trì đến lượt thứ năm.
.Chết tiệt, bên phía Thôi Tập Nhận người chốt hạ là Lý Trị, hơn nữa bóng đầu tiên không lý tưởng, còn để lại ba chai, nếu như muốn vượt điểm thì nhất định phải đánh trúng trước, giành được điểm thưởng lần thứ ba, sau đó bóng cuối cùng ít nhất phải đụng được bảy chai mới có thể thắng.
.Toàn trường nín thở, cho dù là Hứa Kính Tông cũng xem hết sức nhập thần, hai tay nắm thật chặt, mép cũng đang run lên, cũng không biết là đang cầu nguyện, hay là đang chửi bới.
.Bản thân Lý Trị cũng hết sức căng thẳng, đã chơi đến mức này rồi, sao y lại muốn thua.
.- Phụ hoàng nhất định thắng!
.Lý Hoằng cũng không nhịn được nữa lớn tiếng kêu lên.
.Lúc này Lý Trị mới phát hiện Võ Mị Nương bọn họ đã đến đây, lại thấy con trai trợ uy cho y, trong lòng bất giác có thêm một chút cảm giác an toàn, dần dần trấn tĩnh lại, chuẩn bị rất lâu mới ném bóng ra.
.Gần như tất cả mọi người đều nhắm nghiền hai mắt.
.Nghe thấy tiếng va chạm mới hơi hé mắt ra.
.Trong nháy mắt, toàn bộ khu vui chơi đã sôi sục lên.
.Tiếng vạn tuế đinh tai nhức óc!
.Lý Trị nhìn đường bóng trống không cũng kích động vạn phần a!
.Nhưng như vậy vẫn chưa đủ, vẫn phải đổ bảy chai nữa mới có thể thắng.
.Nhưng toàn trường tất cả mọi người đều đang trợ uy cho Lý Trị, tiếng vạn tuế tiếng này lớn hơn tiếng trước.
.Bầu không khí cực tuyệt vời!
.Lúc này Lý Trị mới phát hiện thì ra có nhiều người như vậy đang đứng xung quanh, cùng với tiếng trợ uy, trạng thái của y cũng tăng vọt, một bóng trước đó đã khiến tự tin bùng nổ. Khi y cầm bóng lên, toàn trường lập tức yên tĩnh trở lại.
.Chợt nghe một tiếng lẩm bẩm "đường hầm, đường hầm, đường hầm!"
.Bởi vì rất an tĩnh, giọng nói này lại càng bắt tai, làm cho Lý Trị choáng váng đầu óc, cực kỳ phát điên a, không khỏi quay đầu lại, chỉ vào Tiêu Vô Y nói: - Vân Thành, con cho trẫm câm miệng.
.Tiêu Vô Y cũng không biết giọng nói của mình bắt tai đến cỡ nào, lập tức mặt đỏ bừng, yên lặng đứng bên cạnh Hàn Nghệ, tìm kiếm cảm giác an toàn.
.Hàn Nghệ dùng ánh mắt an ủi phu nhân, trong lòng cũng khinh bỉ Lý Trị chưa từng trải sự đời, đây là chiến thuật lời rác rưởi, hiểu không?
.Lý Trị điều chỉnh lại tâm thái, hít sâu hai hơi, bước ba bước, ném bóng ra, thành bại ở một cử động này, lần này ngay cả bản thân y cũng nhắm mắt lại, và còn giữ nguyên tư thế trong khoảnh khắc ném bóng ra.
.- A!
.Đột nhiên, Lý Trị nghe thấy một trận tiếng hoan hô đinh tai nhức óc, lập tức mở mắt ra, không khỏi ngây người, hóa ra một bóng này lại là lần đầu tiên trúng hết trong cuộc đời.
.- Phụ hoàng thật là lợi hại!
.Lý Hoằng vui vẻ chạy đến bên cạnh Lý Trị, ra sức nhảy nhót.
.Võ Mị Nương cũng có vẻ hết sức hưng phấn, cái này thật là quá kích thích.
.Đến ngay cả mấy lão già Hứa Kính Tông, Lý Nghĩa Phủ kia cũng kích động hoa chân múa tay vui sướng, như si như cuồng, cũng không sợ trật lưng, tuy nói là thần tử thì nên như vậy, nhưng trong thời khắc này, bọn họ thật sự chuyên chú vào rồi.
.Lý Trị sửng sốt hồi lâu mới bừng tỉnh lại, hết sức đắc ý, cũng không khỏi bật cười lớn ha hả.
.Ngược lại là bên phía Hàn Nghệ ai nấy cũng cúi đầu ủ rũ, đây đã là thứ đao kiến hồng rồi, ai quản ngươi có phải hoàng đế hay không, đều muốn thắng a!
.Nhưng mà, mất mát của bọn họ, lại làm cho đám Lý Trị càng thêm vui vẻ.
.- Bệ hạ kỹ thuật bóng xuất thần nhập hóa, chúng thần thua tâm phục khẩu phục!
.Hàn Nghệ đi tới trước mặt Lý Trị, chắp tay nhận thua.
.Lý Trị cười ha hả, nói: - Lời Thôi ái khanh nói lúc nãy đúng là không sai, người phát minh ra bút chưa chắc viết chữ đẹp a, ha ha!
.Một câu hai nghĩa, châm chọc kỹ thuật bóng của Hàn Nghệ và chữ của hắn kém cỏi như nhau, dù sao cũng là hết sức kiêu ngạo!
.Hàn Nghệ cũng chỉ có thể nhận sự chế nhạo của bọn họ, hắn đã dốc hết toàn lực rồi, mấu chốt là hai bóng cuối cùng của hoàng đế thực sự là quá nghịch thiên, không có cách nào, ai bảo y là con của trời.
.Tiêu Vô Y thì không cam chịu, nói: - Bệ hạ, lần này không được tính là gì, hôm khác chúng ta thi lại.
.Lý Trị tự tin bùng nổ, nói: - Nói phải giữ lời. Nói xong, y đột nhiên như nhớ ra điều gì đó, khẽ ho một tiếng, nói: - Nhưng mà các ngươi có thể thường xuyên đến đây luyện tập, trẫm thì không thể đến đây mỗi ngày.
.Hàn Nghệ sao có thể không rõ, nhỏ giọng nói: - Bệ hạ thích chơi bảo linh cầu do thần phát minh, đó là vinh dự của thần, thần nguyện bỏ tiền riêng ra giúp bệ hạ xây dựng đường bóng trong cung.
.Thông minh! Lý Trị cười gật gật đầu, ngay từ đầu y cũng không cảm thấy trò này có ý vị lớn lắm, nhưng sau khi chơi xong, cảm thấy bảo linh cầu này thật sự rất thú vị.
.Lý Hoằng nghe vậy hết sức hưng phấn, sau này có thể chơi bảo linh cầu này ở trong cung rồi.
.Bởi vì thời gian không còn sớm, không cho Lý Trị bao nhiêu thời gian ở lại khoe mẽ, vì thế liền khởi giá hồi cung. Nhưng y vừa ra khỏi cửa đã thấy không ít người chạy đến nhà bóng mua thẻ hội viên, cảnh tượng hết sức sôi động, trận thi đấu lúc nãy chính là sự tuyên truyền tốt nhất, bảo linh cầu này thật sự quá thú vị, dựa theo xu thế phát triển trước mắt, tin rằng không bao lâu nữa là có thể kiếm lại số tiền xây dựng nhà bóng này rồi.
.Sau khi Lý Trị rời khỏi không bao lâu, khu vui chơi cũng tiễn khách ra về.
.Từng chiếc xe ngựa từ bãi đỗ xe chạy nhanh ra.
.Nhưng đại đa số trẻ con trên mặt vẫn có vẻ chưa thỏa mãn, nũng nịu hỏi cha mẹ khi nào lại đến.
.Hàn Nghệ cũng không đi cùng Tiêu Vô Y, Dương Phi Tuyết các nàng trở về thành, mà cùng Tiểu Dã, Tiểu Mập đi tới sân đua xe, bây giờ mới là thời gian của ba huynh đệ bọn họ.- Nguyên Tranh, đệ sang bên kia, Nguyên Khanh, đệ bên này.
.- Dạ!
.Vốn dĩ Hàn Nghệ tưởng rằng sân đua xe nhất định là trống, muốn đến dạy Tiểu Mập trượt băng, nhưng không ngờ lại vẫn có người ở đây, vừa vào bên trong nhìn, chỉ thấy Nguyên Tranh bọn chúng mặt nhỏ đỏ bừng, nhưng vẻ mặt lại nghiêm túc dị thường, chúng đang đuổi bắt Hỗn thế đại ác côn Nguyên Ưng. Bởi vì Nguyên gia bảo không ở trong thành, bọn họ cũng không vội vã trở về, dù sao thì có Nguyên Ưng ở đây, cho dù là nửa đêm canh ba trở về cũng chẳng có vấn đề gì.
.Nhưng gã biến thái Nguyên Ưng này nhìn thì lảo đà lảo đảo, nhưng lại không ngã.
.Bịch một tiếng!
.Chỉ thấy Nguyên Lôi, Nguyên Khanh hai người va chạm với nhau, chúng vốn muốn nhào vào Nguyên Ưng, kết quả là Nguyên Ưng đột nhiên biến mất ở giữa bọn chúng, còn Nguyên Tranh ở phía sau đuổi đến, vừa thấy tình huống này, sợ quá quay đầu định bỏ chạy. Nguyên Ưng dang hai tay ra, ha một tiếng, dọa Nguyên Tranh chân lóng ngóng, sắp ngã về phía sau, Nguyên Ưng nhanh như chớp giơ tay ra, kéo cậu bé lên.
.Nguyên Tranh cả người đã sắp song song với mặt đất rồi, thật là thịt trên thớt gỗ a, vội vàng nói: - Cảm ơn đại gia gia, cảm ơn đại gia gia.
.- Ta là đại gia gia của con, cứu con là chuyện nên làm.
.Nguyên Ưng cười ha hả, đột nhiên buông lỏng tay, Nguyên Tranh cuối cùng cũng ngã lăn quay trên đất.
.- Đại gia gia, người đáng ghét quá! Nguyên Tranh nằm trên mặt đất lớn tiếng mắng.
.Tên khốn khiếp này! Hàn Nghệ lau mồ hôi lạnh, chỉ muốn rời khỏi chỗ này.
.Nhưng Tiểu Dã cũng chưa từng chơi, nhìn thấy rất hứng thú, thúc giục Hàn Nghệ, Hùng Đệ.
.Hùng Đệ có chút thấp thỏm, nhưng thấy Tiểu Dã hưng trí dâng cao, không đành lòng mất hứng, vì thế đi theo bọn họ thay giày, được Hàn Nghệ dìu, cả người run rẩy đi vào trong sân, Tiểu Dã tuy cũng là lần đầu tiên chơi, nhưng sức thăng bằng của nhóc này rất lợi hại, giống như Nguyên Ưng, chỉ lảo đảo mà không ngã, vào trong sân là xông xáo ra ngoài, cậu cũng không sợ ngã.
Bạn cần đăng nhập để bình luận