Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 875.2: Ôm nhau sưởi ấm

.Hiện tại là có quá nhiều đề tài để tán gẫu rồi.
.Hơn nữa trải qua chuyện kêu gào khoa trương của sĩ tử hàn môn ngày hôm qua, liên tục thổi phồng chuyện này, làm cho dân chúng đối với sĩ tộc cũng sinh ra cảm xúc mâu thuẫn, đây cũng quá coi trời bằng vung rồi, trên đường phố giết người, mặc dù cuối cùng không đủ bằng chứng giết người, nhưng lúc nào cũng khiến cho bách tính căm phẫn.
.Mà sự tình mấu chốt ở trên người của Mao Vượng Tài.
.Tin tức của ngày hôm qua đã truyền ra Mao Vượng Tài từ Hình Bộ đi ra, trong lúc nhất thời lại đều nghị luận.
.Tuy rằng quan phủ đưa ra câu trả lời, là Mao Vượng Tài tự mình yêu cầu hòa giải, không phải là do Hình Bộ làm nên.
.Thế nhưng dân gian đối với lời giải thích này, là rất không ủng hộ.
.Tất cả mọi người cho rằng đích thị là quan lại bao che cho nhau, quan viên bị dâm uy của quý tộc bức bách, bức bách Mao Vượng Tài hòa giải. Làm cho lời bàn này được mọi người ủng hộ, mọi người đều cho rằng chuyện này người bị hại nhất định là Mao Vượng Tài, nếu là con cháu sĩ tộc, quan phủ kia sao lại có thể dễ dàng bỏ qua vụ án này được, vụ án này bằng chứng rành rành rõ như núi, quan phủ mới có thể bức ép đối phương hòa giải, mà không phải phản công lại.
.Các loại âm mưu luận, Mao Vượng Tài ở trong Hình Bộ bị bao nhiêu tư hình mới bị bức bách gật đầu.
.Càng nhuộm đẫm như thế, sĩ tử hàn môn lại càng trở nên đoàn kết, bởi vì các ngươi đen tối như vậy, đem người đánh đến hộc máu, cũng chẳng quan tâm, nếu như chúng ta không đoàn kết lại, chẳng phải là mặc kệ các ngươi ức hiếp, đây kỳ thực là sĩ tử hàn môn vì tự bảo vệ mình, ôm nhau sưởi ấm, bởi vì bọn họ nghĩ rằng đối phương nhất định trả thù bọn họ.
.Ân oán này đã kết nên rồi, liền sẽ ác tính tuần hoàn, chỉ có thể tiếp tục đấu tranh nữa mà thôi.
.Vì vậy luận điệu phản sĩ tộc càng ngày càng kịch liệt, thậm chí có người còn phê phán quan viên hàn môn của Hình Bộ, không có khí phách, làm chó cho bọn quý tộc.
.Dù sao đi nữa đều là chết, còn không bằng vật lộn đọ sức!
.Bởi vì sĩ tử hàn môn kỳ thật chính là dân chúng, chẳng qua là người có ăn học, cũng có thể nói bọn họ là người đọc sách gần gũi với bá tánh nhất, dân chúng mưa dầm thấm đất, khẳng định sẽ đứng về cùng phía với sĩ tử hàn môn.
.Bốn đại gia tộc tuyệt đối không ngờ tới, sự tình sẽ diễn biến thành như vậy, bọn họ vốn cho là Hàn Nghệ phản kích chính là luận sự, nhằm vào quyền cự tuyệt kia biện bác, nói có sách mách có chứng là thứ mà bọn họ am hiểu nhất, bọn họ có thể liên tục căn cứ ngôn luận Hàn Nghệ, lôi rachủ trương và tư tưởng của bản thân, thể hiện học thức uyên bác của bọn họ, đồng thời với việc phê phán Hàn Nghệ, còn có thể gia tăng uy danh của chính mình, đúng là nhất cử lưỡng tiện. Nhưng bọn họ không nghĩ tới lá gan của Hàn Nghệ sẽ lớn như vậy, đối với cái gì mà lễ pháp, cái gì là quyền cự tuyệt, không đề cập tới thứ nào, trực tiếp khơi dậy của đấu tranh của sĩ thứ, thế này thì chơi lớn rồi, đối mặt với tiếng phản đối càng ngày càng tăng cao, bốn đại gia tộc cũng lâm vào trong khủng hoảng.
.Mở cuộc luận đạo, nhất định phải mở cuộc luận đạo!
.- Vân Cảnh huynh, đợi chút nữa đám người Thôi lão tiên sinh sẽ luận đạo ở Khúc Giang Trì, ngươi có đi nghe hay không?
.- Ta nói này Hàn Lễ huynh, sao ngươi vẫn không biết liêm sỉ như vậy.
.- Ta biết ý của ngươi là gì, nhưng học vấn chẳng phân biệt được địa vị cao thấp đâu, có điều kiện học thêm chút có gì là không thể.
.- Cái gì là học vấn? Chó má! Ngươi hãy suy nghĩ một chút, Thôi lão đầu kia trước giờ đã khi nào chịu khó mở hội luận đạo, bọn họ vẫn luôn là cao cao tại thượng, mặc dù có luận đạo, cũng chỉ là người của Vương gia, Trịnh gia, Lư gia cùng nhau thảo luận, chúng ta đến đó lắng nghe, đều gặp phải họ xem thường khinh miệt. Nhưng từ khi Hàn tiểu ca đề xuất quyền cự tuyệt, thì bọn họ hàng ngày đều mở cuộc luận đạo, còn phát tin tức rộng rãi, để cho chúng ta đi tham gia, thế này ngược lại cũng thôi đi, nhưng ngươi nghe một chút đi, cái bọn họ nói đúng là đạo của thánh nhân sao? Bọn họ chính là đang nói xạo, hoàn toàn chính là nhằm vào Hàn tiểu ca, đơn giản chính là muốn lợi dụng chúng ta để nâng cao uy danh chúng mình, dụng tâm hiểm ác thế này, quả thực làm cho người ta sởn cả gai ốc, bọn họ đọc nhiều sách thánh hiền như vậy thực sự là vô ích rồi. Muốn đi thì ngươi đi đi, ta tuyệt đối không để bọn họ lợi dụng nữa.
.- Được, được, được, xin huynh bớt giận, coi như ta nói sai rồi, đi đi đi, chúng ta đi Vạn Phúc Lâu, thế này được rồi chứ.
.ngày hôm nay, Vạn Phúc Lâu, Đệ Nhất Lâu, Đắc Nguyệt Lâu ba quán rượu lớn toàn bộ đông nghẹt, gần như có hơn một nửa là phải đứng.
.Vạn Phúc Lâu, Đệ Nhất Lâu tất cả đều là con cháu hàn môn, mà Đắc Nguyệt Lâu đều là con cháu quý tộc.
.Phe cánh phân chia vô cùng rõ ràng.
.Chưởng quầy của Vạn Phúc Lâu Vạn Quý Xuân bây giờ đang núp ở phòng nhỏ bên trong, nghe thấy những lời bàn luận bên ngoài, cả người run lên, thật sự quá đáng sợ, ông ta thà rằng không cần những khách nhân này.
.Khúc Giang Trì.
.Một chiếc kiệu có mái che đi gấp ở bờ sông, đi một hồi lâu, đi vào chân núi, cỗ kiệu ngừng lại, chỉ thấy một vị lão nhân tóc trắng xóa từ trong kiệu bước ra, khom lưng xách cây quải trượng, hai người bên cạnh lập tức tiến lên dìu ông ta.
.Người này đúng là gia chủ Bác Lăng Thôi thị, Thôi Dân Can, ông ta chính là người ngang danh với Lý Thế Dân trong Thị tộc chí, lúc này đã là tám mươi tuổi rồi. Ông ta chính là sĩ tộc Đường triều điển hình, mặc dù trên người không quan chức, nhưng mà xuất thân lại hết sức hoành tráng, ông ta là Bắc Ngụy Xa Kỵ Đại tướng quân, Tả Quang Lộc Đại Phu, Nghi Đồng Tam ti, là chắt trai của Lại bộ Thượng thư Thôi Hiếu Phân, Đại tướng quân triều Tùy, là cháu của Cấp Quận Minh Công Thôi Tuyên Du, Ngu bộ phận Thị lang của triều Tùy, là con trai của Cố An huyện công Thôi Thúc Trọng.
.Cái gì là xuất thân? Đây là xuất thân.
.- Lão gia, người chậm một chút, người xin chậm một chút a!
.Quản gia bên cạnh dìu lấy ông cụ này đi trên đường núi gập ghềnh, thật là kinh hồn bạt vía, giờ mà té một cái thì, chắc chắn là không thể cứu được.
.Nhưng không có cách nào, bậc thầy tri thức cổ đại này, coi trọng chính là phong cách, tuyệt đối sẽ không mở buổi luận đạo ở giữa phố xá náo nhiệt, đó là nơi phố chợ, bình thường đều là lên lưng chừng núi, trong đạo quán trong miếu, nhất định phải là nơi cao nhân gửi gắm tình cảm cho sơn thủy.
.- Không được chậm, không được chậm, nếu còn chậm nữa, Thôi gia cũng xong luôn rồi.
.Ông cụ đi nhanh đến không thở nổi.
.Nhưng mà đợi đến khi đến cái đình đã hẹn trước, ông ta liền trợn tròn mắt, chỉ thấy bốn phía đình đều chỉ thưa thớt một số người ngồi, hơn phân nửa đều là người trung niên, trong đó còn có một người cũng lớn tuổi ngang với ông ta, hai mắt si ngốc, trên mặt lộ ra nụ cười ngây dại.
.Người này ông ta nhận ra, người đó tên là Cổ Tịch, là khảo sinh giữa hai triều Tùy Đường, nhưng chưa một lần thi đậu.
.Đây không phải là cảnh tượng quen thuộc nha, trước đây ông ta tùy tiện tới đây một lần, thì người mộ danh đến nhiều không kể xiết, đến cả ở trên cây đều ngồi đầy cả người, nhưng hôm nay nhìn cục diện này thật sự là rất khó coi rồi, rất không phù hợp với giá trị con người của ông ta rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận