Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 869: Phát tài

.Sau khi cùng đám người Tiêu Cự hội đàm xong, thì đã là canh ba, Hàn Nghệ hơi có vẻ mệt mỏi trở lại phòng nghỉ.
.Lúc này trong phòng vẫn đèn đuốc sáng trưng, Tiêu Vô Y tuy rằng làm việc chỉ bằng yêu ghét của bản thân, lại vô cùng xung động, nhưng cũng không ngu xuẩn, nàng xuất thân sĩ tộc, hiểu quá rõ về sĩ tộc, biết tính nghiêm trọng của chuyện này, nên làm sao mà ngủ được, thấy Hàn Nghệ đã trở lại, vội vàng tiến lên hỏi: - Mọi người bàn bạc thế nào rồi?
.Hàn Nghệ khẽ mỉm cười, lôi kéo tay nàng, đi tới trước giường ngồi xuống, mới nói: - Đại bá của nàng bọn họ cũng không có lựa chọn nào khác, nhưng ta nghĩ Tiêu gia các người khẳng định đều vô cùng căm hận vị con rể ta đây, thứ ta mang đến cho Tiêu gia chỉ là phiền toái.
.Tiêu Vô Y thoáng nhẹ nhàng thở ra, chuyện nàng quan tâm nhất, chính là sợ Hàn Nghệ cùng người nhà nàng cãi nhau mà trở mặt, vậy nàng thật sự là hai bên đều không phải người, mím môi cười nói: - Chàng biết là được rồi.
.Hàn Nghệ ha hả nói: - Nàng lại vẫn cười đến ra tiếng được, chớ không phải là nàng vẫn có lòng tin đối với ta như vậy.
.- Ai nói đấy.
.Tiêu Vô Y khe khẽ hừ một tiếng, nói: - Chỉ có điều từ sau khi ta cùng chàng gặp lại nhau ở Trường An, ta đã chuẩn bị để ứng phó với bất kỳ khó khăn gì rồi, chàng muốn trở nên nổi bật, nhất định phải đối diện với mấy sĩ tộc này, Tiêu Vô Y ta hoặc là ẩn cư núi rừng, không hỏi thế sự, hoặc là đường đường chính chính mà sống, tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục là điều mà ta không thể nhịn được nhất. Phu quân, cho bọn họ một chút biết tay đi, ta ủng hộ chàng.
.Nàng chính là không chịu nổi nửa điểm ức hiếp, nàng không quá muốn Hàn Nghệ bị so sánh với võ sĩ hoặc là các hàn môn khác, nơm nớp lo sợ, khom người làm người, chỉ là nàng cũng hiểu được đây là một ngọn núi lớn mà trước mặt Hàn Nghệ khó có thể vượt qua, trước kia Hàn Nghệ khiêm tốn làm người, nàng cũng không nói thêm gì, hiện tại Hàn Nghệ chuẩn bị làm một trận lớn, nàng cũng mừng rỡ như điên, đừng kinh sợ, cứ làm đi.
.Hàn Nghệ hơi có vẻ hiếu kỳ nói: - Chẳng lẽ nàng lại không sợ ta thua, sẽ liên lụy Tiêu gia của nàng?
.Tiêu Vô Y lắc đầu nói: - Nếu là bệ hạ cho phép chàng làm như vậy, thì y tất nhiên sẽ bảo hộ chàng, ít nhất sẽ không để cho chàng đánh mất tính mạng, mà chàng nhất định sẽ bảo hộ Tiêu gia chúng ta, chỉ cần không mất mạng, vinh hoa phú quý, ta đều không để ý. Hơn nữa, ta tin tưởng chàng sẽ thắng mà.
.Hàn Nghệ nói: - Vì sao?
.Tiêu Vô Y cười nói: - Vì sao ta phải tin tưởng chàng thất bại? Ta hy vọng chàng thắng a!
.- Nói có lý.
.Hàn Nghệ gật gật đầu, khóe miệng giương lên nói: - Một trận chiến này đối với ta mà nói rất trọng yếu, tất cả vốn liếng của ta đều phải đầu tư vào trong đó, vinh cùng vinh, tổn cùng tổn, ta không thể thua, ta cũng không thất bại.
.Tiêu Vô Y nghe vậy ngẩn người, hạ giọng nói: - Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ xoay đầu lại, thấy Tiêu Vô Y hơi có vẻ lo lắng đang nhìn mình: - Làm sao thế?
.Tiêu Vô Y nói: - Ta không muốn chàng coi thắng thua quá nặng nề, nếu chàng coi những thứ danh và lợi kia quá nặng, cho dù chàng thắng toàn cục, cũng sẽ thua chính mình, ông nội nuôi ta thường nói, làm đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, nhấc lên được, thả xuống được.
.Hàn Nghệ nghe vậy ngẩn ra, suy nghĩ nửa ngày, gật gật đầu, cười nói:
.- Đúng nha, theo đuổi giấc mộng trong lòng, cố nhiên là đúng, nhưng quá mức chấp nhất theo đuổi giấc mộng, như vậy cho dù cuối cùng hoàn thành giấc mộng, chỉ sợ cũng không phải là mộng tưởng thủa ban đầu, quá trình, quá trình mới là trọng yếu nhất, chúng ta phải tận tình tập trung vào trong đó, đi hưởng thụ hết thảy những thứ này.
.Tiêu Vô Y vui sướng gật gật đầu, nói: - Chàng có thể hiểu được thì tốt nhất rồi.
.Hàn Nghệ ha hả nói: - Đây cũng là nhờ có vị hiền thê như nàng ở bên cạnh đánh thức a! Ta đột nhiên hiểu được vì sao thế nhân muốn kết hôn với nữ nhân của đại sĩ tộc rồi, xem ra vẫn có đạo lý nhất định.
.Tiêu Vô Y cười nói: - Đó là đương nhiên, ta nói cho chàng biết, nữ nhi quý tộc hơn xa nam nhi.
.Hàn Nghệ gật gật đầu nói: - Có đạo lý, nàng thật sự mạnh hơn nhiều so với Tiêu Hiểu.
.Tiêu Vô Y xì một tiếng khinh miệt, nói: - Đi! Thế mà lại lấy ta ra so sánh với tiểu tử kia, chàng đang sỉ nhục ta sao?
.- Oa! Tốt xấu y cũng là đệ đệ ruột của nàng, hơn nữa lại giống nhau như vậy.
.- Chàng nói cái gì?
.Khuôn mặt tuyệt sắc kia của Tiêu Vô Y dần dần bắt đầu trở nên âm trầm, đây là điềm báo nữ ma đầu biến thân.
.- Ta nghĩ ta có chút mệt mỏi, ta đi tắm trước đã.
.Hàn Nghệ khẩn trương đứng dậy đi ra ngoài cửa, đi được hai bước, hắn đột nhiên quay đầu, nói:
.- Có muốn hay không cùng nhau được, coi như ta không nói.
.Trong phòng tắm.
.Bình phong xung quanh tràn ngập nhiệt khí quen thuộc.
.- Trời ạ! Ta tại sao lại về nơi này rồi.
.Vừa mới ngồi vào trong thùng tắm, Hàn Nghệ đột nhiên nhớ tới, chính mình đã từng phát thề phải đổi cái chỗ khác để tắm rửa, nơi này thật sự là quá đáng sợ, tỷ lệ bị người xâm nhập cao đến dọa người.- Hiện giờ đang là thời kì mấu chốt, làm việc gì cũng đều phải trên cơ sở vui mừng, nếu không đổi sang nơi khác? Thôi đi, thôi đi, đây cũng không có máy nước nóng, đổi một lần cũng quá phiền toái, ta cũng không tin, lần nào cũng bị người khác xâm nhập.
.Vừa dứt lời, chợt nghe thấy vang két.. một tiếng.
.Con mẹ nó! Sẽ không tà môn như vậy chứ!
.Hàn Nghệ chẳng những không sợ hãi, ngược lại một bụng lửa giận, há mồm liền mắng: - Các ngươi... lũ khốn khiếp này, các ngươi không chán ghét nhưng ta thì chán ghét, ta méo cần biết ngươi là ai, lập tức cút ra ngoài cho ta.
.Nghe được phía sau bình phong có người khẽ hừ một tiếng, nói: - Cút thì cút, ai mà thèm chứ.
.Này đây không phải là thanh âm của Vô Y sao, chẳng lẽ ta nghe lầm sao rồi!
.Hàn Nghệ đầu tiên là vui vẻ, lập tức vội vàng nói: - Nương tử, chớ đi, chớ đi! Nữ vương rốt cục quang lâm phòng tắm rồi, vậy làm sao có thể để cho nàng đi được, khi nói chuyện, Hàn Nghệ vội vàng đứng dậy, cũng không biết hắn vẫn cho là mình đang cao 1m8 hay là cho là rằng mình đang ngồi ở trong chậu rửa chân, tóm lại hắn gấp đến độ nhấc chân liền quay mặt ra ngoài.
.Kết quả là, một cảnh tượng bi kịch đã xảy ra!
.Phanh!
.- Ôi!
.Chỉ thấy Hàn Nghệ cả người ngã vắt lên thùng gỗ, một tay chống đất, hai cái chân quơ quơ, trên mông nhẵn bóng mắc một mảnh vải trắng, nhưng vẫn lộ ra non nửa.
.- Ha ha!
.Chợt nghe một trận tiếng cười như chuông bạc.
.Hàn Nghệ gian nan ngẩng đầu lên, xuyên thấu qua tầng tầng nhiệt khí, mơ hồ chỉ thấy một đạo bóng hình xinh đẹp đứng ở bên cạnh bình phong che miệng cười không ngừng. Nói: - Nàng đừng vội cười nữa, mau lại đây đỡ ta, ta sắp chịu không được rồi.
.Động tác này của Hàn Nghệ có độ khó tương đối cao, muốn tự mình đứng dậy gần như là không thể nào.
.- Đáng đời chàng. Chàng chưa từng nghe thấy trên đầu chữ sắc có cây đao sao.
.Tiêu Vô Y đáng yêu nhìn khiến Hàn Nghệ phát ngượng.
.Cái bà nương này, đợi lát nữa ta cho nàng biết mặt! Hàn Nghệ trong lòng tức giận bất bình, nhưng giờ đang ở dưới mái hiên người ta, không thể không cúi đầu nha: - Vô Y nữ hiệp, ta sai lầm rồi, nàng mau lại đây đỡ ta một cái đi, ta thật sự sắp chịu đựng không nổi nữa rồi.
."Khanh khách!"
.Nương theo tiếng cười vui sướng khi người gặp họa, nhiệt khí đột nhiên bắt đầu lưu động, bóng hình xinh đẹp mơ hồ không rõ dần dần trở nên rõ ràng, chỉ thấy Tiêu Vô Y một đầu tóc đen búi cao, tản ra vẻ cao quý thanh lịch, lộ ra một đoạn gáy ngọc thon dài trắng mịn thanh tú xinh đẹp. Một thân tuyết trắng bay bay, áo ngủ mỏng như cánh ve bao bọc gắt gao lấy cặp mông rắn chắc nhô cao xinh đẹp và vòng eo mảnh mai tinh tế, một đôi nhũ phong cao ngất trong mây, vòng eo nhỏ nhắn được buộc lại bằng thắt lưng, khiến vòng mông càng được hiển lộ ra, da ngọc trong trắng lộ hồng, khiến người ta miên man bất định, hơn nữa khóe miệng kia mang một chút ý cười xấu xa, thật sự là bên trong thanh lịch có chứa ba phần quyến rũ, bên trong cao quý có chứa sáu phần tà khí.
.Làm cho người ta không khỏi ngạc nhiên thán phục, nữ nhân này có độc a!
.Đây là lão bà của ta! Trong lòng Hàn Nghệ tự hào một trận, hai mắt trợn lên, ánh sao chợt hiện, dường như cả người tràn đầy sức lực, chỉ thấy thân hình hắn chậm rãi chuyển động, từ từ đứng lên.
.Tiêu Vô Y mắt thấy Hàn Nghệ nguyên bản đã là nỏ mạnh hết đà đột nhiên bộc phát ra sức chiến đấu kinh người, không khỏi cũng trừng lớn hai mắt, cái miệng nhỏ nhắn tròn vo.
.Không được, ta mà đứng lên, nói không chừng nàng liền chạy mất. Hàn Nghệ đột nhiên đôi mắt vừa chuyển, cánh tay khụy một cái, thân thể cũng hạ xuống: - Ai ôi! !! !
.- Cẩn thận!
.Tiêu Vô Y kinh hô một tiếng, một bước xông về phía trước, hai tay đỡ lấy vai phải Hàn Nghệ, dù sao cũng là người tập võ, khí lực vẫn phải có, vững vàng đỡ Hàn Nghệ lên.
.Hàn Nghệ còn chưa đứng vững, đột nhiên một tay giữ lấy vòng eo mảnh khảnh của Tiêu Vô Y, áo ngủ mỏng manh vẫn có thể khiến hắn cảm thấy một mảnh nhẵn nhụi kia, thoáng dùng lực một cái, ôm thân thể Sline động lòng người kia của nàng đi qua, thân thể vô cùng mềm mại, ôm vào trong ngực cảm giác hết sức thư sướng, hơn nữa nhũ phong đầy đặn trước ngực đối xứng gắt gao ở trên ngực của hắn, cảm nhận được lực đàn hồi mười phần phần kinh người kia.
.- A!
.Tiêu Vô Y kinh hô một tiếng, khuôn mặt tuyệt mỹ chỉ một thoáng trở nên đỏ bừng, thở gấp nói: - Ta hảo tâm đỡ chàng, thế mà chàng lại bắt nạt ta như vậy, thật sự là buồn cười.
.Hàn Nghệ kiêng kị vũ lực của lão bà, đổi dùng hai tay gắt gao ôm nàng, ha hả nói: - Nếu không phải tại nàng, sao ta lại rơi vào cảnh chật vật như thế.
.- Nếu không phải trong lòng chàng có quỷ, thì thế nào lại như vậy, đây đều là chàng tự tìm. Tiêu Vô Y thở phì phò, hổn hển nói.
.Hàn Nghệ cười xấu xa nói: - Ta chưa từng phủ nhận trong nội tâm của ta không có quỷ nha, ai kêu thê tử ta lại đẹp đến mức như vậy.
.Tiêu Vô Y nghe vậy trong lòng vừa tức vừa vui, khe khẽ hừ một tiếng, quay ngoắt mặt sang bên kia.
.Hàn Nghệ cười nói: - Vô Y, sao nàng lại tới đây, có phải muốn cùng phu quân ta tắm uyên ương hay không a!
.Tiêu Vô Y chỉ cảm thấy hai má giống như có lửa đốt, xì một tiếng khinh miệt, nói: - Ai muốn cùng với chàng ta ta chỉ là đột nhiên nhớ ra ta cũng vẫn chưa tắm rửa, đi ngang qua nơi này, liền tới nhìn một cái xem chàng có ngủ ngủ quên mất hay không, sợ chàng cảm lạnh.
.Ngủ?
.Hàn Nghệ nghe nàng nói những lời tiền hậu bất nhất như thế, thiếu chút nữa là phì cười ra tiếng, nói: - Không có việc gì, không có việc gì, tại sao nàng lại tới nơi này, đã không quan trọng nữa, quan trọng là... nàng đã rơi vào trong tay ta. Nói xong, trong mắt của hắn chợt lóe ánh sao, hai tay lại dùng sức một cái.
.- Đợi chút!
.Tiêu Vô Y kinh hô một tiếng.
.Hàn Nghệ lập tức nói: - Bây giờ thì không điều kiện gì để bàn bạc cả.
.Tiêu Vô Y đỏ mặt, lườm hắn một cái.
.Nhưng ở trong mắt Hàn Nghệ lại quyến rũ mê người như vậy.
.- Ta ta hôm nay rơi vào tay chàng, ta nhận rồi.
.Tiêu Vô Y giương giương khóe miệng lên, vẻ bi tráng đầy mặt, nhưng trong giọng nói lại bí mật mang theo một tia ủy khuất.
.Hàn Nghệ thực hoài nghi nàng xuất thân là diễn viên, lại nghe nàng nói: - Nhưng nhưng chàng cũng hơi quá rồi, ta mới không thèm cùng chàng thông đồng làm bậy đâu, ta đã cho người ta ở phòng tắm bên kia đun nước rồi. Nói đến phần sau, âm thanh của nàng nhỏ giống như muỗi, ý nghĩa không cần nói cũng biết.
.Thông đồng làm bậy? Dùng từ thật chuẩn xác a! Hàn Nghệ hồ nghi liếc nhìn nàng một cái, nói: - Thật sự? Nàng không gạt ta.
.Tiêu Vô Y đột nhiên dùng lực một cái, lập tức giãy ra, rồi lại lập tức lui ra phía sau hai bước, trợn mắt nhìn Hàn Nghệ, khinh thường nói: - Ta còn phải lừa chàng sao?
.Nhưng nàng vừa nói xong, đột nhiên phát hiện Hàn Nghệ ngây ra như phỗng, hai mắt gắt gao nhìn chăm chú ở trước ngực mình, theo bản năng cúi đầu nhìn một cái, hoá ra trước ngực nàng đã sớm ướt rồi, áo ngủ dính sát vào nhau ở trên da thịt, làm cho hai vú nổi bật hùng vĩ đồ sộ, nàng khẩn trương một tay che ở trước ngực hét lên: - Chàng tên đăng đồ tử này! Nói xong, liền vội vã đi ra phía ngoài.
.Hàn Nghệ cứ thế ngẩn ra, vội vàng nói: - Nương tử cẩn thận, chớ cứ thế mà đi, vi phu hiện tại sẽ hộ giá cho nàng!
.Lại nghe thấy bùm một tiếng, Hàn Nghệ lấy tốc độ kinh người nhảy bước ra khỏi thùng gỗ, cũng không kịp lau người, quấn luôn áo ngủ lên, liền xông ra ngoài: - Đêm nay thật sự là phát tài rồi.
....
Bạn cần đăng nhập để bình luận