Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1254.2: Sức khống chế mạnh mẽ

.Nàng đi xem xe đạp rồi thì ai đến xem ta đây! Hàn Nghệ liếc liếc mắt mấy cái: - Bây giờ xe đạp đang bị Tiểu Mông bọn họ chiếm giữ rồi, hay là thế này, chúng ta đi dạo trước, lát nữa chắc bọn họ cũng chơi đủ rồi.
.Dương Phi Tuyết gật đầu cười.
.- Bên này!
.Hàn Nghệ chỉ về nơi hẻo lánh nhất ở hậu viện.
.- Hiện giờ Vô Y đã mang thai, bên Học viện Chiêu Nghi phải dựa vào nàng rồi.
.- Lúc nãy Vô Y tỷ cũng đã nói rồi.
.- Nàng ấy đã nói gì?
.- Tỷ ấy hối thúc chúng ta nhất định phải nghiêm túc huấn luyện, nếu để thua Học viện Chiêu Nghi ở phía tây ngoại ô, tỷ ấy sẽ bảo chàng chuyển Học viện Chiêu Nghi đến Lạc Dương, cho chúng ta thất nghiệp hết. Dương Phi Tuyết nói xong lại cười khanh khách.
.- !
.Hàn Nghệ trợn trừng mắt, cô vợ này còn biết cáo mượn oai hùm nữa đấy. Bỗng nhiên liếc mắt nhìn Dương Phi Tuyết, nghĩ thầm, trong ba nữ nhân này của ta, hiện giờ đã có hai người chứng minh mình nhất quyết không phải là hiền thê lương mẫu rồi, chỉ còn lại có Phi Tuyết thôi. Nói: - Phi Tuyết, nói cho nàng biết một bí mật, nhưng nàng tuyệt đối đừng nói với người khác.
.Dương Phi Tuyết thích nhất là nghe bí mật, vui sướng gật đầu.
.Hàn Nghệ nói: - Kỳ thật Mẫu Đơn cũng mang thai rồi.
.- Hả?
.Dương Phi Tuyết nghe vậy cả kinh.
.Hàn Nghệ nói:
.- Nhưng chuyện này tuyệt đối đừng để Vô Y biết.
.- Tại sao? Dương Phi Tuyết hiếu kỳ nói.
.- Tóm lại, đừng nói là được rồi.
.Dương Phi Tuyết thật thà gật đầu, lại vui mừng nói: - Vậy chàng chẳng phải là song hỷ lâm môn rồi sao.
.Song hỷ hay là song bi, cái này cũng thật là không phân biệt rõ ràng được a! Hàn Nghệ nháy mắt cười xấu xa nói: - Chỉ thiếu nàng thôi.
.- Thiếu ta?
.Dương Phi Tuyết nhất thời chưa kịp phản ứng, gương mặt trái xoan bỗng trở nên đỏ bừng, sẵng giọng: - Hàn Nghệ, chàng đúng là càng ngày càng xấu.
.Hàn Nghệ nói: - Mới vừa rồi nàng còn chúc mừng ta, từ xấu này là từ đây mà nói a! Chẳng lẽ chẳng lẽ nàng cũng không muốn sinh.
.- Ta
.Dương Phi Tuyết giương khóe môi lên, liếc mắt lườm Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ ngượng ngùng nói: - Ta như vậy không phải là để cho công bằng sao, dù sao thì ta cũng nợ nàng nhiều như vậy, hơn nữa ta cũng không nói là phải sinh ngay lập tức, nhưng chúng ta có thể lên kế hoạch trước.
.- Chuyện này lên kế hoạch thế nào? Khuôn mặt trái xoan xinh đẹp tuyệt trần của Dương Phi Tuyết đã sắp chín đến nơi rồi.
.Hàn Nghệ dò hỏi: - Chính là nói nàng có suy nghĩ gì về việc sinh con.
.Dương Phi Tuyết không kìm được mà khẽ gãi lên cái gáy thon dài bóng loáng như ngọc của nàng, xấu hổ nói:
.- Ta không có nhiều chủ ý xấu như chàng, trước đó, ta chưa từng nghĩ đến, nhưng lúc nãy lúc nãy ta cũng đã nghĩ một chút.
.Hàn Nghệ vội vàng nói: - Vậy nàng nghĩ như thế nào?
.Dương Phi Tuyết nói: - Ta ta thấy Vô Y tỷ mang thai thì chẳng thể làm được gì cả, cho nên tạm thời vẫn không muốn Nói đến phần sau, nàng đã sắp sửa vùi đầu vào trong ngực luôn rồi.
.Xong rồi! Xong rồi! Ba nữ nhân đều không có một người hiền thê lương mẫu. Hàn Nghệ nghe mà muốn khóc đến nơi.
.Dương Phi Tuyết thấy Hàn Nghệ đột nhiên trầm mặc, trong mắt hiện lên một chút lo lắng: - Hàn Nghệ, có phải ta nói sai rồi không?
.Hàn Nghệ ngẩn ra, nói: - Đương nhiên không có. Kỳ thật kỳ thật ta cũng không muốn nàng mang thai sớm như vậy, bởi vì ta cảm thấy hiện giờ nàng đang hưởng thụ cuộc sống, sống cũng rất vui vẻ, tạm thời đừng thay đổi, dù sao thì chúng ta cũng vẫn còn trẻ, còn có thời gian sống, chỉ là ta sợ nàng sẽ tưởng rằng ta thiên vị, cho nên lúc nãy mới nói như vậy.
.Dương Phi Tuyết nghe vậy thở phào một hơi, lại vui vẻ nói: - Hàn Nghệ, ta biết ngay là chàng nhất định sẽ ủng hộ của ta.
.Xem ra nàng cũng là thật sự không muốn sinh con. Hàn Nghệ cười nói: - Đây là việc ta vẫn luôn làm, nhưng mà có việc chúng ta có thể hoàn thành trước.
.- Việc gì?
.- Chính là cưới nàng về nhà a!
.- Hả?
.Vệt đỏ ửng trên mặt Dương Phi Tuyết vốn đã biến mất không ít, nhưng bây giờ lại càng rõ nét hơn.
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Việc này thì nàng không thể cự tuyệt.
.Dương Phi Tuyết ngượng ngùng liếc hắn một cái, nói: - Nhưng nhưng chàng làm sao còn có thể cưới ta về nhà được nữa. Nói xong nàng lại vội giải thích: - Không phải ta oán giận chàng, thật ra có thể sống cùng chàng là ta đã mãn nguyện rồi, còn về những nghi thức đó, ta cũng không quan tâm.
.Hàn Nghệ nói: - Quang minh chính đại cưới vợ, đương nhiên là có chút khó khăn, nhưng đợi sau khi biệt thự sơn dã của chúng ta xây xong, chúng ta có thể cử hành một hôn lễ cỡ nhỏ ở đó.
.Dương Phi Tuyết nghe vậy trong mắt hiện lên một vẻ vui mừng, nàng cũng không ghen tị với ai thật, bởi vì cho dù là hôn lễ của Tiêu Vô Y cũng hết sức khó coi, còn không có cả mộ cái kiệu tám người khiêng đưa về nhà nữa, nàng muốn ghen tị cũng không có đối tượng, nhưng giữa hai đầu lông mày lại lộ ra một chút lo lắng, nói: - Nhưng nhưng sau khi thành thân, có phải là sẽ mang thai không?
.Cứ như vậy thì không được nha, nàng đừng có vì không muốn sinh con mà kết quả là cũng không muốn chung chăn chung gối với ta, Hàn Nghệ dằn lòng lòe bịp nói: - Chuyện này nàng yên tâm, ta có thể khống chế được.
.- Việc này cũng có thể khống chế? Dương Phi Tuyết trợn to hai mắt, trong ánh mắt tràn ngập sự tò mò.
.Hàn Nghệ nói:
.- Người khác không thể, nhưng ta có thể. Nàng xem Vô Y lâu như vậy cũng không có thai, đột nhiên lại có, cái này đương nhiên không phải là trùng hợp, đây là sức khống chế mạnh mẽ.
.Trong phương diện này thì Dương Phi Tuyết đúng thật là một tờ giấy trắng, lại tin vào lời nói hoang đường của Hàn Nghệ.
.- Cô gia! Cô gia!
.Chợt nghe thấy một tiếng gọi.
.Hàn Nghệ nhìn lại, hơi run lên, nói: - Thăng Bá, ta đang tìm nhà xí, ngươi thay ta thêm một lát.
.- Cô gia, tiểu nhân không thay được, nhà xí thì hay là đợi lát nữa người hãy đi đi. Thăng Bá cúi đầu dậm chân.
.- Đệch! Nhà xí mà còn có thể đợi lát nữa hãy đi? Hàn Nghệ tức đến khua chân múa tay.
.Dương Phi Tuyết che miệng cười khanh khách.
.- Bệ hạ và hoàng hậu đã phái người đưa đưa lễ mừng đến.
.- Ặc!
.Chuyện này biết làm sao được, mặt Hàn Nghệ cứ như bóng xì hơi, chỉ có thể lưu luyến từ biệt Dương Phi Tuyết, nhưng trước khi đi còn cam đoan lát nữa nhất định sẽ dạy Dương Phi Tuyết đi xe đạp, nhân tiện tiếp tục đề tài vừa rồi.
.Lý Trị và Võ Mị Nương đương nhiên không đích thân đến mà đã phái Trương Đức Thắng đến, nhưng Hàn Nghệ vừa mới đi ra đã lập tức bị những người kia quấn lấy, nhà xí cũng không cho đi, cho đến tận buổi chiều, đám khách khứa này mới lục tục rời đi.
.- Phù!
.Hàn Nghệ cả người đều bủn rủn, nằm trong đại sảnh, hai mắt vô thần.
.- Khách đã về hết rồi à?
.Chỉ thấy một phu nhân đi vào.
.- Nhị thẩm!
.Hàn Nghệ vội gọi.
.Nhị thẩm nói: - Hàn Nghệ, Nhị thẩm đến là muốn bàn với con một chuyện.
.- Chuyện gì?
.- Ta với đại cô cô của con đã bàn bạc rồi, quyết định hay là để con đến tây sương phòng ở.
.Hàn Nghệ nghe mà không hiểu ra sao cả.- Nhị thẩm, việc này cũng có thể quyết định?
.- Đương nhiên có thể. Nhị thẩm nói đúng lý hợp tình: - Hiện giờ con là Hộ Bộ Thị lang,, có rất nhiều việc phải làm, chúng ta ra ra vào vào trong phòng con, con có thể an tâm làm việc sao.
.Hàn Nghệ nói: - Vậy con có thể đến thư phòng làm a, quay về nghỉ ngơi là được.
.- Ta nói chính là việc nghỉ ngơi này a! Nhị thẩm muốn nói lại thôi, do dự một chút, dứt khoát nói: - Các con tuổi trẻ khí huyết dồi dào, nhưng Vô Y hiện giờ không thích hợp cùng phòng, để đề phòng lỡ như, con không thể ngủ cùng Vô Y được.
.Hàn Nghệ buồn bực nói: - Nhị thẩm, thẩm cũng khinh thường con quá rồi, việc này con vẫn có thể khống chế được.
.- Nhị thẩm là người từng trải, khống chế gì đó, nói hươu nói vượn thôi.
.- !
.Đúng rồi! Nhị thẩm không phải Phi Tuyết. Hàn Nghệ cười ha hả nói: - Nhị thẩm, không cần phải làm lớn như vậy chứ.
.Nhị thẩm nói:
.- Đương nhiên là cần, Vô Y tuổi tác cũng không nhỏ nữa, lần này có thế nào cũng không thể có sai sót được. Nhị thẩm nói rõ với con vậy, con nhất định phải dọn sang tây sương phòng, chuyện này không có thương lượng.
.Bà đây còn hống hách hơn cả Hứa Kính Tông a! Hàn Nghệ ủy khuất nhìn Nhị thẩm.
.Nhị thẩm lại nói: - Ngoài ra, nhị bá con bọn họ cũng nghĩ có thể lập tức nạp mấy thiếp thị cho con.
.- Dừng lại!
.Hàn Nghệ cầu xin nói:
.- Con đến tây sương phòng ở còn không được sao! Còn về việc con nạp thiếp hay không, mọi người đừng quan tâm nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận