Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 437: Đổ soái?

.Hôm sau!
.Trước điện Thái Cực.
.- Ai ôi! !!, Trương Trung Thừa đến đây.
.Trương Minh vừa đến, vài quan viên lập tức vây qua, không khí có phần giống như khi Trưởng Tôn Vô Kỵ đến đây.
.Trương Minh đã sớm liệu được, tuy mặt mỉm cười, nhưng trong lòng lại chửi ầm lên, đám người các ngươi, phàm là có việc, thì Ngự Sử Đài xông lên phía trước, hôm nay ta phải dọa cho các ngươi một trận. Làm bộ như không có việc gì xảy ra, nhiệt tình hàn huyên cùng bọn họ.
.Những quan viên này vòng vo nửa ngày, cũng không nghe ngóng được gì, liền trực tiếp hỏi nói:
.- Nghe nói Trương Trung Thừa hôm qua suốt đêm vào cung tiến tấu, không biết xảy ra chuyện gì?
.Dù sao trong cung nhiều hộ vệ, nữ tỳ như vậy, việc Trương Minh vào cung, khẳng định giấu không được, chỉ là bọn họ cũng không rõ nội dung cụ thể.
.Trương Minh cười nói:
.- Không có việc gì.
.Một người trong đó như cười như không nói:
.- Không thể nào, nếu không việc gì, sao Trung Thừa lại nửa đêm liền vào cung diện thánh?
.Trương Minh chắp tay nói:
.- Các vị xin hãy tha lỗi, Ngự Sử Đài chúng ta có quy củ của mình, có một số việc thật không thể nói.
.Nghiêm trọng như vậy?
.Những quan viên này bị Trương Minh trêu chọc trong lòng nao nao, nhưng thấy Trương Minh không muốn nói, trong lòng rất không thoải mái, nhưng lại không có cách nào, chỉ có thể chờ lúc lên triều, xem Hoàng đế có nói hay không.
.Nhưng, tới khi lên triều, Lý Trị, Trưởng Tôn Vô Kỵ, Chử Toại Lương, Trương Minh đều tránh nhắc đến việc này, mà Hàn Viện, Lai Tể lại nói đến chuyện đất đai, nguyên buổi triều hội, đều nói về thôn tính đất đai, ngay cả tên của Hàn Nghệ cũng không có nhắc tới.
.Một số người đem tấu chương buộc tội Hàn Nghệ đặt ở trong tay áo, chỉ cần ai mở miệng, liền chuẩn bị liên hợp thượng tấu, thừa cơ hãm hại, dẹp tắt chuyện ruộng đất và nhà cửa này của Hàn Nghệ, nhưng vừa thấy tình huống này, ắt hẳn bên trong có nội tình nha, làm sao còn dám thượng tấu, đều nhanh đem tấu chương kẹp ở nách, ai cũng không muốn làm chim đầu đàn này.
.Việc này không đơn giản a!
.Trương Minh vào cung, khẳng định vì việc Hàn Nghệ, nhưng một chút gió đều không có lộ ra. Điều này rất kì lạ.
.Thượng triều sáng nay, tất cả mọi người đếu nghi thần nghi quỷ đấy, tình huống gì đây?
.Lại nhìn bên Hàn Nghệ, tuy rằng giờ cao điểm đã qua, nhưng vẫn có người đến tặng lễ, Hàn Nghệ vẫn nhận hết tất cả, tựa như chẳng hề xảy ra chuyện gì.
.Càng làm người ta không hiểu rồi.
.Chẳng lẽ Hoàng đế cố ý bao che Hàn Nghệ, nhưng theo tính của Chử Toại Lương, việc này Hoàng đế thật không thể bao che được. Đến tột cùng chuyện gì xảy ra đây này?
.Có câu nói rất đúng, nếu không ý muốn hại người, sao có bệnh nghi ngờ.
.Giống Trịnh Thiện Hành, Vương Huyền Đạo, Hàn Viện, Lai Tể bọn họ, họ sẽ không quá để ý việc này, cũng không có nghi thần nghi quỷ, cho dù là xảy ra chuyện, cũng không hề liên quan đến họ.
.Phủ Phò Mã.
.- Đặt cược, đặt cược. Lão tử lúc này cần phải đại sát tứ phương.
.Trình Xử Lượng thằng nhãi này dường như thật sự không sợ lạnh. Mùa đông mà vén tay áo lên, nước miếng tung bay. Cùng với đám bộ hạ vây quanh một tấm bàn dài chơi bài tú- lơ- khơ.
.Quân nhân thì thích đánh bạc, dù sao lúc hành quân, hoặc là ngày bình thường ở trong quân doanh, ngoại trừ huấn luyện, đích thực không có chuyện gì làm, đọc sách là không thể nào. Không đánh cuộc thì biết làm gì, triều đình cũng nhiều lần nghiêm cấm mà không thực hiện được, chỉ có thể mở một con mắt, nhắm một con mắt, từ lần trước Hàn Nghệ mang theo bài tú- lơ- khơ chạy tới cung Vạn Niên. Bị Cấm Vệ quân thấy được, ngay lập tức truyền đến trong quân bộ, này thì nguy to, lập tức gây nên sóng to gió lớn trong quân bộ, đã trở thành trò chơi lưu hành nhất trong quân bộ.
.Trình Xử Lượng vốn là bá chủ Trường An, ăn uống chơi gái đánh bạc, việc nào không rành, gần đây lại không thể ra cửa, đi ra thì bị người bắt lại, hỏi cái này hỏi cái kia đấy, chỉ có thể ở im trong nhà, vì thế mỗi ngày gọi đám người Trương Đại An đến chơi bài.
.Nhưng mấy người bộ hạ thật ra không có lòng chơi, Trương Đại An bèn bảo:
.- Tướng quân, bên Bệ hạ sao một chút gió đều không có lộ ra.
.Trình Xử Lượng hưng trí đang cao, không nhịn được nói:
.- Ta làm sao mà biết, Bệ hạ cũng không phải lần đầu bao che tiểu tử kia rồi.
.Trương Đại An liếc nhìn Trình Xử Lượng, vẻ buồn rầu càng đậm.
.Chu Quý Đồng cười nói:
.- Trương ca, việc này ngươi đừng lo lắng, cho dù Bệ hạ bao che hắn, những vương công quý tộc kia sao có thể tha cho hắn, hắn nhận nhiều lễ như vậy, nhưng danh sách có hạn, hắn như thế nào xong việc.
.Trương Đại An gật gật đầu, nghĩ thầm rằng, điều có thể làm chúng ta đã làm, lo lắng cũng không làm nên chuyện gì. Liền không thèm nghĩ nữa tới rồi, tiếp tục chơi bài.
.Quá chốc lát, quản gia đi tới, nói:
.- Lão gia, Phò mã Trưởng Tôn ở ngoài cửa cầu kiến.
.- Ngươi nói Trưởng Tôn Xung?
.- Vâng.
.Trình Xử Lượng nghe được cảm thấy có chút khó tin, y với Trưởng Tôn Xung xem như có chút quan hệ thân thích, bởi vì đều là Phò mã mà, nhưng hai người tính cách một trời một vực, không có điểm nào giống nhau, bình thường cũng chưa bao giờ có lui tới. Lại hỏi:
.- Chỉ một mình ông ta?
.Quản gia nói:
.- Còn có một người, tuổi còn trẻ, nhưng thật ra rất giống là Hàn Nghệ của Phượng Phi Lâu.
.Y chưa từng gặp qua Hàn Nghệ, nhưng có nghe người ta nói đến.
.- Cái gì?
.Trình Xử Lượng hai mắt phồng to, nghiến răng nghiến lợi nói:
.- Tiểu tử kia còn dám tới đây.
.Chu Quý Đồng vội hỏi:
.- Tướng quân, tiểu tử kia tới đây, chắc là vì chuyện của Dân An cục, sao không xem hắn nói thế nào.
.Trình Xử Lượng reo lên:
.- Nói cái đồ bỏ, ta với với hắn không có gì để nói cả, bảo hắn biến, bảo hắn biến đi.
.Quản gia nhìn đến lão gia này, cũng là đau đầu, vội vàng nói:
.- Lão gia, người cầu kiến ngươi cũng không phải hắn, mà là Phò mã Trưởng Tôn.
.Trưởng Tôn Xung là người nào, trưởng tử của Trưởng Tôn Vô Kỵ, nam dâm tương lai kế thừa hết thảy danh hiệu của Trưởng Tôn Vô Kỵ, ngươi bảo khiến ông ta biến, thì sau này ngươi làm sao lăn lộn chốn này a!
.- Trưởng Tôn này chỉ thích theo sau thêm phiền toái.
.Trình Xử Lượng gãi gãi đầu, cũng không dám từ chối Trưởng Tôn Xung ngoài cửa, nói:
.- Cho bọn họ vào đi.
.Trương Đại An nói:
.- Tướng quân, vậy chúng ta mau rút lui đi.
.Trưởng Tôn Xung thân phận đặc thù nha, nếu để cho Trưởng Tôn Xung nhìn thấy mấy người lãnh đạo Cấm vệ như bọn họ làm ổ ở trong này chơi, đương nhiên có chút xấu hổ đấy.
.Trình Xử Lượng nói:
.- Cái gì không chơi, tiếp tục chơi là được, các ngươi sợ cái gì, nào nào, không cần phải lo cho bọn họ.
.Trương Đại An mấy người liếc mắt nhìn nhau, chỉ có thể cùng Trình Xử Lượng chơi tiếp.
.Trôi qua chốc lát, chỉ thấy quản gia kia dẫn Trưởng Tôn Xung và một nam tử cực kỳ trẻ tuổi đi tới.
.Trương Đại An đã gặp qua Hàn Nghệ ở Phượng Phi Lâu, lập tức thấp giọng nói a:
.- Thật sự là tiểu tử kia.
.Trình Xử Lượng ánh mắt thoáng xéo qua nhìn, thấy ngây ngô trên mặt Hàn Nghệ cũng không hề giàm đi, càng không để ý hắn, nhưng dù nói thế nào, Trưởng Tôn Xung ở trong này. Y không thể cho là không thấy, vội vàng tiếp đón, nói:
.- Ai ôi! !!, Tôn huynh ngươi tới thật đúng lúc, mau mau đến chơi cùng ta mấy ván, ta đang lo người không đủ.
.Trưởng Tôn Xung không hề hứng thú với mấy thứ này.
.Nhưng chữ "Không" còn chưa nói ra miệng, đã bị Trình Xử Lượng cưỡng ép kéo đến bên cạnh bàn, đây là nỗi bi ai của văn nhân nha, những khi đối phương sử dụng vũ lực, cũng chỉ có bị đánh một cách bị động. Trưởng Tôn Xung mấy lần muốn cự tuyệt, lời còn chưa kịp nói ra, đã bị Trình Xử Lượng chặn trở về, giọng cũng không lớn bằng t, buồn bực đến muốn nhảy lên.
.Hàn Nghệ đã hoa lệ lệ bị bỏ quên ở một bên. Cả cơ hội chào hỏi cũng không cho hắn.
.Đám người Trương Đại An nhìn thấy, trong lòng sảng khoái a, cũng cố ý không lên tiếng, làm như không thấy.
.Hàn Nghệ giống như hạ nhân vậy, đứng ở phía sau Trưởng Tôn Xung, hắn cũng cảm thấy đau đầu a, hắn gặp qua nhiều kẻ đánh thái cực rồi, hắn biết rằng nếu để tình huống này kéo dài tiếp. Như vậy có khả năng hắn một câu đều nói không ra miệng. Hiện tại thật sự hắn bề bộn nhiều việc, hôm nay đến, chính là công khắc Trình Xử Lượng đấy, cũng không thể như vậy mãi, nghĩ thầm rằng, xem ra đầu tiên ta còn phải tìm tư cách để nói chuyện củng hắn. Nhìn bài tú- lơ- khơ đó, như thoáng chút suy nghĩ.
.Trưởng Tôn Xung liếc mắt nhìn Hàn Nghệ một cái, hướng Trình Xử Lượng buồn bực nói:
.- Trình Nhị. Ta đây thật không biết chơi, càng không phải là đối thủ của ngươi rồi, ai không biết, Trình Nhị ngươi có danh xưng là đổ soái sao.
.- Phốc xuy!
.Ông ta nói được một nửa, bên cạnh đột nhiên vang lên
."Phốc xuy" một tiếng.
.Rất là chói tai nha!
.Trình Xử Lượng trừng mắt nhìn Hàn Nghệ. Nói:
.- Ngươi cười cái gì?
.Hàn Nghệ cố hết sức nhịn cười, mãi lắc đầu nói:
.- Ta không cười.
.Trưởng Tôn Xung vội vàng tận dụng cơ hội nói:
.- Vị này là do Bệ hạ đích thân phong Hoàng gia Đặc phái sứ, Hàn Nghệ.
.Cố ý thêm hai chữ "Bệ hạ", đơn giản chính là nhắc nhở Trình Xử Lượng, ngươi cho dù không nhìn mặt tăng, cũng phải xem mặt phật nha. Nói xong ông ta lại hướng sang Hàn Nghệ giới thiệu một phen.
.Hàn Nghệ chắp tay nói:
.- Nghe qua đại danh Trình Nhị Tướng quân, hôm nay vừa thấy, quả thật là gặp mặt không bằng nghe danh, ồ không, nghe danh không bằng gặp mặt a.
.Trong lời nói có gai a!
.Trình Xử Lượng cười lạnh nói:
.- Hoá ra ngươi chính là Hoàng gia Đặc phái sứ, thật đúng là nhìn không ra a!
.Hàn Nghệ ha hả nói:
.- Tất cả mọi người đều nói như vậy.
.Ta đây là khen ngươi sao? Trình Xử Lượng thấy Hàn Nghệ vui vẻ như vậy, thật đúng là cảm thấy tiểu tử này đầu óc có bệnh, nhưng y để ý cái tiếng “Phốc xuy” mới vừa rồi kia hơn, cầm lấy bài tú- lơ- khơ giơ giơ lên, nói:
.- Nghe nói bài tú- lơ- khơ này chính là ngươi phát minh sao?
.Hàn Nghệ khiêm tốn nói:
.- Tác phẩm vụng về, tác phẩm vụng về.
.Trình Xử Lượng nói:
.- Vậy ngươi nhất định biết chơi, như thế nào, dám chơi vài ván với ta không?
.Hàn Nghệ mỉm cười không nói, thầm nghĩ, ngươi xong rồi!
.Trình Xử Lượng là võ quan, thẳng tính, phiền nhất chính là cười mà không nói, rõ ràng khinh thường hắn nha, lúc này cả giận nói:
.- Ngươi có ý gì?
.Hàn Nghệ lắc đầu nói:
.- Ta không có ý gì a!
.- Vậy ngươi có chơi hay không.
.Hàn Nghệ xấu hổ nói:
.- Như vậy không tốt lắm đâu.
.Trong lòng thì mừng điên rồi.
.- Cái gì không tốt lắm? Ngươi chớ không phải là khinh thường lão tử.
.Hàn Nghệ giơ cao hai tay, cười nói:
.- Ta tuyệt không ý này, chỉ có điều bài tú- lơ- khơ này là ta phát minh đấy, ta đây không phải là sợ sẽ tổn hại uy danh của tướng quân sao.
.Trình Xử Lượng sửng sốt một hồi, không đúng nha, đây là khinh thường lão tử a! Tính thối lại nổi lên, reo lên:
.- Uy danh của lão tử, đâu phải tiểu tử ngươi có thể tổn hại được. Ngươi phát minh ra thì sao, Lỗ Ban kia còn phát minh ra thang mây, ta thấy gã công thành còn không lợi hạn bằng lão tử đây, hôm nay ngươi không đánh cũng phải đánh.
.Y càng phẫn nộ, mỉm cười trên khóe miệng Hàn Nghệ lại càng nồng, nói:
.- Nói có lý, nếu tướng quân có hưng trí như vậy, chúng ta liền đánh cược chút gì khác đi, chơi bài tú- lơ- khơ này thật sự là bất công đối với tướng quân.
.- Thì chơi bài tú- lơ- khơ này.
.Trình Xử Lượng trên phương diện đánh bạc, vẫn thật là chưa từng phục qua ai.
.Hàn Nghệ mặt lộ vẻ bất đắc dĩ, nói:
.- Vậy được rồi, chúng ta liền đánh cược mười ván, nếu tướng quân có thể thắng ta một ván, coi như là tướng quân thắng, như vậy mới công bằng.
.Trưởng Tôn Xung kinh ngạc nhìn Hàn Nghệ.
.Không chỉ như thế, đám người Trương Đại An cũng lộ ra vẻ khiếp sợ, đánh bạc luôn cần một ít vận may, không có khả năng ván nào cũng đều thắng, trừ phi ngươi là thần tiên.
.Trình Xử Lượng cũng ngây ngẩn cả người, nói:
.- Tiểu tử ngươi giọng điệu thật đúng là lớn a!
.Hàn Nghệ mỉm cười không nói, trong mắt tràn đầy vẻ khinh thường.
.Trình Xử Lượng nổi giận, lặn lộn trong đổ đàn mười mấy năm, chưa bao giờ có người dám khinh bỉ y như vậy, nghiến răng nghiến lợi nói:
.- Tốt lắm! Nếu ai thua, thì phải chui qua dưới háng đối phương, ngươi dám đánh cá không?
.Trưởng Tôn Xung cau mày nói:
.- Trình Nhị, tất cả mọi người là mệnh quan triều đình, tương lai các ngươi cũng đều là Trưởng quan của Dân An cục, không cần thiết như thế.
.Trình Xử Lượng vừa nghe Dân An cục, thù mới thù cũ cộng lại, khua tay nói:
.- Trưởng Tôn huynh, việc này không liên quan đến ngươi, ngươi đừng quản.
.Nói xong y lại nói với Hàn Nghệ:
.- Tiểu tử, ngươi có dám hay không?
.Hàn Nghệ cười lắc lắc đầu nói:
.- Không phải không dám, chỉ có điều trừng phạt này không có bất kỳ ý nghĩa, ta lại không muốn tướng quân đến chui dưới háng của ta, thà cược tiền còn hay hơn.
.Trình Xử Lượng nói:
.- Vậy ngươi nói đánh cược gì?
.Hàn Nghệ hơi trầm ngâm, nói:
.- Như vậy đi, nếu ai thua, thì dập đầu ba cái, bái đối phương làm thầy.
.Chu Quý Đồng nghe được đột nhiên cảm thấy có gì không lành, đang muốn khuyên can, nào biết Trình Xử Lượng một miệng đồng ý ngay, nói:
.- Tốt! Một lời đã định.
.Y đã bị nụ cười của Hàn Nghệ chọc cho giận điên lên.
.Trong lòng Hàn Nghệ vui vẻ, thật sự là có được chẳng tốn chút công phu a!
.Đang lúc này, chợt nghe được một tiếng cười tục tằn,
.- Oa ha ha, Lượng tử, không thể ngờ nơi này của ngươi náo nhiệt như vậy.
.Hàn Nghệ hơi nhíu mày, ngày rồi, lão thất phu này khi nào đến không đến, cố tình chọn lúc này.
.Người tới chính là Trình Giảo Kim.
Bạn cần đăng nhập để bình luận