Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1360: Kẻ đầu sỏ gây họa

.Thực ra lúc tới, Hàn Nghệ đã nghĩ đến chuyện đàm phán lần này là vô cùng, vô cùng khó khăn, thậm chí có thể nói, đây có thể chỉ là một mình hắn tình nguyện, nhưng hắn cũng nguyện ý nỗ lực vì việc này, vì hắn đến đây chỉ là vì kế hoạch của hắn, nhưng không phải vì Thổ Phiên và Thổ Dục Hồn, nếu hắn đã không muốn Đại Đường xuất binh, cũng không muốn Thổ Phiên và Thổ Dục Hồn khai chiến, duy trì hiện trạng là tốt nhất, vậy thì chỉ có đàm phán mới có thể thỏa mãn hai điểm này, nhưng thế cục lại không phải một mình hắn có là có thể xoay chuyển được.
.Thế nhưng, hiện thực còn khó hơn so trong dự đoán của hắn!
.Từ trước đến nay Hàn Nghệ luôn thích lập kế hoạch tất cả mọi thứ trước, lần này quả thật hoàn toàn không có kế hoạch gì, chỉ có nghĩ cách trong lúc đàm phán, nhưng đây cũng là sở trường của lão thiên.
.Đi được mấy ngày, Nặc Hạt Bát, Hàn Nghệ cuối cùng cũng đã đến bộ lạc Xích Hải, vùng này cũng là khu vực vô cùng phồn hoa của Thổ Dục Hồn, vì đây là đầu nguồn sông Xích Thủy, đất đai màu mỡ, là nơi cư trú tốt nhất của dân tộc du mục. Nhìn từ phía xa xa, gió lạnh thét gào, chiến mã chạy như bay, bụi trần cuồn cuộn, hiển nhiên là trạng thái chuẩn bị chiến tranh, hơn nữa bộ lạc Xích Hảingười mạnh ngựa khỏe. Thực ra quân đội tinh nhuệ nhất của mỗi quốc gia thông thường đều ở biên cương, vì đánh trận lâu dài, ví dụ như nói bây giờ sức chiến đấu của quân đội Giang Nam Đại Đường hoàn toàn không thể so sánh với phương bắc.
.- Phụ hãn, người xem!
.Đại nhi tử của Nặc Hạt Bát, Hãn Lập đột nhiên chỉ về phía trước nói.
.Nặc Hạt Bát đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy một đội ngũ phi ngựa như bay mà đến, ông ta dừng mắt nhìn một lát, sau đó nói với Hàn Nghệ ở bên cạnh: - Hàn Thị lang, người mặc phục sức màu trắng kia chính là thủ lĩnh của bộ lạc Xích Hải, A Bố La.
.Hàn Nghệ định nhãn nhìn rõ, chỉ thấy A Bố La kia hơn bốn mươi tuổi, dáng người cao to, mặt có râu quai nón, gương mặt mãng phu, hơn nữa họ ai ai cũng là buộc khăn trắng, khí thế bi thương lại càng nồn đậm, trong lòng không khỏi một trận cười khổ.
.Không bao lâu, đội ngũ phi ngựa nhanh như bay đã đến trước mặt họ.
.A Bố La và một đoàn dân bộ lạc xuống ngựa, hành lễ với Nặc Hạt Bát, nhưng mặt không hề có một chút tôn kính nào, ngược lại còn tràn đầy bi thương.
.Nặc Hạt Bát cũng rất rõ, không trách y, nói: - Tướng quân, xin bớt đau buồn.
.Vì Thổ Dục Hồn cũng giống như triều Tùy, vẫn có xưng hô chuyên biệt, A Bố La vốn là lang tướng, là sau khi ký kết hiệp định mới được Nặc Hạt Bát thăng lên làm tướng quân.
.A Bố La đột nhiên ngẩng đầu nói: - Khả hãn, người đừng trách thần tính tình cương trực, thần thực ra là không hiểu, ban đầu lúc thần liên tiếp chiến thắng, khả hãn người không phát binh giúp thần cũng thôi đi, tại sao còn muốn bảo thần thu binh ngừng chiến, còn mong khả hãn có thể cho thần một câu giải thích.
.Hàn Nghệ vừa nghe vậy, thầm nghĩ, Thổ Dục Hồn này cũng đúng là rất dân chủ, người người đều có thể chỉ vào khả hãn mà mắng chửi.
.Thật ra là hắn đã xem phim quá nhiều rồi, tướng quân Triều Đường cũng là cái đức hạnh này, mấy người Trình Giảo Kim, Hầu Quân Tập bọn họ cũng không phải chưa từng nói như thế với Lý Thế Dân, vì chính trị là chính trị, chiến tranh là chiến tranh, đây thực ra là hai khái niệm khác nhau. Chính trị gia là xuất phát từ mục đích chính trị, mà thống soái là suy xét từ thế cục chiến trường. Đây chắc chắn sẽ có xung đột, võ tướng nóng nảy lại hấp tấp, tất nhiên đều là hỏi thẳng thừng.
.Nặc Hạt Bát cũng không thấy lời này có gì không thỏa đáng, nhưng vấn đề là Hàn Nghệ ở đây, ngươi quá không nể mặt mũi rồi, ngay cả ngụm trà ta còn chưa uống, ngươi đã chất vấn ta, nhưng ông ta thẹn trong lòng, cũng không phát tiết ra ngoài, mà nói: - Chuyện này lát nữa hãy nói. Nói rồi, tay ông ta chỉ về phía Hàn Nghệ ở bên cạnh, nói: - Vị này chính là sứ thần bệ hạ Đại Đường phái đến điều tra, phó tổng quản Lũng Hữu đạo hành quânĐại Đường, kiêm Hộ Bộ thị lang, Hàn Thị lang.
.A Bố La liếc Hàn Nghệ một cái, thấy Hàn Nghệ còn trẻ hơn cả nhi tử của mình, đầu tiên là sửng sốt, sau đó hừ nói: - Lại là sứ thần, nếu như bệ hạ Đại Đường thật sự muốn giúp chúng ta, thì nên phát binh giúp đỡ chúng ta.
.- Càn rỡ!
.Nặc Hạt Bát nổi giận quát một tiếng, nói: - Ta lệnh cho khanh lập tức tạ lỗi với Hàn Thị lang.
.Chuyện này ông ta không thể nhịn, không có sự giúp đỡ của triều Đường, Thổ Dục Hồn bọn họ có thể trở nên nguy hiểm ngay lập tức.
.Y thật sự có thể tạ lỗi sao? Hàn Nghệ thầm lẩm bẩm một câu, miệng lại nói:
.- Quận vương xin bớt giận trước. Nói rồi hắn lại cười với A Bố La nói: - Tướng quân có gì bất mãn với Đại Đường, cứ việc nói thẳng, ta chính là đến làm chuyện này.
.- Khả hãn, người có nghe thấy chứ, là sứ thần của Đại Đường bảo thần nói đó, vậy thần sẽ nói thẳng.
.Nặc Hạt Bát liếc nhìn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ cười gật đầu nói: - Ngươi nói thẳng là được.
.A Bố La thở phì phò nói: - Thổ Dục Hồn chúng ta trên dưới tất cả đều trung thành với Đại Đường, trung thành với thiên khả hãn như vậy, nhưng bệ hạ Đại Đường để mặc Thổ Phiên đánh chiếm núi Bạch Lan của chúng ta, nếu bệ hạ Đại Đường thật sự ủng hộ chúng ta, thì nên phát binh viện trợ, chứ không phải là lập nên hiệp định gì đó, làm cho tất cả chúng ta suốt ngày sống trong nguy hiểm, và cả thê nhi đáng thương kia của ta.
.Bộ tướng xung quanh y cũng nhất loạt vẻ mặt giận dữ.
.Hàn Nghệ cười nói: - Tướng quân có lẽ cũng biết, Thổ Phiên kia cũng là nước chư hầu của Đại Đường ta, Thổ phiên cũng trung thành với bệ hạ Đai Đường chúng ta, nếu đổi lại là ngươi, lại chỉ có thể giúp một bên, không biết ngươi sẽ giúp ai đây?
.A Bố La có chút sững sờ.
.Hàn Nghệ nói: - Ít nhất bệ hạ Đại Đường ta cũng không liên kết với Thổ Phiên cùng tấn công Thổ Dục Hồn các ngươi, không phải sao?
.Lời này vừa nói ra, sắc mặt mọi người đều thay đổi.
.A Bố La tức giận trợn trừng hai mắt nói: - Ta... !
.- Ta biết ngươi muốn nói gì. Hàn Nghệ xua tay, cắt ngang lời A Bố La, nói: - Đừng có quát tháo trước mặt ta, ta được bệ hạ ủy thác đến đây vốn cũng là một bụng tức giận, bất kể là ta hay là Đại Đường cũng không nợ các ngươi cái gì, nếu ngươi không vui vẻ với việc bệ hạ phái sứ thần đến, rất đơn giản, ta có thể rời đi.
.Nặc Hạt Bát nói: - Hàn Thị lang, xin bớt giận.
.- Quận vương suy nghĩ nhiều rồi, ta không tức giận, chỉ là ta thấy chuyện này một cây làm chẳng nên non. Hàn Nghệ lại lần nữa cắt ngang lời Nặc Hạt Bát, lại nói với A Bố La: - A Bố La tướng quân, ta biết cảm giác của ngươi, ta cũng cảm thấy vô cùng đau lòngvì sự bất hạnh của ngươi, vì vậy bệ hạ mới phái ta đến, mục đích chính là không hy vọng thảm kịch này tiếp tục diễn ra. Lẽ nào ngươi đuổi ta đi rồi, thê nhi của ngươi có thể sống lại sao, sẽ không đâu, sẽ chỉ có thêm nhiều người mất đi thê nhi.
.A Bố La nghe xong, suy nghĩ một chút, nói: - Không biết ngài muốn giải quyết chuyện này như thế nào?
.Hàn Nghệ nói: - Ta hy vọng có thể cho mỗi người của bộ lạc Xích Hải sống trong một môi trường an toàn, chứ không phải trong sợ hãi.
.A Bố La nói: - Vậy mối thù của thê nhi ta làm thế nào?
.Hàn Nghệ nói: - Cho nên lphải để tất cả mọi người ở bộ lạc Xích Hải bồi táng cho thê nhi của ngươi, đây là việc mà ngươi muốn sao?
.A Bố La nhíu mày, chỉ dựa vào bộ lạc Xích Hải y làm sao có thể chống cự được sự tấn công của Thổ Phiên, việc này chẳng khác gì tìm cái chết.
.- Đủ rồi!
.Nặc Hạt Bát cảm thấy chức khả hãn của mình này đã trở thành vật để trang trí rồi, trầm giọng nói: - A Bố La, lẽ nào khanh đón tiếp khả hãn của khanh như vậy sao?
.A Bố La giật mình, vội hành lễ tạ lỗi, nói: - Khả hãn, mời.
.Đi đến đại trướng, Hàn Nghệ thấy các đại tướng của A Bố La đều cùng đi vào, vì vậy nói: - Các ngươi họp cũng náo nhiệt như vậy sao?
.A Bố La sững sờ, lập tức hiểu ra, lệnh cho các đại tướng kia trước tiên đi ra ngoài. Nặc Hạt Bát cũng lệnh cho mấy người Hãn Lập đều ra ngoài.
.Trong trướng chỉ còn lại ba người Nặc Hạt Bát, A Bố La, Hàn Nghệ.
.Nặc Hạt Bát lập tức nói: - A Bố La, đây là một cái bẫy, là Lộc Đông Tán cố ý dụ dỗ chúng ta phá vỡ hiệp định, cho Thổ Phiên một cái cớ tấn công Thổ Dục Hồn ta.
.A Bố La nói: - Khả hãn, cho dù đây là một cái bẫy, nhưng đây là do ai tạo nên, nếu không có bản hiệp định kia, sao có thể có hôm nay. Thần thà rằng không cần bản hiệp định kia, nếu như vậy, ít nhất các bộ lạc sẽ tới ủng hộ ta, mà hiện nay họ đều là việc nhà ai nhà ấy lo, vì họ biết ngọn lửa chiến tranh nhất định sẽ không lan tới chỗ bọn họ.
.Nặc Hạt Bát nhất thời nghẹn lời, không biết phải nói thế nào cho tốt.
.Đây là sự thật a, bản hiệp định này vốn dĩ đã bất lợi cho bộ lạc Xích Hải rồi.
.Hàn Nghệ cụp mắt trầm ngâm trong chốc lát, nói: - Sự tình đã xảy ra, nói những chuyện này nữa cũng không có ý nghĩa gì, không bằng chúng ta thực tế một chút, không biết tướng quân mong muốn như thế nào?
.A Bố La lập tức nói: - Nhất định phải bắt bộ lạc Bạch Lan giao A Sài ra.
.- A Sài? Hàn Nghệ sửng sốt.
.Nặc Hạt Bát lập tức nói: - Chính là kẻ đã giết thê nhi của tướng quân A Bố Na.
.Hàn Nghệ gật gật đầu.
.A Bố La nói: - Còn nữa, chính là nhất định phải dừng hiệp định này lại, việc này không công bằng với bộ lạc Xích Hải chúng ta.
.Hàn Nghệ bất lộ thanh sắc hỏi: - Còn nữa không?
.A Bố La ngẩn người, qua lúc lâu, y mới thật thà lắc lắc đầu.
.- Ta đã biết rồi!
.Hàn Nghệ gật gật đầu.
.Cuộc họp đến đây kết thúc, Nặc Hạt Bát và A Bố La đều là một vẻ mặt mù mịt.
.Hàn Nghệ vẫn còn chưa đối diện cùng Đông Lộc Tán, hiện giờ hắn chỉ cần tiếp nhận điều kiện của hai bên, sau đó lại ở giữa dàn xếp, bây giờ nếu hắn đưa ra hứa, vậy thuần túy chính là lừa dối.
.Đêm đã khuya.
.Hàn Nghệ ngồi bên cạnh bàn, vẻ mặt ưu sầu.
.Bỗng nhiên, ánh nến rập rờn mạnh vài cái, sau đó nghe thấy một tiếng cười.- Chuyến này đến đúng là đáng giá.
.Hàn Nghệ ngẩng đầu, chỉ thấy một đại hán râu quai nón, lông mày chữ nhất xuất hiện trong trướng của hắn, cười nói: - Không biết đại giáo chủ đã để mắt người nào rồi.
.Người này chính là Trần Thạc Chân, chẳng qua là đã cải trang ăn mặc, vì người của nàng ta đều đã phái đi Giang Nam, chỉ có một mình nàng ta theo đến, vậy tất nhiên Hàn Nghệ phải để nàng ta ở bên cạnh mình.
.- Xì! Trần Thạc Chân hung hăng liếc xéo một cái, nhưng ngay lập tức lại mỉm cười, nói: - Nhưng hôm nay ta không tính toán với ngươi, vì ta hy vọng ngươi tiếp tục đau khổ như vậy, dù sao cũng rất khó nhìn thấy được bộ dạng mặt nhăn mày nhó của ngươi.
.Hàn Nghệ cười nói: - Thì ra dáng vẻ mặt nhăn mày nhó của ta là đẹp trai nhất.
.Trần Thạc Chân ngồi xuống, cười khúc khích nói: - Cũng có thể nói như vậy.
.Hàn Nghệ cũng chỉ không gạt nổi nàng ta, cố giả bộ cũng không có ý nghĩa gì, không khỏi cười khổ một tiếng, nói: - Cô nói rất đúng, lần này ta thực sự gặp vấn đề khó rồi, hơn nữa đến một phần nắm chắc ta cũng không có.
.Trần Thạc Chân không lên tiếng, nhưng lại đưa ánh mắt như nói "nói tiếp đi a!"
.Hàn Nghệ thở dài, nói: - Vì hiện giờ tất cả đều không nằm trong bàn tayta, ta từng cho rằng Nặc Hát Bạt là người có thể đại diện cho cho Thổ Dục Hồn, nhưng sự thực lại không phải như vậy, vì vậy ta còn phải suy nghĩ làm sao cân bằng mâu thuẫn giữa quân thần bọn họ, sau đó lại đi đàm phán với Lục Đông Tán. Thế nhưng, thật ra người tạo thành tất cả những chuyện này, đều là ta.
.Trần Thạc Chân nói: - Là bản hiệp định tam quốc lúc đầu đó sao?
.Hàn Nghệ gật gật đầu nói: - Ta từng cho rằng ta sắp xếp vô cùng ổn thỏa, suy nghĩ vô cùng chu đáo, nhưng thực ra ta suy nghĩ vô cùng ấu trĩ, vậy mà ta lúc đầu còn có dương dương tự đắc, bây giờ nghĩ lại, ha ha, thì ra là buồn cười như vậy.
.Trần Thạc Chân nói: - Ý nghĩ ấu trĩ như vậy, lại làm cho Đại Đường, Thổ Phiên, Thổ Dục Hồn đều đồng ý, có thể thấy bọn họ còn ấu trĩ hơn ngươi nữa.
.- Đa tạ đã khen ngợi!
.Hàn Nghệ cười khổ một tiếng, nói:
.- Nhưng sự thực là, Thổ Dục Hồn lúc đầu không có lựa chọn, chỉ có thể nhận mệnh, mà Đại Đường chúng ta lại không muốn xuất binh tham gia cuộc tranh đấu giữa hai nước, còn Lộc Đông Tán, chỉ sợ lão hồ ly này sớm đã nghĩ đến bản hiệp định này có rất nhiều kẽ hở, chính là vì nguyên nhân này mới dẫn đến bản hiệp định kia của ta nhận được sự đồng ý của mọi người. Nói đến đây, hắn lại thở dài: - Có lẽ ta đã nghĩ nhiều, cũng có lẽ là ta đã quá tham lam rồi, ta làm ra một bản hiệp định không hợp với thực tế, ngoại giao đúng là không thể dựa vào thiên phú mà là kinh nghiệm, ở phương diện này, ta còn kém xa Lộc Đông Tán.
.- Khó thấy ngươi thành thật như vậy. Trần Thạc Chân khẽ cười nói, trong lòng lại nghĩ, đây có lẽ chính là nguyên nhân của thành công của hắn.
.Hàn Nghệ nói: - Từng thuamột nam nhân ấu trĩ suy nghĩ viển vông như vậy, ta nghĩ cũng không phải một chuyện vinh quang, thật không biết tại sao cô phải làm nhục chính mình.
.Trần Thạc Chân sắc mặt lạnh lùng, hừ nói: - Ngươi hiện tại cũng chỉ có thể khoe khoang miệng lưỡi như vậy trước mặt ta.
.Hàn Nghệ gật gật đầu nói: - Thật đúng là như vậy. Bây giờ thế cục đã hoàn toàn không chịu sự khống chế của ta, không ai có thể đoán được sẽ xảy ra chuyện gì, vì vậy chúng ta phải làm tốt sự chuẩn bị chu đáo.
.Trần Thạc Chân hơi hơi nhíu mày.
.Hàn Nghệ cười nói: - Hy vọng cô vẫn có thể đem tới may mắn cho ta. Tình huống có thể làm cho Hàn Nghệ tin tưởng vận mệnh, cũng thật là không quá nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận