Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 921.1: Duy chỉ có nhanh là không thể phá được

.Trên đường về nhà, Hàn Nghệ đã hiểu ra dụng ý của Lý Tích, trong lòng không ngừng thổn thức, hiện nay Lý Tích thực sự là vị cực nhân thần, dưới một người trên vạn người, về lý mà nói người ta phải sợ ông ta, sao ông ta phải sợ người ta?
.Nhưng, với chế độ phong kiến thì Lý Tích không thể không sợ.
.Hàn Nghệ đương nhiên không có thời gian đi lo cho ông ta, hắn phải nhanh chóng viết ra được bộ phương án của quỹ từ thiện, vẫn hợp tác với Kim Hành, dù sao vẫn phải cần một cơ quan quản lý tiền. Số tiền này đưa cho ai giữ cũng không được, ủy quyền cho một cơ cấu trung lập như Kim Hành, như vậy tất cả mọi người đều có thể yên tâm, sau đó thành lập một quỹ từ thiện, rồi hắn và quỹ từ thiện hợp tác xây dựng một khu vui chơi.
.Mà khu vui chơi này chính là hạng mục đầu tư cuối cùng trong năm nay của Hàn Nghệ.
.Tính trước tính sau, hắn đã đầu tư năm sáu chục vạn quan, vì cao hơn thu nhập của hắn nên Tang Mộc mới rất lo lắng.
.Nhưng Hàn Nghệ cho rằng đây là một năm gieo mầm, đợi đến khi được gặt hái, tất cả mọi người sẽ hiểu được nỗi khổ tâm của hắn.
.Phù------!
.Sau khi giải thoát khỏi những việc này, hắn thở dài một hơi rồi ngã gục trên ghế, bưng ly trà nói: - Thật là...
.- Đúng là mệt chết mất!
.Hử! Thoại của lão tử mà cũng dám cướp mất! Hàn Nghệ ngẩng đầu lên chỉ thấy Hùng Đệ vừa đi vào trong vừa lau mồ hôi.
.- Hàn đại ca!
.Hùng Đệ nhìn thấy Hàn Nghệ ngồi bên trong nên nhanh chóng đi đến.
.Hàn Nghệ hiếu kì hỏi: - Tiểu Mập, đệ đã làm những gì mà còn mệt hơn ta vậy?
.Hùng Đệ lắc đầu nói: - Còn làm gì được nữa, không phải xử lý việc ở tiệm Thông Hùng ah?
.Nhưng Hàn Nghệ không tin: - Quán nhỏ vậy mà cùng làm đệ mệt được ah?
.- Một quán nhỏ gì chứ. Hùng Đệ không hài lòng xòe năm ngòn tay: - Là năm quán nhỏ.
.- Năm quán nhỏ. Hàn Nghệ rất là nể mặt hít một hơi khí lạnh nói: - Oh! Vậy cũng mệt đấy, vậy đệ đã xử lý xong chưa?
.Hùng Đệ nói: - Vẫn chưa xong, nhưng các cửa hàng có mặt tiền thì đều đã thuê được rồi.
.- Vậy sao? Kể nghe xem.
.Từ trước đến giờ Hàn Nghệ thường không tham gia vào việc buôn bán của Hùng Đệ, đều để y tự làm, nếu Hùng Đệ không nói, hắn cũng sẽ không hỏi.
.Hùng Đệ ngồi khoanh chân cạnh Hàn Nghệ, hưng phấn nói: - Chợ Tây và ngõ Bắc của ta thì khỏi phải nói, nhưng chợ Đông và An Vĩnh phường ở Tây Nam, Sùng Vĩnh phường ở Đông Nam.
.Hàn Nghệ chau mày nói: - Đến các phường để buôn bán?
.Hùng Đệ đắc ý nói: - Đại ca, huynh chỉ chuyên làm ăn buôn bán lớn, đương nhiên sẽ không biết. Thực ra trong phường cũng có thể buôn bán được, như trong Sùng Nhân phường có thể buôn bán được rất nhiều thứ. Dù sao hai chợ đấy cũng rất lớn, không còn tiệm nào dư thừa nữa đâu, những người bán hàng rong chỉ có thể lén lút mua bán nhỏ, triều đình cũng không quản. Hơn nữa mấy ngày gần đây đệ cũng có nghe nói mấy phường lớn có rất nhiều người bán hàng rong, chúng ta bán bánh bao triều đình cũng không quản đâu.
.Mắt Hàn Nghệ hiện lên một chút dị sắc, cười nói: - Đúng vậy không? Vậy đệ thử nói xem tại sao lại chọn An Vĩnh phường và Sùng Vĩnh phường?
.Hùng Đệ nói: - Vì hai phường này cách xa hai chợ, nhưng lại khá gần đường chính, nhiều người qua lại, đến khi đó những người muốn ăn trong tiệm Thông Hùng của chúng ta ra khỏi cửa là có thể ăn ngay được rồi. Còn nữa, đệ với Trương thúc đã tính toán cả rồi, đợi kinh doanh trong thành phố ổn định rồi, chúng ta có thể ra ngoại ô men theo các con đường mở tiệm, chỉ vài năm thôi tiệm Thông Hùng của chúng ta có thể mở đến Dương Châu. Hihi!
.Hàn Nghệ hey một tiếng nói:
.- Dã tâm của tiểu tử đệ cũng không nhỏ nhỉ!
.Hùng Đệ cười hihi nói: - Hàn đại ca, huynh biết kinh doanh như vậy, đệ cũng không thể làm mất mặt Hàn đại ca huynh được ah!
.Hàn Nghệ cười haha: - Tiểu tử đệ đừng chỉ biết nói dễ nghe.
.Đúng lúc đó Tiểu Dã đi vào: - Hàn đại ca, Tiểu Mập!
.Hùng Đệ hưng phấn đứng dậy: - Tiểu Dã, việc của ta xong rồi, chiều chúng ta cùng đi bắt cá.
.Tiểu Dã gật đầu nói: - Đồng ý!
.Hùng Đệ nói: - Gọi thêm Hoa Tử và Du Du.
.Hàn Nghệ nghe vậy thì trợn trắng mắt, chẳng phải đã nói sẽ mở tiệm Thông Hùng đến tận Dương Châu sao. Đột nhiên thấy hai ánh mắt chiếu tới, ngẩng lên nhìn, hơi chàu mày thở dài, cũng đúng, phải gặp lão hồ ly này rồi.
.Tối hôm đó.
.Vẫn là căn phòng nhỏ với ánh nến yếu ớt.
.Nhưng Hàn Nghệ không để Tiểu Dã đợi bên ngoài nữa, thời tiết lạnh nên gọi luôn Tiểu Dã vào cùng.
.Tiểu Dã thì không sao cả, cậu ta cũng không sợ nhân vật lớn này.
.- Hàn Nghệ kính chào Thái Úy.
.Vào trong, Hàn Nghệ hướng tới phía Trưởng Tôn Vô Kỵ đang xếp bằng chân trên ghế chắp tay hành lễ.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ quay đầu nhìn Tiểu Dã, không nói gì giơ tay ra nói: - Ngươi đến rồi ah, ngồi đi!
.- Đa tạ!
.Hàn Nghệ ngồi lên.
.Tiểu Dã thì đứng cạnh lò sưởi, giơ bàn tay nhỏ ra sưởi ấm.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ chỉ lên bàn cờ trước mặt nói: - Ngươi biết chơi cờ không?
.- Chỉ biết một chút.
.- Biết là được, chơi với lão phu một ván.
.- Á!
.Hàn Nghệ lúng túng nói: - Với tài đánh cờ của ta, làm sao dám thể hiện trước mặt Thái úy.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ cười nói: - Không sao! Không sao! Đánh vui thôi!
.Đang đêm ngươi gọi ta đến đánh cờ, ngươi cũng thật nhàn rỗi! Hàn Nghệ oán giận trong lòng, nhưng miệng thì nói: - Đã vậy, mong Thái úy sẽ lương tay.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ đánh một nước cờ, nói: - Không ngờ, thê tử của ngươi lại là quỷ nha đầu Vô Y kia.
.Hàn Nghệ gượng gạo cười, nói: - Mong Thái úy thông cảm, ta thực sự không phải có ý muốn giấu.
.Không đợi hắn nói hết, Trưởng Tôn Vô Kỵ liền khoát tay, cười nói: - Không sao, ta biết nỗi khổ của ngươi. Hơn nữa ta cũng thấy ngươi với nha đầu Vô Y này cũng rất xứng đôi.
.Đang cảm thấy vui vẻ vì lời nói của Trưởng Tôn Vô Kỵ, Hàn Nghệ định đáp lại thì nghe thấy Trưởng Tôn Vô Kỵ nói: - Đều không biết trời cao đất dày.
.Sắc mặt Hàn Nghệ cứng đờ, lời nói đến miệng rồi phải nuốt trở về mỉa mai nói: - Ta biết trước đây nội tử có làm rất nhiều việc đụng chạm đến Thái úy, nhưng tính cách của nội tử như vậy thôi, chứ nàng không có âm mưu gì cả, ta thay mặt nàng xin thái úy lượng thứ.
.- Được rồi, lão phu cũng đã chứng kiến Vô Y trưởng thành nên sẽ không so đo với nàng, nhưng ngươi nói nàng ta không có tâm cơ, hừ, đó chính là gạt người. Trưởng Tôn Vô Kỵ hơi hơi trừng mắt nhìn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ cười mỉm không nói lời nào.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nhìn hắn một cái, nói: - Hàn Nghệ, việc này, ngươi làm quá nguy hiểm, cũng may ngươi chọn thời cơ tốt, không thì, hừ, những gì mà tiểu tử ngươi phải chịu, cho dù là lão phu cũng không bảo vệ được ngươi.
.Hàn Nghệ nói: - Thái úy dạy rất phải, tiểu tử ghi lòng tạc dạ.
.- Ngươi phải nhớ rõ mới được a.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ cười lắc đầu, trong lòng ông ta cũng biết, đây là phong cách của Hàn Nghệ, nếu thay đổi được thì đã không phải là Hàn Nghệ. Nói tiếp: - Nếu ngươi nghĩ việc này đến dây là kết thúc thì ngươi lại sai rồi, Trường An dưới chân thiên tử, không phải là địa bàn của quý tộc, thế lực của quý tộc thường chiếm cứ ở quận, rốt cuộc sẽ dẫn tới sự hưởng ứng thế nào ở các châu huyện địa phương, thì vẫn chưa biết được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận