Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1387: Cố tìm cái chung, gác lại cái bất đồng

.Hàn Nghệ vấp ngã một cú này đến là thất điên bát đảo, ham muốn trong lòng tiêu tan hết sạch, chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi ở phía đối diện, trao đổi chính sự với Trần Thạc Chân, không còn dám nghĩ nhiều nữa.
.Sau khi trao đổi chính sự xong, Trần Thạc Chân liền mở cửa tiễn khách.
.Hàn Nghệ vẻ mặt u oán đi ra.
.- Người ta làm quan, ta cũng làm quan, nhưng người ta làm quan đi công tác, tắm sauna cũng kà quy trình cơ bản. Còn ta thì sao? Mợ nó, duy chỉ có cái phản gỗ ở cùng với ta, làm quan cũng thật là nhọc lòng a! Hay là dứt khoát tìm mấy em gái đến vui vẻ, cũng coi như thúc đẩy chi tiêu của địa phương. Thôi đi, thôi đi, lỡ như ta lại trở lại thành ta của trước đây, vậy thì gay go rồi. Nhưng con người cũng phải có nhu cầu, ta có ý chí kiên định cũng không nén nổi ham muốn thiêu đốt trong người a!
.Hàn Nghệ đột nhiên cúi đầu xuống, thâm tình nhìn chăm chú vào hai tay của mình.
.Chợt nghe bên cạnh có người gọi: - Hàn đại ca!
.Hàn Nghệ nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy Tiểu Dã sáp đầu lại, nhìn hai tay của hắn, hiếu kỳ nói: - Hàn đại ca, huynh đang nhìn gì thế?
.Hàn Nghệ vẻ mặt chột dạ buông tay xuống, thầm tự trách bản thân. Shit! Hàn Nghệ, ngươi thật là càng sống càng tụt lùi rồi, trong nhà có ba vị kiều thê, vậy mà ngươi lại nhớ đến Ngũ cô nương, ngươi nói ngươi có đê tiện hay không? Khinh bỉ, ta thật sự khinh bỉ ngươi. Vốn định khoác tay lên vai Tiểu Dã theo thói quen, nhưng lại cảm thấy tay mình quá bẩn, vì thế lại rụt lại, nói: - Đi đi đi, chúng ta đi rửa tay.
.- Ồ!
.Hôm sau.
.Hàn Nghệ thức dậy từ sớm, không có cách nào, tinh lực dồi dào đã khiến giấc ngủ của hắn rút xuống còn sáu tiếng đồng hồ, hơn nữa, hôm nay hắn đã hẹn với Ngột Khả Liệt bọn họ ra ngoài đi dạo.
.- Hàn đại ca!
.Tiểu Dã còn thức dậy sớm hơn, mà còn mới sáng sớm đã đợi ở trong sân rồi. Cậu biết hôm nay Hàn Nghệ phải ra ngoài, cậu phải bảo vệ Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ liếc nhìn Tiểu Dã, cũng biết con người Tiểu Dã thật ra không thích chốn đông người cho lắm, mấy ngày nay đi theo mình khó chịu, vì thế nói: - Tiểu Dã, hôm nay đệ không cần đi theo ta, tự đi chơi đi.
.Tiểu Dã nói: - Nhưng đệ phải bảo vệ Hàn đại ca a!
.Hàn Nghệ cười nói: - Hôm nay tất cả những người cùng ta ra ngoài đều là tù trưởng của những bộ lạc gần đây, mà người ở đây lại đều là người của bọn họ, ai dám động đến ta, đệ cứ yên tâm đi.
.Tiểu Dã chớp chớp mắt nói: - Thật sự không cần?
.- Không cần! Không cần! Hàn Nghệ cười nói: - Đệ cũng có thể hẹn đại giáo chủ cùng ra ngoài chơi.
.Tiểu Dã không phải là một người nhiều lời, cậu quả thực không thích trường hợp tiếp theo đây cho lắm, cũng không miễn cưỡng nữa, gật gật đầu.
.Hàn Nghệ dặn dò Tiểu Dã mấy câu, sau đó liền một mình ra khỏi phủ nha. Vừa mới ra khỏi cửa, chỉ thấy người đông nghịt đứng đợi trước cửa, chính là đám người Ngột Khả Liệt.
.Bọn họ chạy tới đây, đương nhiên không phải để nịnh bợ Hàn Nghệ, mà là muốn biết chính sách bước tiếp theo của Hàn Nghệ đi thế nào, bởi vì bọn họ biết, kế hoạch lớn Tây Bắc đều là Hàn Nghệ đang chủ trì, trong thương nghiệp, đi trước người một bước, đó thật là khoảng cách của trời đất.
.Tô Định Phương, Bùi Hành Kiệm thì không đi cùng, bọn họ không có hứng thú với chuyện buôn bán, cũng không thích giao tiếp với những thương nhân này, bởi vì thương nhân mở miệng ngậm miệng chỉ là tiền, hơi tục một chút.
.Hàn Nghệ cùng bọn họ hàn huyên vài câu, liền cùng họ đi men theo đường phố.
.Hôm qua khi vào thành, bách tính đều ra ngoài chiêm ngưỡng vẻ ngoài anh tuấn của Hàn Nghệ, không phải Đại đô hộ phủ bình thường, hôm nay thì đã khôi phục giống như ngày thường rồi.
.Hiện giờ Đại đô hộ phủ hết sức phồn vinh, khắp nơi đều có cửa tiệm, đâu đâu cũng là thương nhân. Vốn dĩ Tô Định Phương dự tính dựa theo mô hình của Đại Đường để xây dựng, xây dựng chợ, quản lý khép kín, nhưng Hàn Nghệ khá là phản đối, yêu cầu mở rộng thị trường, đương nhiên Tô Định Phương nghe theo mệnh lệnh của Hàn Nghệ, dù sao thì tiền là Hộ Bộ xuất ra. Mà lại vì tòa thành trì này chiếm cứ thông đạo chủ yếu của Thiên Sơn, thương nhân qua lại rất nhiều, nhìn có vẻ hết sức phồn hoa, các màu da khác nhau, phục sức khác nhau, nam nam nữ nữ, tiếng rao bán, tiếng trả giá không dứt bên tai.
.Cục bộ nhìn có vẻ còn phồn hoa hơn cả Trường An nữa.
.Hàn Nghệ không khỏi cảm khái nói: - Không thể tưởng được Đại đô hộ phủ này phồn vinh như vậy.
.Ngột Khả Liệt vội nói: - Trước đây nơi này tuy người đi lại khá nhiều, nhưng còn xa mới nhiều như thế này, đây đều là sự phồn hoa do Hàn tiểu ca ngàu mang đến.
.- Ngươi đừng có cái gì cũng đẩy lên người ta được không. Hàn Nghệ bực bội nói: - Đây rõ ràng là công lao của Tô tướng quân, tại sao lại nhiều người như vậy, tất nhiên là địa khu này tương đối an định, tại sao trước đây ít người, ta đưa hàng đến, cũng nhất định phải mạo hiểm tính mạng, vậy thì sẽ có ai đến nữa?
.Ngột Khả Liệt ngượng ngùng gật đầu nói: - Hàn tiểu ca nói đúng, nói đúng.
.Hàn Nghệ đột nhiên thở dài một hơi thật mạnh.
.Tạp Tư Mễ hiếu kỳ nói: - Hàn tiểu ca vì sao thở dài?
.Hàn Nghệ nói: - Chắc hẳn các vị cũng biết ta từ đâu đến đây.
.Ngột Khả Liệt nói: - Nghe nói Thổ Phiên và Thổ Dục Hồn lại đang xảy ra chiến tranh.
.Hàn Nghệ gật gật đầu nói: - Ta không muốn nói ai đúng ai sai, ta cũng không muốn nói ai thua ai thắng, nhưng có một điều là chắc chắn, đó là trong trận chiến này, Thổ Dục Hồn đã tổn thất ít nhất năm trăm vạn quan. Năm trăm vạn quan à, phải kiếm bao nhiêu năm, hao phí tâm huyết của bao nhiêu người, nhưng trong chiến tranh, cũng chỉ là chuyện của hai tháng, hơn nữa, không phải nói Thổ Dục Hồn đã tổn thất mấy trăm vạn quan, Thổ Phiên sẽ có thể kiếm được mấy trăm vạn quan, năm trăm vạn quan này là tiền trả ra cho chiến tranh.
.Nói tới đây, hắn dừng một chút, nói: - Ở thời kỳ Hiệt Lợi, vương quốc Đột Quyết cực thịnh một thời, ai dám trêu vào, nhưng cuộc sống của các người lúc đó có tốt như hiện nay không?
.Hắn đột nhiên cảm ngộ một phen, khiến Ngột Khả Liệt bọn họ có chút mơ hồ, nhưng cẩn thận nghĩ lại, hai năm nay quả thực là hết sức hạnh phúc, mọi người đều chỉ lo kiếm tiền, không cần lo lắng ai sẽ đánh mình nữa.
.Lại nghe Hàn Nghệ nói: - Ta nói những lời này không có ý gì khác, chỉ là ta là một thương nhân mà nói, ta phản đối nhất là chiến tranh. Hiệt Lợi đánh trận cũng không phải là vì nô lệ, tiền vàng sao, nếu như quyền lực không thể mang lại của cải, mang lại hưởng thụ, ai sẽ quý trọng chứ! Nhưng vấn đề là Hiệt Lợi chỉ là vì lợi ích của bản thân, chứ không phải vì lợi ích của thảo nguyên. Bách tính đều đi đánh trận, đừng nói là kiếm được không nhiều, cho dù kiếm được nhiều hơn nữa, cũng không có số để hưởng thụ. Thật ra của cải không cần phải thông qua chiến tranh để nhận được, hoàn toàn có thể thông qua buôn bán mà nhận được. Ví dụ giống như bây giờ, các người sống nhàn nhã, bách tính sống cũng giàu có, đánh trận thực sự chỉ là hại người mà không có lợi cho mình.
.Sự phồn hoa của nơi này không dễ có được, đây không phải là công lao của một người, mà là sự cố gắng chung của mọi người, bởi vậy mọi người đều phải quý trọng, đừng dễ dàng hủy hoại tất cả. Cũng giống như Thổ Dục Hồn, một trận đánh mà ngay cả khả hãn của bọn họ cũng không có cơm ăn nữa. Trừ khi có người mưu đồ phá hoại tất cả những thứ này, vậy thì nhất định phải lầm vào chiến tranh, bởi vì tất cả những thứ này thật sự rất khó có được.
.Những lời này lập tức nhận được sự tán đồng của Ngột Khả Liệt bọn họ.
.Bởi vì mấy người bọn họ đây đều đã trải qua thời kỳ Tây Đột Quyết hỗn loạn nhất, bọn họ quá hiểu chiến tranh sẽ mang đến cái gì, thế hệ bọn họ hết sức chán ghét chiến tranh, bọn họ đang hướng tới hòa bình.
.Đúng lúc này, chợt nghe phía trước truyền đến một loạt tiếng ồn ào.
.Ngột Khả Liệt lập tức cho người đi xem thử. Hàn tiểu ca ở đây, không thể xảy ra sai sót gì được, mặc kệ bọn họ muốn hai không muốn, Đại Đường đã thống trị nơi này rồi, mà Hàn Nghệ là quan viên Đại Đường mà bọn họ thích nhất công nhận nhất, quyết không thể khiến Hàn Nghệ xảy ra sự cố gì được.
.Một lát sau, người nọ đã đi đến, nói cho đám người Ngột Khả Liệt biết chuyện xảy ra ở đằng trước. Hóa ra là vì một cửa tiệm bán son bán giá cực kỳ thấp, dẫn đến các tiệm son trong nội thành hết sức bất mãn, vì thế tìm đến lý luận.
.Hàn Nghệ và Ngột Khả Liệt bọn đều là thương nhân, vừa nghe đã hiểu, đây không phải chính là thủ đoạn lũng đoạn bình thường nhất sao.
.Tất cả mọi người nhìn về phía Hàn Nghệ, hy vọng Hàn Nghệ có thể thể hiện trí tuệ, cho bọn họ học tập một chút.
.Nào biết Hàn Nghệ lại chỉ sang con đường bên cạnh, nói: - Qua bên kia xem thử đi!
.Cũng không đi đường này nữa rồi, nhưng chưa đợi bọn họ rời đi, chỉ thấy mấy Hồ thương cùng một thương nhân Ba Tư đi đến, mấy gã hộ vệ lập tức tiến lên ngăn cản bọn họ.
.Chỉ nghe người Hồ kia bập bệ nói tiếng Hán: - Hàn Hàn tiểu ca, xin ngài chủ trì công đạo cho chúng ta, y y
.Thương nhân Ba Tư kia cũng bập bẹ nói tiếng Hán: - Không không phải như vậy ta ta không sai.
.- Được rồi! Được rồi!
.Hàn Nghệ khoát tay, cười nói: - Ta biết chuyện là thế nào, ta cũng biết các ngươi muốn ta chủ trì công đạo, nhưng vô cùng xin lỗi, ta cho rằng chuyện này ai cũng không sai, bởi vì không có luật pháp quy định điều này, nếu như dựa vào lời nói của cá nhân ta để đoạn tuyệt, bất luận ta nói có lý đến đâu, đều sẽ thiếu công bằng, bởi vì đây chỉ là phán đoán chủ quan của ta.
.Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều rất thất vọng, đâu có giống thần tượng, sao ngay cả một vấn đề nhỏ này cũng không thể xử lý được.
.Thậm chí mấy người Hồ kia còn hoài nghi người này có phải là Hàn tiểu ca mà chúng ta sùng bái hay không.
.Tuy nhiên Hàn Nghệ lời nói xoay chuyển, nói: - Nhưng lần này ta đến, cũng chính là vì chuyện này, việc tranh cãi của các ngươi không chỉ là vấn đề của các ngươi, cũng là vấn đề cả Tây Bắc đối mặt, các ngươi cứ yên tâm, quan phủ sẽ tận lực giảm thiểu kiểu tranh cãi này.
.Ngột Khả Liệt bọn họ ngơ ngác nhìn nhau, bọn họ còn muốn thăm dò chính sách tiếp theo của Hàn Nghệ, nhưng không ngờ chính Hàn Nghệ đã tự nói ra trước rồi.
.Hàn Nghệ lại hướng tới những người đó nói: - Đợi thêm một chút thời gian.
.Nếu Hàn tiểu ca đã nói như vậy, tất nhiên bọn họ cũng không ngại mấy ngày này, đều hành lễ nói cảm ơn, sau đó thì rời đi.
.Hàn Nghệ cũng không có dự tính nói tiếp, mà tiếp tục đi dạo, Ngột Khả Liệt bọn họ cũng không hỏi, chuyện thế này không thích hợp để hỏi trên đường phố cho lắm.
.Đi dạo bên ngoài nửa ngày, lại trở về trong phủ nha.
.Tô Định Phương và Bùi Hành Kiệm cũng đi ra, mọi người tề tụ ở trước sân, Hàn Nghệ ngồi ở giữa, Tô Định Phương, Bùi Hành Kiệm ngồi hai bên. Hàn Nghệ chính là Phó tổng quản Lũng Hữu đạo, vậy thì tất nhiên phải ngồi ở giữa.
.Hàn Nghệ đưa tầm mắt nhìn một lượt, nói: - Tin rằng các người nhất định có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi ta, giống như những thương nhân lúc nãy, tuy trong hai năm nay, Tây Bắc phát triển rất tốt, nhưng nhất định cũng đang đối mặt với rất nhiều vấn đề.
.Mọi người đều gật đầu, không thể nào một chút vấn đè cũng không có, chỉ là không có xảy ra vấn đề lớn gì thôi.
.Hàn Nghệ nói: - Thật ra bất kể là hiệp nghị bãi cỏ lúc trước, hay là khuyến khích thương nhân Trung Nguyên đến Tây Bắc làm buôn bán, đều là để cho bách tính nơi này thoát ra khỏi chiến hỏa, khiến cho cả Tây Bắc yên ổn hơn. Nói thật, ta không có nghĩ rằng sẽ thành công như thế này, điều này khiến ta hết sức kinh ngạc, nhưng cũng khiến ta nhìn thấy hy vọng, nếu đã thành công như vậy, tại sao chúng ta lại không tiếp tục.
.Ngột Khả Liệt lập tức nói: - Hàn tiểu ca nói đúng, chúng ta cũng cho rằng nên tiếp tục phát triển như vậy.
.Hàn Nghệ cười gật gật đầu, nói: - Nhưng mọi người có từng nghĩ nên làm sao để tiếp tục hay không?
.Nếu chúng ta biết, còn đợi ngươi đến làm gì?
.Mọi người đều trầm mặc.
.Hàn Nghệ nói: - Đầu tiên, việc này nhất định cần đến sự ủng hộ của triều đình, không có ủng hộ của triều đình, cũng sẽ không thể nào có nhiều thương nhân tới đây như vậy. Nhưng, tin rằng các người cũng đều biết, Trung Nguyên tuân thủ chế độ cấp bậc sĩ nông công thương, vậy nhưng, thương nghiệp lại khiến Tây Bắc nhận được lợi ích không nhỏ, nếu như cũng tuân thủ sĩ nông công thương, hiển nhiên là không hợp thời. Liên quan đến điểm này, triều đình vẫn luôn có tranh luận, có những người vẫn hy vọng có thể dùng phương pháo trước đây để chủ đạo, cũng chính là tiến cử một vị khả hãn đến thống trị nơi này, nhưng hiển nhiên là cách này thất bại, A Sử Na Hạ Lỗ chính là đại diện điển hình.
.Nguyên nhân này rất đơn giản, quyền lực có thể làm cho người ta đánh mất tâm trí, A Sử Na Hạ Lỗ muốn làm Hiệt Lợi, y nhất định phải phát động tiến công đối với triều đình, chính như lúc nãy ta đã nói, đây chỉ là dã tâm của một mình y mà thôi. Bời vì triều đình không trưng thu một văn tiền thuế ở nơi này, cũng không áp bức bách tính ở nơi này, lý do phản loạn duy nhất của y chỉ là quyền lực của y mà thôi. Còn có những người hy vọng có thể thi hành chế độ Trung Nguyên.
.Khi nói đến đây, mọi người biến sắc. Theo như lời Hàn Nghệ, chính là sẽ tăng cường sự thống trị của trung ương đối với nơi này, nếu thi hành Hán chế, những tù trưởng bọn họ đây sẽ phải xuống đài, do quan viên đến đảm đương.
.- Việc này đương nhiên cũng không được.
.Hàn Nghệ cho bọn họ uống nhất viên thuốc an thần, lại nói tiếp: - Nông phu của địa khu thảo nguyên chỉ có bấy nhiêu, hơn nữa là thương nghiệp cho mọi người lợi ích, nếu như tuân thủ sĩ nông công thương, vậy chẳng phải lẫn lộn đầu đuôi sao, các người cũng sẽ không chấp nhận. Bởi vậy, tư tưởng truyền thống không khả thi, cách làm trước đây cũng không khả thi, bởi vậy triều đình quyết định, nếu như chính sách của tại hạ thành công, sẽ áp dụng kiểu quan niệm hoàn toàn mới này để quản lý Tây Bắc, quan niệm này chính là cố tìm cái chung, gác lại cái bất đồng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận