Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 350: Cái gọi là quốc gia cường thịnh đâu

.Lý Trị lo lắng liếc mắt nhìn Hàn Nghệ, nói: - Hàn Nghệ, lời của Đới thị lang là thật? Dĩ nhiên là y cũng đã nghe nói rồi.
.Hàn Nghệ hết sức bình tĩnh, nói: - Khởi bẩm Hoàng thượng, đích thực là có việc này. Đích thực là thần có mở một chợ nhỏ ở Bình Khang Lý.
.Đới Kế thấy Hàn Nghệ không ngụy biện, mừng rỡ khôn xiết. Trong lòng bắt đầu suy nghĩ xem lát nữa làm thế nào để đi thỉnh công với Chử Toại Lương rồi. Xúc động nói: - Bệ hạ, người đã nghe thấy rồi. Hàn Nghệ cũng đã thừa nhận rồi. Hắn thân là giám sát ngự sử, lại cố tình phạm pháp. Hẳn là tội phải nặng thêm một bậc.
.Ha ha! Tên ngu ngốc ngươi. Uổng cho ngươi làm quan nhiều năm như vậy. Đến thế cục cũng không hiểu. Lão tử hiện giờ cho dù là nói bậy, nói tục. Ngươi cũng làm gì được ta. Hàn Nghệ trong lòng cười nhạt. Nhìn Đới Kế nói: - Xin lỗi, tại hạ vừa mới nhận chức, không biết ông là?
.Đới Kế ngẩng đầu lên, dương dương tự đắc nói: - Không dám, ta là hộ bộ thị lang Đới Kế.
.- Hóa ta là hộ bộ thị lang. Thất kính! Thất kính! Hàn Nghệ chắp tay, lại nói: - Nhưng mà khu yên hoa trong Bình Khang Lý không phải từ tay Hàn Nghệ mà ra. Vẫn luôn có người làm kinh doanh ở đó. Hơn nữa toàn là kinh doanh dơ bẩn. Sao trước đây không thấy ông hỏi tới. Ồ, hiện giờ ta làm cho ngõ bắc đổi thành kinh doanh chính đáng rồi. Ông lại tố cáo ta. Không lẽ
.Nói tới đây hắn bỗng nhìn Đới Kế, mãnh liệt hít vào một ngụm khí.
.Đới Kế có chút lo sợ, nói: - Ngươingươi có ý gì?
.Hàn Nghệ nói: - Không lẽkhông lẽ những chuyện kinh doanh dơ bẩn đó là được triều đình âm thầm ủng hộ?
.- Nói bậy.
.Chử Toại Lương lập tức phẫn nộ quát: - Triều đình sao có thể ủng hộ kinh doanh dơ bẩn.
.- Hữu Phó xạ nói rất đúng. Nhưng ta nghĩ tới nghĩ lui. Ngoài vậy ra đúng là không nghĩ được nguyên nhân khác. Tại sao Đới thị lang lại tố cáo ta làm cho ngõ bắc cải tà quy chính. Không lẽ là lấy việc công để trả thù riêng, hay là chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, hay là giết gà dọa khỉ? Hay là do ta đã làm mất chỗ bình thường Đới thị lang vẫn tiêu khiển? Nếu như là vậy thì Hàn Nghệ rất cảm thấy thật có lỗi.
.Hàn Nghệ lầm rầm một hồi. Một mạch nói ra bốn câu thành ngữ. Đúng là tài trí hơn ngươi, học sâu hiểu rộng.
.Không ít quan viên đều cúi đầu, một chuỗi thành ngữ này nếu còn cứ truy cứu đến cùng ấy à, khả năng sẽ không chịu nổi.
.- NgươiNgươi.
.Đới Kế dù sao cũng cao tuổi rồi, bắt đầu có chút hụt hơi, chỉ vào Hàn Nghệ. Khuôn mặt già xám xịt, nói: - Ngươi dám cả gan bịa đặt, vu cáo hãm hại bổn quan. Nói rồi ông ta quay về phía Lý Trị khóc lóc: - Bệ hạ, người nhìn thấy rồi đó. Vi thần dù gì cũng là quan tứ phẩm. Hàn Nghệ hắn vô chứng vô cớ vu cáo vi thần. Người phải làm chủ cho vi thần.
.Lý Trị thấy vẻ mặt oan ức của Đới Kế. Trong lòng không có chút đồng tình nào. Ngược lại còn cảm thấy vui sướng. Đây là do ngươi tự chuốc lấy. Ta cho ngươi tấu, ngươi lại tố cáo tâm phúc của ta. Ta chỉ có một người tâm phúc mà ngươi cũng không tha cho. Ngươi như này chẳng phải muốn đuổi cùng giết tận sao? Nhưng cũng không thể nói như vậy, thản nhiên nói: - Hàn Nghệ, ngươi biết tội không?
.Nhưng giọng điệu không hề có ý trách tội.
.Hàn Nghệ vội vàng nói: - Vi thần biết tội, nhưng vi thần không phải là muốn vu cáo Đới thị lang. Mà vi thần làm cho triều đình mất mặt, triều đình phải xấu hổ. Mong bệ hạ trách tội vi thần.
.Triều đình mất mặt? Lý Trị nghe vậy sửng sốt? Như vậy là thế nào? Vẻ mặt ngỡ ngàng nói: - Những lời này bắt đầu từ đâu?
.Hàn Nghệ vẻ mặt uất ức, nói: - Hoàng thượng. Điều này thần không dám nói. Nếu như thần tiết lộ chuyện này. Triều đình sẽ mất mặt.
.Đới Kế cũng không rõ tình hình thế nào. Cho rằng Lý Trị đứng về bên ông ta, thấy tự tin hơn, chỉ vào Hàn Nghệ nói: - Ngươi tự ý khai trương tụ tập. Đã vi phạm nghiêm trọng tới luật pháp Đại Đường. Triều đình luận tội là hết sức bình thường. Nếu như triều đình bỏ qua cho ngươi, như thế mới là mất mặt.
.Hàn Nghệ ai ôi một tiếng, lo sợ nói: - Đới Thị lang, ta đây là lo nghĩ cho ông a. Ông đừng có tự hủy hoại mình nữa. Chuyện này không thể nói nữa, bằng không hậu quả không thể tưởng tượng được. Tới lúc đó ông đừng có oán ta.
.Đới Kế không chịu nghe lời hắn, nói: - Ta đường đường là Hộ bộ thị lang, phải dùng tới ngươi lo lắng sao? Đúng là nực cười.
.Lý Trị thấy Hàn Nghệ bình thản ung dung, không yên lòng, nói: - Hàn Nghệ, mặt mũi của triều đình, không phải là một câu của ngươi mà mất đươc. Tốt nhất là ngươi hãy nói rõ ra.
.- Vi thuần tuân mệnh. Hàn Nghệ nhìn Lý Trị một cái, bỗng thở phào nhẹ nhõm, lại nhìn Đới Kế nói: - Đới thị lang vừa nói ta nhiễu loạn phường thị. Thương nhân hai chợ oán than, không biết có thực như vậy không?
.- Đây đương nhiên là sự thật. Hôm qua bách tính ra vào hai chợ đã giảm một nửa, họ có thể không oán than dậy đất sao.
.- Ồ.
.Hàn Nghệ gật gật đầu, lại hỏi: - Xin hỏi là hai chợ thuộc về người nào?
.Đới Kế phẫn nộ quát: - Khốn kiếp, mọi người đều biết, hai chợ là của triều đình. Ngươi rõ ràng là biết mà còn nói vậy
.- Thật có lỗi, thật có lỗi.
.Hàn Nghệ liên tục chắp tay, bất đắc dĩ nói: - Như vậy có phải là ta có thể nói, triều đình lớn như vậy, mở hai cái chợ, hơn nữa còn tồn tại hơn 10 năm. Vậy mà, một người ti tiện vừa mở một ngõ nhỏ lại có thể làm cho dòng người giảm một nửa. Nói rồi hắn lập tức nhìn Tiêu Quân nói:
.- Gián nghị đại phu. Nếu như lúc này ta nghe không sai. Lúc nãy chẳng phải ông nói Đại Đường ta quốc gia cường thịnh, không có chuyện để nói sao?
.Quần thần sửng sốt.
.Tiêu Quân lập tức đổ mồ hôi, liên tục lau mồ hôi. Ông ta không ngờ rằng Hàn Nghệ lại chuyển họng súng hướng về phía ông ta.
.Quốc gia cường thịnh. Cường thịnh tới mức một thương nhân có thể đánh bại được.
.Lý Trị mắt sáng ngời. Trong lòng vui sướng, không phải không có chuyện để nói sao. Bây giờ thì lòi ra rồi, đợi các ngươi nói xong tới lượt trẫm nói.
.Đới Kế mặt biến màu xanh, chỉ vào Hàn Nghệ nói: - Ngươi cả vú lấp miệng em. Đây là đang thảo luận chuyện ngươi tự ý mở chợ, lén giao dịch. Ngươi nhắc tới quốc gia cường thịnh làm gì?
.Hàn Nghệ cười ha hả nói: - Về ta tự ý khai trương tụ tập, lúc nãy ta đã giải thích qua. Hiện giờ ta lấy chức trách của giám sát ngự sử. Tố cáo bộ hộ các người không làm được gì, làm cho triều đình mất mặt. Hai chợ lớn như vậy nằm trong quản lý của các người, vậy mà không chịu nổi một đòn. Còn không biết xấu hổ mà tố cáo ta. Nói đến da mặt, ta đúng là không bằng các người.
.Nói tới đây, hắn thở dài, nói: - Thật không biết là tài chính của Đại Đường ta gay go tới mức độ nào.
.- Ngươi ngươi.
.Đới Kế bị Hàn Nghệ làm cho tức giận thiếu chút thì cắn vào lưỡi.
.Giết ta? Hàn Nghệ gia gia ngươi điện giật không chết, ngươi có thể giết ta sao? Đúng là không biết tự lượng sức. Hàn Nghệ cười nhạt trong lòng. Nếu mà không phải nhìn thấy đối phương cao tuổi, sợ ông ta tức chết, thì hắn đã thừa thắng xông lên rồi. Nhưng chuyện này không thể bỏ qua như thế được. Hàn Nghệ dự định ông ta bình tĩnh lại mới tính sổ một thể. Dù sao thì cũng tới nước này, không muốn tiếp tục cũng khó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận