Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1001.1: Đợi bao lâu rốt cuộc cũng đợi đến hôm nay

..
.Hối hận!
.Sớm biết vậy thì ngay từ đầu, đám quý tộc này đã không dám liều mạng buộc tội Hàn Nghệ như vậy. Bát còn chưa có thì đã mất cả mâm.
.Thế nhưng ai bảo bọn họ cứ sống trong quá khứ, không coi Lý Trị ra gì.
.Cùng lúc đó, không ít người cũng kịp phản ứng lại, đây căn bản là cái bẫy của Hàn Nghệ, khiến bọn họ bị cuốn vào trong.
.Nếu như Lý Trị kịp thời dừng cơn lốc này lại, tỏ rõ thái độ, thì bọn họ cũng sẽ kiềm chế nhiều, nhưng Lý Trị lại giao chuyện này cho Ngự sử đài, rõ ràng là nghĩ cách giúp bọn họ.
.Thực ra mục đích của Lý Trị căn bản không phải là để trấn an bọn họ, mà là muốn nói với đám người bọn họ rằng, chỉ cần ta không gật đầu, thì sẽ không thể có kết quả, các ngươi có dâng một vạn tấu chương lên thì cũng chỉ xếp xó, không chỉ có vậy, ta còn muốn nói cho các ngươi biết ta lợi hại thế nào.
.Sau khi tan triều, Lý Trị vừa rời đi, liền có vô số ánh mắt oán hận nhìn về phía Hàn Nghệ.
.Chẳng có ai dám hận thù Hoàng đế, bọn họ chỉ có thể trút hết nỗi oán hận lên đầu Hàn Nghệ. Tất cả là tại tên tiểu tử này. Từ sau khi hắn xuất hiện, chế độ đẳng cấp sĩ thứ liên tiếp bị phá hoại, người này không trừ, trời đất khó dung.
.Hàn Nghệ cúi thấp đầu, gãi trán như thể chẳng nhìn thấy gì, trong lòng thì đang tính toán xem bọn họ căm ghét mình đến đâu.
.Hai người Lý Nghĩa Phủ, Hứa Kính Tông đưa mắt nhìn nhau, cố gắng nhịn cười, sắc mặt nghiêm nghị bước ra khỏi đại điện, nhưng vừa ra tới ngoài, Lý Nghĩa Phủ liền không nhịn nổi, khẽ nói với Hứa Kính Tông:
.- Ta thực sự rất muốn cảm kích Hàn Nghệ một phen.
.Hứa Kính Tông nói: - Xin lắng tai nghe.
.Lý Nghĩa Phủ nói: - Một là, Hàn Nghệ lần này coi như đã đắc tội với văn võ cả triều rồi, vậy thì hắn có được Bệ hạ ân sủng hơn đi nữa thì giải quyết được gì? E rằng sau này ở trong triều, hắn khó mà có chỗ đứng. Hai là, xem ý của Bệ hạ, đây mới chỉ là món khai vị, món ăn chính vẫn chưa lên đâu!
.Trong mắt Hứa Kính Tông lóe lên một vẻ đắc ý, nói:
.- Tên tiểu tử này khôn quá hóa dại rồi!
.Lý Nghĩa Phủ nói: - Cũng không hẳn như vậy, hắn ở trong triều chẳng có thế lực nào, ngoại trừ làm tay sai của Bệ hạ ra, hắn chẳng còn lựa chọn nào khác.
.- Đừng gãi nữa! Mọi người đều đi cả rồi!
.Hàn Nghệ chợt nghe bên cạnh có người nói, ngẩng đầu lên nhìn, thấy quần thần đều đã ra khỏi đại điện, lại nhìn sang bên cạnh, chính là Thôi Tập Nhận.
.- Ta e rằng mọn nợ này, bọn họ đến chết vẫn sẽ không quên được đâu. Thôi Tập Nhận nói như thể đang cười trên nỗi đau của người khác.
.Hàn Nghệ cười nói: - Chỉ mong không như ngươi nói, nếu không thì chắc chắn bọn họ sẽ chết không nhắm nổi mắt.
.Thôi Tập Nhận hấp háy mắt nói: - Cho dù ngươi có bản lĩnh thế nào, ta cũng không tin một quan viên đã đắc tội mãn triều văn võ lại có thể tồn tại được ở đây.
.Hàn Nghệ nói: - Ngươi trước kia cũng chẳng tin là sẽ làm quan thấp hơn ta, không phải sao?
.Thôi Tập Nhận ngẩn người ra, cười nói: - Cho tới bây giờ, ta cũng chỉ cho rằng, đúng lúc ngươi lóe sáng thì ta nhìn thấy, tuy nhiên, giờ thì ngươi đã như mặt trời xuống núi, còn ta vẫn đang trong thời kì thăng tiến, ta cớ sao phải ngưỡng mộ ngươi?
.Hàn Nghệ cười nói: - Thật không biết lòng tự tin của ngươi từ đâu mà ra.
.- Sinh ra đã có.
.- Vậy thì chả trách được rồi!
.Hàn Nghệ cười nói: - Tuy nhiên ngươi yên tâm, ngươi chỉ là một trong hàng ngàn hàng vạn kẻ thù của ta mà thôi, ta chẳng hơi đâu mà chỉ để tâm đến mình ngươi, có thể đến lúc vén bụi cây thì ta tiện sẽ đập con thỏ ngươi luôn, bây giờ thì ngươi cứ tha hồ mà thăng tiến!
.Thôi Tập Nhận nói: - Ta dựa vào bản lĩnh của chính mình, chứ không phải sự bố thí của ngươi, ngươi cũng đừng có tự tâng bốc mình quá.
.- Xem ra chúng ta cũng chẳng có gì để nói nữa.
.- Cũng không hẳn vậy!
.- Gì?
.- Học viện sĩ tộc của ta cũng sắp khánh thành rồi, ta hi vọng ngươi có thể giúp ta in sách.
.- Cho ta một lí do để giúp ngươi.
.- Ngươi thiếu tiền.
.- Khi nào cần thì ngươi tìm người tới chỗ Tang Mộc mà nói chuyện!
.Nói xong, Hàn Nghệ liền bước nhanh ra ngoài.
.Thôi Tập Nhận nhìn bóng dáng Hàn Nghệ rời đi, trong ánh mắt tràn đầy vẻ nghi hoặc, thầm nghĩ, lẽ nào chỉ đơn giản vậy thôi sao?
.Phủ Thái úy.
.- Ngươi nói gì, Bệ hạ muốn tra ruộng đất?
.Trưởng Tôn Vô Kỵ cau mày, sắc mặt vô cùng trầm trọng.
.Hàn Viện gật đầu nói: - Hiển nhiên việc này không đơn giản như vậy, mặc dù Thái úy có bảo bọn tiểu nhân không được tham dự vào việc này, nhưng ta cũng chỉ khống chế được một nhóm người, nhữn người còn lại vẫn phải cân nhắc đến lợi ích của bọn họ ở Quan Trung. Một khi tra xét, sẽ liên lụy đến rất nhiều người. Ta cho rằng Bệ hạ muốn mượn việc này, thanh trừ thế lực của chúng ta trong triều, đề bạt người của mình lên. Cho dù Bệ hạ chỉ là muốn chỉnh đốn quan trị, thì bọn Lý Nghĩa Phủ, Hứa Tông Kính cũng sẽ làm vậy, bọn chúng sẽ không tha cho chúng ta đâu.
.Xem ra ta phải gặp tên tiểu tử đó một lần rồi. Trưởng Tôn Vô Kỵ cau mày nói: - Lúc này các ngươi không được làm gì thiếu suy nghĩ, để ta suy nghĩ kĩ càng đã.
.Thôi phủ.
.- Bá phụ, xem ra bá phụ phải ở nhà tĩnh dưỡng một thời gian rồi. Thôi Tập Nhận thở dài nói.
.Thôi Nghĩa Huyền sắc mặt ưu sầu nói: - Không ngờ sự việc lại diễn biến tới nông nỗi này, ngươi nói xem liệu đây có phải là điều mà Bệ hạ và Hàn Nghệ đã bàn bạc kĩ rồi không?
.Thôi Tập Nhận nói: - Không loại trừ khả năng đó, theo như cháu thấy, Bệ hạ có thể muốn mượn cơ hội này, chỉnh đốn quan trị, thanh lọc triều đình. Bệ hạ giao nhiệm vụ này cho Vi Trung Thừa, nếu như bá phụ lúc này xuất hiện, thì e rằng sẽ khiến mình lâm vào cảnh tiến thoại lưỡng nan.
.Thôi Nghĩa Huyền nói: - Vậy còn cháu?
.Thôi Tập Nhận nói:
.- Cháu thì chẳng có nhiều điều phải suy nghĩ thế, hơn nữa đây là cơ hội lập công của cháu, cháu nhất định phải trân trọng cơ hội này. Chỉ là--- !
.Thôi Nghĩa Huyền hỏi: - Chỉ là cái gì?
.Thôi Tập Nhận nói: - Không có gì.
.Nguyên gia bảo!
.- Đại ca, vừa rồi trong triều truyền tin tới, Bệ hạ trong buổi triều sớm nay, đã mắng chửi thậm tệ đám quý tộc một phen, đồng thời còn muốn tra rõ việc này, xem ra Hàn Nghệ lần này lại thắng rồi.
.Nguyên Nhạc kích động vạn phần đi vào phòng Nguyên Hy, kể tin mừng này cho Nguyên Hy nghe.
.Nguyên Hy chẳng có nét gì là vui vẻ trên khuôn mặt, nói: - Việc này nhìn thế nào cũng không giống như Hàn Nghệ thắng, ngươi nghĩ xem, nếu như không có việc này, Hàn Nghệ đã chỉ với ngần này tuổi đã được làm Tể tướng, hắn bây giờ đã có thể lừng lẫy thế nào rồi.
.Nguyên Nhạc thở dài nói: - Đúng là như vậy, có những khi đệ thực sự không hiểu Hàn Nghệ sao lại làm vậy.
.Nguyên Hy nói: - Hơn 20 tuổi đã làm Tể tướng, chưa chắc đã là điều hay, bởi vì nó dự báo mấy chục năm sau, hắn sẽ phải đối mặt với muôn vàn khó khăn. Ngẫm như Chử Toại Lương, chỉ trong mười mấy năm đã trải qua bao lần lên xuống, hiện giờ thì đã bị đầy khỏi kinh thành, huống hồ là mấy chục năm. Ta nghĩ hắn làm vậy là để tính toán dài hơi, nếu không thì là hắn đang tự tìm đường chết. Tuy nhiên ta tin tưởng vào hắn, bởi vì hắn luôn biết nhìn xa trông rộng hơn người khác. Ngươi nghĩ thử xem, khi hắn vừa tới ngõ Bắc, rõ ràng là đã chuẩn bị cho sự phồn vinh của ngõ Bắc hiện giờ. Cũng chính bởi vì thế, ta vô cùng mong đợi kế hoạch nam tiến, đã đến lúc Nguyên gia chúng ta phải hành động rồi.
.Đợi bao lâu rốt cuộc đã đợi đến ngày hôm nay rồi!
.Đây chính là những điều tự đáy lòng của bọn Nguyên Kiệt lúc này. Bọn họ thực sự đã chuẩn bị rất kĩ cho kế hoạch nam tiến này, chuẩn bị kĩ đến mức sắp chết không nhắm mắt nổi rồi. Cái nhiệt tình hồi ban đầu đã dần mai một, nếu như không khởi động, thì bọn họ thực sự sẽ ngủ gật mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận