Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1054.1: Đỏ mắt

.Trong xã hội có tôn ti trật tự nghiêm khắc này, phân biệt sang hèn vô cùng rõ ràng, mặc dù học viên của trại huấn luyện có thể quên đi những điều này, nhưng người nhà của bọn họ chắc chắn sẽ không giống bọn họ, đây đã là một loại tư tưởng ăn sâu bén rễ, cần những quý tộc như Trưởng Tôn Diên bọn họ đứng ra dàn xếp.
.Còn Hàn Nghệ thì một mình đi vào trong quan thự, sắp xếp công việc, hôm nay hắn không có quá nhiều thời gian để tiếp đãi những người này, thực ra cũng không cần phải tiếp đãi gì cả, mọi người đều là vui vẻ mà tới.
.Lại trôi qua thời gian một nén hương, lúc chỉ nghe thấy bên ngoài trại huấn luyện truyền đến từng đợt nói chuyện, một đoàn các công tử ca đang đi về phía bên này, bởi vì đây là bên trong ranh giới hoàng cung, người bình thường không thể ngồi xe ngựa vào, chỉ có thể đi bộ.
.- Nhị đệ, nơi này có chuyện gì vậy?
.Đột nhiên Vi Quý chỉ về hướng bên trong cánh cửa.
.Vi Phương ngước mắt nhìn lại, kinh ngạc nói:
.- Ngôn Hào bọn họ đã tới sớm như vậy!
.Rồi nói với Vi Quý:
.- Đại ca, những người đó đều là đồng môn của đệ ở trại huấn luyện, có thể còn có phụ mẫu của bọn họ.
.- Phụ mẫu? Ta còn tưởng là tôi tớ của trại huấn luyện các đệ.
.Vi Quý cười khinh miệt:
.- Lát nữa chúng ta sẽ không ngồi cùng những người hạ lưu kia chứ?
.Nếu là trước đây, Vi Phương nhất định có cùng ý nghĩ với Vi Quý, nhưng hiện giờ gã đã hoàn toàn thay đổi, gã cảm thấy xuất thân sang hay hèn không quan trọng như vậy, quang trọng là phẩm hạnh của một người, lập tức tức giận nói:
.- Đại ca, nếu như huynh không muốn, vậy huynh có thể quay về.
.Đầu tiên Vi Quý sửng sốt, sau đó phẫn nộ quát:
.- Làm sao đệ có thể nói chuyện với đại ca như vậy.
.Vi Phương cũng là người tính tình nóng nảy, nói ầm lên:
.- Nếu không thì thế nào.
.- Đệ ——!
.Đúng lúc đó, bỗng nhiên bên cạnh có một người đi ra, nói:
.- Vi đại, tại hạ có lời, không biết có nên nói hay không.
.Vi Quý thấy là huynh đệ Trịnh Thiện Hành, Trịnh Hưởng, hung hăng trừng mắt với Vi Phương, rồi kiềm chế vài phần, nói:
.- Trịnh huynh mời nói.
.Trịnh Thiện Hành nói:
.- Cho dù như thế nào, tương lai Vi nhị ở Dân An cục cũng là cộng sự với bọn họ, nếu quan hệ giữa hai bên trở nên bế tắc, ta thấy không phải là chuyện tốt đối với con đường làm quan của Vi nhị, dù sao Vi nhị muốn một bước lên mây, không thể thiếu sự giúp đỡ của bọn họ, hôm nay lại là là buổi lễ tốt nghiệp của Vi nhị, sao huynh không nể mặt y.
.- Trịnh huynh nói rất đúng.
.Phía sau lại có một người đi tới, cười ha ha nói:
.- Vi đại, chỉ là nửa ngày mà thôi, hơn nữa đợi lát nữa có thể bệ hạ sẽ tới, nhẫn nhịn thì sẽ qua thôi.
.Chính là Bùi Thanh Phong, y cũng tới tham dự buổi lễ tốt nghiệp của Bùi Thiếu Phong.
.Đám huynh đệ ruột bọn họ, đương nhiên không muốn tới cùng phụ mẫu, phần lớn là không có hứng thú, hơn nữa bọn họ cũng không có tư cách, phụ mẫu của bọn họ đều sẽ tới cùng Hoàng đế, nhưng trước giờ bọn họ chưa từng tham dự buổi lễ tốt nghiệp nào, trong lòng vô cùng hiếu kỳ, cũng vô cùng ngưỡng mộ, đương nhiên muốn tới xem, bởi vậy sáng sớm đã cùng đệ đệ hoặc là ca ca của mình đến đây.
.- Nhị vị nói đúng.
.Vi Quý đối diện với hai người, không dám kiêu ngạo, lại nói:
.- Ta chỉ thuận miệng nói thôi, nhưng các người xem tiểu tử này, lại dám chống đối đại ca ta cơ đấy.
.Bùi Thanh Phong nói:
.- Vi nhị, mặc dù lời nói của đại ca ngươi không thỏa đáng, nhưng dù sao cũng là đại ca ngươi, ngươi nên xin lỗi đại ca ngươi.
.Vi Phương lúc lắc đầu nói:
.- Đại ca, xin lỗi.
.Vi Quý hừ một tiếng.
.Lư Sư Quái đi ở phía sau trông thấy tất cả, lắc đầu thở dài, nhỏ giọng nói với Lư Khai Minh:
.- Khai Minh, đệ tuyệt đối không được nghĩ như vậy, nếu nghĩ như vậy, chắc chắn đệ không làm nổi Cảnh sát Hoàng gia, người cần Cảnh sát Hoàng gia chính là những dân chúng nghèo kia.
.Lư Khai Minh cười nói:
.- Ca, huynh yên tâm, điều này đệ biết.
.Lư Sư Quái gật đầu.
.Nhưng bất kể như thế nào, đám công tử ca con ông cháu cha vừa đến, không khí lập tức thay đổi, không phải nói đám người Vi Quý quá đáng bao nhiêu, chỉ là phụ mẫu của đám Ngôn Hào tự cảm thấy thấp hèn, không dám đến gần bọn họ, khúm núm đứng ở một bên, ngồi cũng không được, đứng cũng không xong, chẳng tự nhiên như vừa rồi, đám người Ngôn Hào cũng rất mất tự nhiên, không dám xưng huynh gọi đệ với đám người Vi Phương.
.Lúc này ngụy công tử Bùi Thanh Phong bắt được cơ hội, để cho Bùi Thiếu Phong dẫn y đến giao lưu với đám người Ngôn Hào, biểu hiện vô cùng bình dị gần gũi, y rất nhanh trí, làm ra vẻ ở trước mặt những người này, chẳng có ý nghĩa, ngươi ra vẻ hay không người ta cũng cảm thấy ngươi rất lợi hại, hơn nữa không nhất thiết nhìn là hiểu, sao không bày ra phong phạm của gia tộc mình.
.Phụ mẫu của Ngôn Hào vừa nhìn, không hổ là con cháu Hà Đông Bùi thị, quả nhiên không giống bình thường, thiện cảm tăng lên nhiều.
.Ngược lại là biểu hiện của Lư Sư Quái, Vương Huyền Đạo vô cùng khiêm tốn, cũng không để Lư Khai Minh nhắc tới gia tộc của mình, chỉ hỏi thăm lẫn nhau.
.Tuy nhiên hơn phân nửa con cháu quý tộc vẫn không muốn giao lưu với những nông dân này, chỉ miễn cưỡng gật đầu, sau đó tự tụ tập thành nhóm, đứng trao đổi ở trên thao trường, hoặc là đi tham quan trại huấn luyện này, về cơ bản là bọn họ đều không đi sang đó, kỳ thực bọn họ không gây rối là tốt rồi, cũng không thể hy vọng xa vời bọn họ hòa mình với những người này.
.- Lư huynh, Trịnh huynh, Quy nhân. Các người đã tới.
.Nguyên Liệt Hổ bước đi thật nhanh, cười ha ha. Phía sau còn có Trưởng Tôn Diên, Độc Cô Vô Nguyệt, hai người khinh thường nhìn bóng lưng của Nguyên Liệt Hổ.
.- Mãng phu!
.Vương Huyền Đạo thấp giọng đáp lại.
.Lư Sư Quái cười ha hả;
.- Vô Nguyệt, Trưởng Tôn, Tiểu Hổ, sau này tất cả sự an toàn của bọn ta đều giao vào tay các ngươi rồi.
.Trưởng Tôn Diên nói:
.- Lư huynh nói quá lời, kỳ thực bọn ta rất lo lắng, thành Trường An lớn như vậy, cũng không thể quản lý tốt như vậy.
.Nguyên Liệt Hổ đĩnh đạc nói: Ta nói này Trưởng Tôn, sao ngươi lại không có tiền đồ như vậy, ta còn sợ không có việc để làm nữa.
.Vương Huyền Đạo thản nhiên nói:
.- Chỗ thành công nhất của Dân An cục, chính là đã chứa chấp ngươi.
.Nguyên Liệt Hổ sững sờ, nói:
.- Quy nhân, lời này của ngươi có ý gì?
.Vương Huyền Đạo nói:
.- Thiếu ngươi vẽ đường cho hươu chạy, đương nhiên trị an của Trường An sẽ tốt hơn nhiều.
.Nguyên Liệt Hổ cả giận nói:
.- Hôm nay Quy nhân ngươi cố tình tới quấy rối đúng không.
.Vường Huyền Đạo thản nhiên nói:
.- Ta nói chỉ là sự thật, chuyện xấu ngươi làm trước kia còn ít sao?
.Trưởng Tôn Diên vội nói:
.- Được rồi, được rồi, hai người các người cũng đừng ầm ĩ nữa, nếu để cho những học viên kia thấy, còn ra thể thống gì.
.Nguyên Liệt Hổ hừ nói:
.- Quy nhân ngươi tốt nhất là tuân thủ pháp luật, nếu rơi vào trong tay lão tử, thế nào cũng phải tháo cái mai rùa của ngươi ra.
.Vương Huyền Đạo thản nhiên nói:
.- Ngươi nên bảo đảm bản thân không có hiểu luật mà phạm luật trước đã rồi hẵng nói.
.- Ngôn Hào! Vi nhị!
.Chợt nghe thấy tiếng gọi, chỉ thấy lại là một nhóm người nữa tới trại huấn luyện, chính là những nam nhân độc thân Uất Trì Tu Tịch, Tiêu Hiểu, Dương Mông Hạo, Thượng Quan Vân, Nguyễn Văn Quý, phần lớn ca ca của bọn họ đã ra làm quan, bởi vậy bọn họ hẹn nhau cùng tới.
.Không thể tránh được một hồi giới thiệu, đám con ông cháu cha bọn họ, trước đây đều là Tiểu Bá Vương, gây chuyện thị phi, không chuyện ác nào không làm, nhưng bây giờ sớm đã không thèm để ý những thứ đó, thúc thúc bá bá gọi vô cùng thân thiết, hơn nữa bọn họ vừa đến, không khí lập tức khá hơn, bọn họ không đến cùng ca ca của mình, ở trước mặt bọn họ Ngôn Hào tự nhiên không có gì gò bó, đám Vi Phương cũng bỏ lại ca ca của mình, đứng nói chuyện cùng đám người Ngôn Hào.
.Những người kiên định ủng hộ quý tộc như Vi Quý trông thấy, đủ loại ghê tởm, trại huấn luyện này đã huấn luyện những thứ gì, không phân tôn ti sang hèn, loạn rồi, loạn cả rồi.
.Đợi đến giờ trại huấn luyện quy định, Hàn Nghệ mới từ trong quan thự đi ra, bảo đám người Uất Trì Tu Tịch tới ký túc xá chuẩn bị, bởi vì gã phải tới ký túc xá thay trang phục mới trước, Hàn Nghệ cũng không chào hỏi với bất kỳ người nào, chỉ hướng về phía Trịnh Thiện Hành bọn họ gật đầu tỏ ý một cái, sau đó lại xoay người đi cùng bọn họ, bởi vì không cần thiết, hiện giờ hắn là Tể tướng, những người này chỉ là đám con ông cháu cha, hắn luôn biết rõ thân phận của bản thân.
.Mặc dù đám người Bùi Thanh Phong rất khó chịu với sự khinh thường của Hàn Nghệ, nhưng hiện giờ bọn họ không dám diễu võ dương oai trước mặt Hàn Nghệ nữa, trưởng bối, người thân sẽ trừng phạt bọn họ, nổi bật chính kình.
.Lại một lát sau, hai cỗ xe ngựa dừng lại trước cửa trại huấn luyện, hai vị lão gia từ trên xe ngựa xuống, một là Uất Trì Kính Đức, một là Trình Giảo Kim, cấm quân trong cung người nào dám cản xe ngựa của bọn họ, đều là lão thủ trưởng siêu cấp. Thực ra Lý Trị đã mời bọn họ, nhưng bọn họ tỏ ý mình đến là được, không cần đi vào hoàng cung xem náo nhiệt trước, hơn nữa bọn họ cũng không muốn quá phách lối.
.- Khụ khụ khụ!
.Lúc xuống xe ngựa, Uất Trì Kính Đức liền ho gần chết, kỳ thực ông cũng đã bị bệnh nhiều ngày, nhưng ông không muốn bỏ lỡ vinh quang của tôn nhi.
.Trình Giảo Kim đi lên trước, dìu tay Uất Trì Kính Đức, nói:
.- Ta nói lão đầu nhà ngươi ngày ngày ở nhà luyện đan cầu trường sinh, kết quả luyện thành bộ dạng này, nhìn lão phu đi, hừ, ăn khỏe ngủ khỏe, có thể kéo cung có thể lên ngựa, cũng có thể ngủ với mấy bà vợ, ha ha, xem ra ngươi không sống lâu hơn lão phu rồi.
.Uất Trì Kính Đức khó nhọc kiềm chế cơn ho khan, không hề tức giận, chỉ thở gấp nói:
.- Mặc dù thân thể của lão phu không tốt, nhưng cả đời này lão phu bận rộn chinh chiến, chưa bao giờ bị một tiểu bối giam lỏng ở trong quân, trại Ngõa Cương các ngươi đều bị ngươi làm mất hết, ngươi còn mặt mũi chê lão phu, nếu lão phu là ngươi, sớm đã treo cổ tự sát, nào có mặt mũi ra ngoài! Khụ khụ khụ——da mặt của ngươi, lão phu không bì kịp, nhưng ngươi yên tâm, sau này lão phu gặp được đám người Tần Thúc Bảo sẽ không nói những chuyện bê bối của ngươi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận