Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 347.1: Thị giác mệt mỏi

.- Thỏ Khuê Mật! Thỏ Khuê Mật!
.- Ha ha! Thật sự là thỏ Khuê Mật a!
.- Ta trúng rồi! Ta trúng rồi!
.- Chúc mừng vị công tử này đã trúng một thỏ Khuê Mật.
.- Wow! Thỏ Khuê Mật này thật là đáng yêu a, ca ca, ta dùng máy dệt vải trúng được lúc nãy đổi với huynh thì thế nào?
.- Máy dệt vải? Ta muốn máy dệt vải thì sẽ đi mua! Ngươi đừng hòng có ý đồ với thỏ Khuê Mật này của ta.
.Vòng quay vẫn đang tiếp tục, trong đó phần thưởng được mọi người yêu thích nhất không gì khác ngoài thỏ Khuê Mật, bởi vì thỏ Khuê Mật lộ diện đã rất lâu rồi, càng truyền càng thần, mọi người đều vô cùng muốn có một con thỏ Khuê Mật, bao gồm cả nam nhân, nhưng đáng tiếc là vẫn chưa bán ra, vì vậy đối với con cháu quý tộc mà nói, thứ này vô cùng có sức hấp dẫn.
.Hàn Nghệ đi một vòng, đi đến gần vòng quay này, thấy vòng quay này chưa từng dừng lại, thầm thở dài một tiếng, tiếp tục làm như vậy, sợ là một trăm quan vẫn chưa đủ dùng a! Tăng tiền thuê, nhất định phải tăng tiền thuê.
.- Hàn Nghệ, Hàn Nghệ, cuối cùng ta cũng tìm được huynh rồi.
.Nghe thấy một tiếng hét kích động.
.Hàn Nghệ đảo mắt nhìn, chỉ thấy một người đầu rối bù, hai mắt đỏ ngầu, ấn đường đen, mây đen che phủ trước mặt chạy về phía hắn, là ai tạm thời không nói, nhưng nhìn từ chi tiết, nhất định là một con bạc thua cháy túi. Chớp mắt một cái, Hàn Nghệ lộ ra một vẻ mặt càng thêm kích động, nói: - Ai ôi, thiếu công tử, ta đang muốn tìm ngươi.
.Người tới chính là Dương Mông Hạo!
.Dương Mông Hạo thấy Hàn Nghệ còn kích động hơn y một chút, vô thức nói: - Ngươi tìm ta làm gì?
.Hàn Nghệ sắc mặt đắn đo, liền ôm chầm lấy Dương Mông Hạo, tình cảm nồng nàn nói: - Thiếu công tử, ngươi nói chúng ta là huynh đệ đúng không?
.Dương Mông Hạo thấp thỏm bất an nói: - Đây, đây là đương nhiên rồi!
.Hàn Nghệ buồn bực nói: - Giờ ta có khó khăn, ngươi chịu giúp ta chứ?
.- À? Ngươi có khó khăn? Khó khăn gì?
.Dương Mông Hạo nghi hoặc nhìn Hàn Nghệ.
.- Có thể cho ta vay ít tiền chi tiêu không?
.- Vay tiền?
.Dương Mông Hạo mãnh kinh, nói: - Ngươi, ngươi đùa phải không, mấy ngày trước ngươi đã kiếm được nhiều tiền như vậy, còn còn muốn vay tiền ta.
.- Thiếu công tử à! Ngươi chỉ biết một mà không biết hai a! Hàn Nghệ thở dài nói: - Ngươi có nhìn thấy vòng quay này hay không? Những phần thưởng đó đều là Phượng Phi Lâu ta bỏ tiền ra đấy, nhưng người kiếm được tiền đều là những cửa hàng kia. Tiếp tục rút như vậy, không đến mấy ngày là ta thâm hụt hết sạch rồi.
.Dương Mông Hạo ngẩn người, nói: - Cũng phải, thế thế tại sao ngươi làm như vậy?
.- Cho nên nói, ngươi chẳng biết cái gì cả.
.Hàn Nghệ thở mạnh một hơi, nói: - Ta đây không phải là mắc bẫy của mấy lão hồ ly đó sao. Kỳ thực tiền thuê cửa hàng chẳng qua là giá ta định ra từ lúc đầu, làm ăn mà, lúc đàm phán, thông thường đều là đưa ra một cái giá cao trước, nhưng không ngờ, bọn họ lại chấp nhận ngay lập tức, hơn nữa còn đề ra một yêu cầu, chính là vòng quay này, ngươi nhìn ta đi, chưa đến hai mươi, đâu phải là đối thủ của bọn họ chứ, nhất thời vui sướng liền chấp nhận luôn. Nhưng đâu biết là mọi người lại hứng thú với vòng quay này như vậy, từ sáng đến bây giờ vẫn chưa dừng lại, ngươi nói nếu tiếp tục tặng như vậy, ta có thể không lỗ chết sao. Thiếu công tử, ở Trường An ta không quen biết nhiều người, huynh đệ lại càng chỉ có một mình ngươi, nếu ngươi không giúp ta, chắc ta thảm rồi.
.Dương Mông Hạo mới lớn chừng đó, đâu hiểu chuyện làm ăn buôn bán, vốn dĩ y còn cho rằng Hàn Nghệ trẻ như vậy đã kiếm được nhiều tiền như thế là rất không hợp lý, bây giờ vừa nói, y cũng lập tức tin ngay, thầm nghĩ, đã nói rồi mà, Hàn Nghệ làm sao chơi được với mấy lão hồ ly kia, thì ra là bị lừa.
.Hàn Nghệ liếc mắt nhìn y, sao lại không biết tiểu tử này đang nghĩ gì, nói: - Thiếu công tử, ngươi chịu giúp ta chứ.
.Dương Mông Hạo lập tức vỗ ngực, nói: - Ngươi đây không phải phí lời sao, chúng ta là huynh đệ, ta có thể không giúp ngươi sao, ngươi yên tâm, ta sẽ đi nói với phụ mẫu ta, ngươi ở đây đợi tin tốt của ta là được.
.Nói xong y xoay người rời đi.
.Hàn Nghệ vội gọi y lại, nói: - Thiếu công tử, ngươi đi nhầm rồi.
.- A? Ồ, ngươi xem ta sốt ruột cho ngươi bao nhiêu, đến đường cũng đi nhầm nữa.
.Dương Mông Hạo sắc mặt cứng đờ, vội vàng quay người đi về phía đầu hẻm.
.Hàn Nghệ nhìn bóng lưng chạy đi của Dương Mông Hạo, khẽ mỉm cười, nói: - Nhóc con! Ta cho ngươi mượn tiền, đó là ta vui vẻ, nếu ta không muốn cho ngươi mượn thì một văn tiền ngươi cũng không mượn được.
.Hắn quá hiểu Dương Mông Hạo rồi, tiểu tử này lúc nãy chắc chắn là đến mượn tiền hắn, đơn giản chính là muốn đi quay thưởng. Đây là một cái động không đáy a, hơn nữa tiền cũng không phải là tiêu ở cửa tiệm của hắn, nếu mở miệng này ra, vậy thì Dương Mông Hạo chắc chắn là sẽ độc chiếm vòng quay này, như vậy thì khách hàng khác làm sao rút thưởng, đây không phải là cắt đứt tài lộ của mình sao.
.Nhưng phương thức từ chối cho người khác mượn tiền, chính là hỏi mượn tiền người khác trước.
.Sau khi lừa Dương Mông Hạo, Hàn Nghệ lại đi đến một tửu lầu phía đối diện.
.Nói đến tửu lầu này, Hàn Nghệ ôm một bụng oán khí đối với Thẩm Tiếu. Hắn đã chiếm cả con đường rồi, tên khốn kia vẫn còn chưa đến Trường An, không cần nghĩ cũng biết, tên khốn đó chắc chắn không có tự cung, nếu không chắc cũng luyện thành Quỳ Hoa Bảo Điển kia rồi.
.Nhưng một con phố cũng không thể không có tửu lầu, vì vậy Hàn Nghệ vẫn dẫn nhập ba tửu lầu. Tửu lầu này chính là tửu lầu ở chợ Tây của Trịnh Thiện Hành, nhưng trước đó hắn đã thượng lượng xong với Trịnh Thiện Hành, tạm thời do Hàn Nghệ đóng góp vốn, đợi khi Thẩm Tiếu đến thì trực tiếp treo bảng hiệu Đệ Nhất Lâu, vì vậy tửu lầu này hiện giờ vẫn chưa có bảng hiệu.
.Bởi vậy có thể thấy, Hàn Nghệ vô cùng coi trọng tình bạn với Thẩm Tiếu.
.Hàn Nghệ vừa vào đến trong lầu, lập tức dẫn đến sự chú ý của mọi người, xì xào bán tán, hiện giờ Hàn Nghệ cũng là nhân vậy nổi tiếng a, nhưng bọn họ nói chắc chắn không phải lời hay ho gì.
.Hàn Nghệ cũng không để ý, kiếm được tiền rồi, còn không cho người ta đố kỵ, vậy thì không khỏi quá bá đạo rồi, lại đi lên lầu hai, chỉ thấy trên đó cũng ngồi đầy người, hơn nữa đều là một đám công tử ca.
.- Hàn tiểu ca đến rồi.
.Một nam nhân ăn vận đồ chưởng quỹ đi tới, duy chỉ có trên mặt ông ta lộ ra nụ cười thân thiết.
.Người này tên là Thi Can, cũng là tâm phúc của Trịnh Thiện Hành. Hàn Nghệ cười nói: - Thi chưởng quỹ, ông buôn bán cũng thật là không tồi a!
.Thi Can vui vẻ cươi nói: - Đây đều là nhờ phúc của Hàn tiểu ca a!
.- Là nhờ phúc của Trịnh công tử các ông.
.Hàn Nghệ thấp giọng nói một câu, lại nói: - Được, nếu đã không có chỗ, vậy ta đến chỗ khác ngồi.
.Đúng lúc Hàn Nghệ chuẩn bị rời đi, bỗng nhiễn mấy công tử ca gọi hắn lại, kéo hắn vào.
.- Hàn Nghệ, thỏ Khuê Mật của ngươi sao chỉ dùng để rút thưởng mà không bán vậy.
.- Bán bán, ngày nữ nhân thì sẽ chính thức bán ra.
.- Ngươi đây là không công bằng rồi, dựa vào gì mà phải đợi đến ngày nữ nhân mới bán ra a!
.- Định nghĩa của thỏ Khuê Mật này là bằng hữu trung thực nhất của nữ nhân, cho nên bán ra trong ngày nữ nhân.
.- Chúng ta cũng thích a!
.- Các vị xin yên tâm, sau khi bán ra vào ngày nữ nhân, thỏ Khuê Mật sẽ trở thành thương phẩm bán cho mọi người.
.- Đúng rồi, hôm đó ta nghe Trà Ngũ của Phượng Phi Lâu các ngươi nói, ngươi dự tính thay đổi kết cục của "Bạch sắc sinh tử luyến", chuyện này thật không?
.- Có ý định này, chỉ là vẫn còn đang cân nhắc.
.- Còn cân nhắc cái gì nữa, nhất định phải sửa a!
.- Ha ha, Vu công tử, chuyện này ta có cái khó của ta, ta phải xem tình hình rồi mới nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận