Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 519.2: Có nhớ Trần Thắng Ngô Quảng không?

.Trưởng Tôn Vô Kỵ nói: - Xung nhi, có phải con gặp chuyện gì khó? Trưởng Tôn Xung trầm mặc một lúc, đột nhiên hỏi: - Phụ thân, cha cho rằng câu nói kia đến tột cùng có ý nghĩa gì.
.- Biết ngay là con đang nghĩ chuyện này.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ thở dài nói: - Có phải con nghĩ rằng, những điều con học trước kia đều sai, những học vấn mà con cảm thấy kiêu ngạo, hiện giờ không đáng một đồng, để người ta tùy tiên phủ định.
.Trưởng Tôn Xung không lên tiếng.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nói: - Kỳ thật mấy ngày nay con đau khổ tìm kiếm đáp án, vừa rồi những học viên kia đã nói cho con biết, cái gọi là đọc sách, đọc sách vì sao? Đọc sách đơn giản là đem tri trức trong cuốn sách đó lấy ra sử dụng, đến tột cùng những lời này có ý nghĩa gì? Không quan trọng, quan trọng là Những lời này có giúp con giải quyết được khó khăn, kỳ thật vừa rồi những tiểu tử kia nói có lý, không ai nói sai kể cả hỗn tiểu tử Tu Tịch kia, nhưng có rất nhiều người chỉ nhận định một loại quan điểm, con hỏi phụ thân, phụ thân nói cho con đáp án, con đi hỏi Diên nhi nó lại nói đáp án khác cho con, kỳ thật đáp án chúng ta nói cho con đều là những lý giải trong lòng chúng ta, mà lý giải đó khác nhau với mỗi người.
.- Xung nhi, nhiều năm đọc sách không có gì sai. Chỉ có điều con có thể vận dụng được tri thức trong sách hoàn thành mục đích của con, nói cách khách cho dù con tìm thấy chân lý, con lại để một bên. Như vậy là chân lý hay lời nói sai thì có gì khác nhau? Điểm này con kém xa Hàn Nghệ, tiểu tử Hàn Nghệ kia đọc sách không nhiều bằng con, con thảo luận tứ thư ngũ kinh với hắn chắc chắn hắn không bằng con, nhưng hắn có thể lợi dụng tốt tri thức hữu hạn của mình, bởi vậy mọi người xem trọng hắn, cho rằng hắn là một thiên tài bác học đa tài, kỳ thật so với thường nhân hắn có thể vận dụng tốt tri thức trong sách mà thôi, đây mới là đạo đọc sách.
.Trưởng Tôn Xung nghe vậy, trầm tư một chút, đột nhiên giãn hai hàng lông mày, cười nói: - Đa tạ phụ thân dạy bảo, hài nhi minh bạch
.Trưởng Tôn Vô Kỵ cười nói: - Phụ thân lo lắng con đọc sách quên ăn quên ngủ, mới để con đến trại huấn luyện chơi một chút, không nghĩ vẫn không công.
.Trưởng Tôn Xung xấu hổ cười nói:
.- Phụ thân, vừa nãy con nghe người ta nói hôm nay Hàn Nghệ đã đắc tội tất cả các đại thần, thật sao?
.Trưởng Tôn Vô Kỵ ừ một tiếng.
.Trưởng Tôn Xung nói: - Tạo sao hắn phải làm như vậy?
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nói: - Nếu hắn không làm như vậy, trại huấn luyện này của hắn còn có thể mở cửa không? Nếu hắn chỉ khiêm nhường, như vậy việc mở trại huấn luyện này không hề có ý nghĩa, những tiểu tử này không bao giờ cải tiến, đến lúc đó Dân An cục sẽ gặp vận mệnh thất bại, nhưng Dân An cục này là bệ hạ gạt bỏ tất cả ý kiến của mọi người để thành lập, nếu Dân An cục thất bại, chứng minh quyết định của bệ hạ sai lầm, mà Hàn Nghệ sẽ chịu trách nhiệm hoàn toàn, dù không mất mạng, cũng khó tránh khỏi bị sung quân. Mà các đại thần hơn phân nửa đều khinh thường hắn, hắn không dựa vào ai được, duy nhất chỉ có thể dựa vào bệ hạ, cho nên nhất định hắn phải làm tốt Dân An cục, không nói phải liều lĩnh đắc tội bọn Lưu Phất, cho dù đối mặt lão phu hắn cũng không nể mặt, bởi vì hắn không có lựa chọn.
.Nói xong, ông ta cười ha hả, nói: - Việc này thú vị ở chỗ, không phải vì Hàn Nghệ không có sự lựa chọn, mà người khác đang cho rằng Hàn Nghệ không thể thắng, nhưng hắn chẳng những thắng, những người đó còn mất hết mặt mũi, còn làm cho con đường làm quan của hậu nhân bọn họ xấu hơn, đây là chuyện cực độc. Ngay cả ta đều không thể không thừa nhận, tiểu tử này có tâm kế còn hơn tuổi của hắn, hắn tính toán rành mạch mỗi bước, không lộ chút sơ hở nào, hôm nay, tất cả mọi chuyện phát sinh đều nằm trong tay hắn.
.Trưởng Tôn Xung nói: - Hàn Nghệ rất thông minh, con cũng nhìn ra nhưng hắn không bằng phụ thân.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ lắc đầu thở dài nói: - Phụ thân già rồi. Trong ánh mắt ông ta lộ vẻ u buồn.
.Tài trí của Hà Nghệ vượt xa ông ta suy nghĩ, ông ta bắt đầu cảm thấy bất an, lo lắng mình không thể nắm trong tay con cờ này.
.Lý Trị trở lại tẩm cung, đem chuyện hôm nay hứng thú kể lại cho Võ Mị Nương, nói xong vẫn chưa thỏa mãn: - Thật không dám giấu diếm, kỳ thật hôm nay lúc đi, trẫm cảm thấy vô cùng lo lắng, nhưng thật không ngờ, Hàn Nghệ làm cho bọn họ á khẩu không trả lời được, mất hết mặt mũi, còn đánh cho bọn họ một kích, nàng không có ở đó, thiếu chút nữa trẫm đã không nhịn được cười, ha hả. Thủ đoạn của Hàn Nghệ thật lợi hại.
.Võ Mị Nương nghe xong, cười có lệ một tiếng, hai tay xinh đẹp vuốt vuốt chén ngọc ảm đạm.
.Lý Trị thấy nàng không vui, hiếu kỳ nói: - Mị Nương, vì sao nàng không vui. Chẳng phải chuyện này rất thú vị hay sao.
.Võ Mị Nương cười nói: - Nô tì cảm thấy, chuyện này không phải do thủ đoạn của Hàn Nghệ rất cao, mà do những tên con cháu quý tộc kia rất vô dụng, không chịu nổi đau khổ, không có chút đảm đương nào, đem trách nhiệm đều đổ heté cho Hàn Nghệ, hơn nữa còn thêm mắm thêm muối, những đại thần kia làm sao có thể tự mình tới để người cười nhạo.
.Lý Trị gật gật đầu nói: - Như vậy cũng đúng.
.Cánh tay Võ Mị Nương vươn đặt trên bàn, chống cằm, buồn bà nói: - Nếu tương lai, trong triều có những người này, e rằng bệ hạ càng thêm phiền thôi.
.Lý Trị cau mày nói: - Bọn họ không chịu huấn luyện, làm sao trẫm có thể cho bọn họ vào triều.
.Võ Mị Nương cười nói: - Nhưng nô tì dám chắc, những quý tộc sẽ nghĩ hết biện pháp cho bọn họ vào triều. Mỗi ngày bệ hạ đều phải xử lý đại sự trong thiên hạ, nào có thời gian đối phó bọn chúng, sẽ bị bọn họ ầm ĩ mà buông ra. Cho dù bệ hạ thực không cho bọn họ vào triều, những tên tham gia trại huấn luyện ăn chơi trác táng này còn rất nhiều, tham gia trại huấn luyện chỉ có một góc băng sơn mà thôi.
.Lý Trị nhíu mày, thở dài: - Chuyện này cũng không có cách nào, quả thật bọn họ có thể dựa vào người nhà để nhập sĩ, từ xưa tới nay đều là như vậy.
.Võ Mị Nương cười nói: - Biện pháp không hẳn là không có.
.Lý Trị ngẩn ra. Nói: - Nàng ám chỉ lời nói của Dương Mông Hạo.
.Võ Mị Nương cười gật đầu nói: - Bệ hạ có nhớ Trần Thắng Ngô Quảng.
.Lý Trị sửng sốt, lập tức trầm ngâm.
.Võ Mị Nương nói: - Chính sách ngu dân, xuất phát từ Thời Tần cường thịnh nhưng Trần Thắng Ngô Quảng nói một tiếng Vương hầu tương tương lệnh hữu chủng hồ', tàn vương liền bị mất một nửa giang sơn, bởi vậy có thể thấy chỗ thiếu hụt của chính sách ngu dân, chính là ngu mà dễ chúng nhưng trí mà khó tụ. Nếu dân chúng luôn ngu muội vô tri, chỉ cần chút gió thổi cỏ lay đều dễ dàng bị kích động, ngu dân càng nhiều, uy lực càng lớn, điều này là một tai họa ngầm lớn với quốc gia.
.Lý Trị cau mày nói:
.- Nhưng Lão Tử đã từng nói, dân chi nan trị, dĩ kỳ trí đa.
.Võ Mị Nương cười nói: - Lão Tử nói Trí" là chỉ gian tà, chân chính trí là đại trí giả ngu. Nếu dân chúng đều được giáo hóa chính xác, minh hiểu đại nghĩa, yêu quốc gia, có khí phách, trung quân ái quốc, biết rõ phải trái như vậy bọn họ còn có thể dễ dàng bị kích động sao? Mới vừa rồi bệ hạ nói sau khi Dương Mông Hạo nói xong không một ai lên tiếng, bệ hạ có nghĩ tại sao không? Bọn họ đang chột dạ, chính bọn họ đề kế sách ngu dân mới đạt được danh vọng cao như thế, nếu mỗi người đều đọc sách, sao có thể kính trọng bọn họ như thần thánh. Bệ hạ không nên quên, ở thời cuối nhà Tùy, các đại quý tộc ra không ít lực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận