Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 698.1: Chợ nô lệ

.rịnh Thiện Hành nói: - Ta bình sinh không thích những thứ này, một đồng ta cũng chê đắt.
.Hàn Nghệ cười nói: - Cũng phải, ngươi nhìn bộ y phục này của ngươi, cũng không biết đã mặc bao nhiêu năm rồi, còn không bằng Từ Cửu thúc người ta, nếu ngươimuốn che giấu mình là đông chủ đằng sau của Tự Do Chi Mỹ, chúc mừng ngươi, ngươilàm được rồi, ta tin là không có ai nghĩ rằng ngươi lại là đông chủ của Tự Do Chi Mỹ.
.Trịnh Thiện Hành bất mãn nói: - Y phục này của ta làm sao? Cũng không có rách nát, sao không mặc được. Có y phục để mặc, vừa người thoải mái là được.
.Y chính là giá trị quan quý tộc cũ điển hình, tiết kiệm, không lãng phí, ai đến nhà y làm khách, đều là thanh trà đạm phạn, muốn ăn thịt cá, vậy thì phải đến Nguyên gia làm khách.
.Hàn Nghệ gật đầu cười nói: - Ngươi nói cũng có lý. Lúc nói chuyện, bỗng nhiên hắn trợn mắt nhìn lại: - Đó không phải là Lư công tử sao?
.Trịnh Thiện Hành định mắt nhìn lại, chỉ thấy Lư Sư Quái đứng trước một quầy hàng bày dược liệu quý hiếm, đang cùng thương nhân kia nói chuyện gì đó, xem ra chắc là đang cò kè mặc cả.
.Hàn Nghệ nói:
.- Ta từng biết đến dược liệu của Tây Vực, đều là hết sức quý giá, giá tiền cũng vô cùng đắt.
.Trịnh Thiện Hành cười nói: - Nhưng thua xa nước hoa của ngươi.
.Hàn Nghệ cười cười, nói: - E là Lư công tử có chút xấu hổ vì trong túi rỗng tuếch, ngươi còn không đi giúp đỡ một chút, dù sao thì ngươi cũng vừa kiếm được không ít tiền.
.Trịnh Thiện Hành lắc đầu nói: - Lư huynh áo cơm không lo, không cần người khác hỗ trợ.
.- Wow! Ngươi cũng thật biết nghĩa khí.
.- Quân tử chi giao nhạt như nước.
.Trịnh Thiện Hành nói rất thản nhiên.
.Mấy người bọn họ quả thật cũng là như thế, có thể lấy mệnh tương thác, nhưng cực ít khi đề cập đến vấn đề tiền bạc, cũng không hỏi mượn tiền đối phương, nếu không cần thiết thì cũng cực ít đến tìm đối phương nhờ giúp đỡ.
.Hàn Nghệ thở dài: - Xem ra giữa chúng ta rất khó xây dựng được quân tử chi giao.
.Trịnh Thiện Hành cười sang sảng, lại nói: - Nhưng mà ngươi cũng đừng xem thường Lư huynh, huynh ấy che giấu không để lộ thôi, ngươi tưởng rằng huynh ấy không có tiền sao? Ngươi nghĩ xem, có nhà phú quý nào mà không sinh bệnh, đương nhiên là bọn họ muốn tìm lang trung giỏi nhất, những người này muốn mời Lư huynh đến xem bệnh, số tiền cũng không ít a! Chẳng qua là Lư huynh đều lấy tiền tiêu vào việc mua dược liệu thôi.
.Hàn Nghệ gật gật đầu, nói: - Điều này cũng đúng.
.Hai người cũng không đi quấy rầy Lư Sư Quái mà đi thẳng đến phía trước, đi được một lát, đến một ngõ ngách ở tận cùng phía bắc của Bình Khang Lý, đây kỳ thật cũng không phải thuộc về Bình Khang Lý, là đất của triều đình, hiện giờ cho Ngõ Bắc mượn làm đại hội mậu dịch, Hàn Nghệ chia chỗ này làm nơi chuyên môn bán gia súc.
.Chợt nghe được có người hô:
.- Mười cuộn lụa.
.- Vị công tử này ra mười cuộn lụa, còn có ai cao hơn không?
.- Mười lăm cuộn lụa.
.Hai người nhìn theo phía có tiếng nói, chỉ thấy phía trước có không ít người đang đứng, đều là công tử ca ăn mặc hoa lệ.
.Trịnh Thiện Hành hơi nhíu mày nói: - Chúng ta đến chỗ khác xem.
.- Ta nhất định phải đi xem thử, ta là đến tuần tra, không thể bỏ qua bất cứ một góc nào.
.- Nếu đã như vậy, vậy thì cùng đi. Trịnh Thiện Hành hơi do dự một chút mới lên tiếng.
.Hàn Nghệ bỗng nhìn thấy vài bóng dáng nhỏ quen thuộc cũng ở trong đó, nói thầm một câu: - Bọn họ xem cái gì ở đây?
.Ngay sau đó cùng với Trịnh Thiện Hành đi tới, nhón chân lên nhìn vào bên trong, chỉ thấy bên trong là một khoảng đất trống, có không ít người đang đứng trên khoảng đất trống, túm năm tụm ba, bên trái một nhóm, bên phải một nhón, giống như súc vật, hai tay trói chặt, và còn đều là da đen, chỉ thấy một vài thương nhân Đại Thực đi ủng da cao cổ và một vài thương nhân Thổ Phiên, còn có thương nhân mặc phục trang dân tộc thiểu số phía nam, cầm roi da vừa đi vừa la hét.
.Đây chính là Côn Luân nô trong truyền thuyết. (chủ yếu để chỉ nô lệ đến từ vùng Đông Nam Á như Indonesia, Malaysia thời cổ đại, ngoài ra còn có một số ít nô lệ da đen)
.Đương nhiên là Hàn Nghệ biết, kỳ thật trước đó vài ngày hắn còn hơi phản đối, không muốn buôn bán nô lệ ở chỗ này, bởi vì việc này có xung đột với Ngõ Bắc.
.Nhưng không có cách nào, bởi vì Côn Luân nô thể trạng cường tráng, tính cách ôn thuận, là nô lệ được quý tộc thích nhất, mấu chốt đây cũng là việc hợp pháp, phải biết rằng Côn Luân nô được coi là cống ở triều Đường, gọi là cống nhân, hàng năm vùng Quảng Châu, Quảng Tây đều phải tiến cống Côn Luân nô cho triều đình, cho nên Hàn Nghệ cũng không có đạo lý không cho phép.
.Vậy nhưng, thị trường nô lệ năm nay sôi động dị thường, đây cũng là bởi vì Đại Thực Quốc khuếch trương về phía Bắc Phi, mang đến hắc nô.
.Tuy nhiên, mặc dù bọn họ đến từ các nơi khác nhau, Côn Luân nô chính gốc đến từ địa khu Đông Á, trải qua sự thuần hóa trở thành nô lệ, nhưng vì làn da đều rất đen, người triều Đường ngây ngốc không phân biệt rõ, chỉ đơn giản gọi họ là Côn Luân nô.
.Kỳ thật triều Đường cũng có nô tì, nhưng bản thân triều Đường cũng có nhân khẩu quá ít, đâu có chịu xuất khẩu nô lệ, gần như đều là nhập khẩu nô lệ.
.Trong chớp mắt đã có hơn mười tên Côn Luân nô được người ta mua với giá cao rồi.
.Có thể thấy được Côn Luân nô này bán rất chạy, hắc nô còn thua xa Côn Luân nô.
.- Tiểu Dã, những người này thật là rất đáng thương.
.- Ừ.
.- Hay là chúng ta mua bọn họ, rồi sau đó thả bọn họ ra.
.- Tiểu Mập, tiền này mua cái gì đều đã thảo luận rồi, ngươi đừng mua bậy bạ nữa, cẩn thận Hàn đại ca mắng ngươi.
.- Hàn đại ca chưa từng mắng ta.
.Hàn Nghệ đứng phía sau mấy tiểu tử, nghe được là dở khóc dở cười, khẽ vỗ đầu Hùng Đệ.
.Hùng Đệ xoay đầu lại, giật mình nói: - Hàn đại ca.
.Hàn Nghệ nói: - Các đệ đứng đây xem cái gì, còn không mau đi mua ít dê về.
.Hùng Đệ nghiêng đầu nói: - Hàn đại ca, huynh không cảm thấy bọn họ rất đáng thương sao?
.Hàn Nghệ gật gật đầu, cười nói: - Đệ nói rất đúng, bọn họ quả thực vô cùng đáng thương, nhưng đệ mua bọn họ cũng không phải là đang giúp bọn họ, bởi vì việc này sẽ chứng minh bọn họ có giá trị, vậy thì sẽ có càng nhiều người bán bọn họ hơn, nếu như mọi người đều không mua, vậy thì không có ai bán bọn họ nữa, có đúng không?
.Hùng Đệ chớp chớp mắt, như hiểu như không suy nghĩ một lát, sau đó gật đầu nói: - Đúng, chúng ta không nên mua bán bọn họ.
.- Nhanh đi mua đồ các đệ phải mua đi.
.- Ồ.
.Mấy tiểu tử kia đi rồi, Hàn Nghệ và Trịnh Thiện Hành lại đi đến bên cạnh xem, chỉ thấy một số nam tử ăn mặc kiểu quản gia dẫn theo một số nữ tì đi ra từ một gian phòng lớn.
.Thị trường nô lệ của Trường An có một câu hết sức lưu hành, đó là "Côn Luân nô, Tân La tì".
.Tân La là một quốc gia trên bán đảo Triều Tiên, Tân La tì là đặc sản của quốc gia bọn họ, cùng loại với người giúp việc Philippin, rất giỏi làm việc, đương nhiên, cũng xinh đẹp hơn người giúp việc Philippin nhiều.
.- Haiz!
.Trịnh Thiện Hành không khỏi thở dài một tiếng.
.Hàn Nghệ cười hỏi: - Sao thế? Khó chịu sao?
.Trịnh Thiện Hành nói: - Lẽ nào ngươi cảm thấy dễ chịu sao? Đây cũng là từng con người, nhưng bọn họ lại ở đây mặc người chém giết giống như súc vật, ông trời có đức hiếu sinh a.
.Y bản tính thiện lương, nhưng lại biết tất cả những chuyện này đều không thể thay đổi, trong lòng hết sức buồn rầu.
.Hàn Nghệ nói: - Tử phi ngư, yên tri ngư chi khổ dữ nhạc. (không thể phán đoán suy nghĩ của người khác một cách quá chủ quan, hoặc tự ý an bài cho người khác). Theo ngươi thấy, có lẽ bọn họ hết sức đáng thương, nhưng ngươi có từng nghĩ qua không, nếu như bọn họ không ở đây thì có lẽ đã chết đói chết khát rồi, có lẽ theo bọn họ thấy, đây là một sự bắt đầu tốt, dù sao phải sống mới có thể nhìn thấy hy vọng. Ta biết triều đình đưa những Côn Luân Nô này vào quân đội, nếu như có một ngày, bọn họ lập được chiến công, nói không chừng còn có thể làm tướng quân nữa.
.Trịnh Thiện Hành nói: - Nếu đã như vậy, tại sao ngươi không mua vài người về?
.Hàn Nghệ cười khổ nói: - Ta cũng là muốn mua, nhưng văn hóa của Phượng Phi Lâu chúng ta không cho phép có sự tồn tại của nô tì, nếu ta mua bọn họ về, coi bọn họ là nô tỳ để sai khiến, việc này sẽ ảnh hưởng đến căn cơ của Phượng Phi Lâu chúng ta, nếu không làm như vậy, thì ta còn phải tốn rất nhiều công sức huấn luyện bọn họ thành một người bình thường có thể mở miệng nói chuyện, việc này quá lỗ rồi.
.Trịnh Thiện Hành sửng sốt, lập tức thở dài: - Đáng tiếc đây chỉ là văn hóa của một mình nhà ngươi, nếu là văn hóa của cả quốc gia thì tốt rồi.
.Hàn Nghệ cười cười, không nói tiếp nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận