Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 274.2: Chúng ta động phòng đi!.

.Tiêu Vô Y tiếp tục nói:
.- Sau đó vụ án của Phòng Di Ái bạo phát, Trưởng Tôn lão tặc lại lợi dụng chuyện Phòng Di Ái là chồng của dì ta, cuốn cả cậu ta vào trong đó, cáo buộc ông ấy mưu phản. Vốn trước đó, ta cũng có một chút ân oán với Trưởng Tôn lão tặc, vì vậy ông ta lại muốn mượn cậu ta, kéo cả ta vào. Tuy nhiên trước đó ta đã nhận được tin tức, liền dự định chạy đi Tô Châu tìm mấy vị đường thúc của ta. Thế nhưng chuyện đột nhiên xảy ra, ta cung chuẩn bị không đủ, đến phụ cận Dương Châu thì, không cẩn thận lạc đường. Hơn nữa... hơn nữa tiền ta mang theo cũng dùng hết, kết quả ta đói bụng ngất ở ven đường. Chuyện sau đó, ngươi cũng biết rồi.
.- A. Hoá ra cô là đói bụng đến ngất đi?
.- Ừ.
.Tiêu Vô Y đỏ mặt nói.
.- Chuyện này ngược lại cũng giống với tính cách của cô, ta hoàn toàn tin tưởng cô.
.- Ngươi có ý tứ gì?
.- Không có ý gì.
.Hàn Nghệ cuối cùng đã rõ ràng rồi tại sao ngày ấy ở Dương Châu, Tiêu Vô Y lại bảo hắn không giúp được việc này, hơn nữa bản thân nang cũng không có cách nào giải quyết. Giời ạ, cũng thật là đại sự nha, Trưởng Tôn Vô Kỵ muốn giết nàng, như vậy cũng thật sự quá khủng bố. Bởi vậy có thể thấy được Tiêu Vô Y là hung mãnh cỡ nào, người bình thường cũng không thể chọc tới Trưởng Tôn Vô Kỵ được, hắn hơi nghi ngờ nói: - Thế nhưng Trưởng Tôn Vô Kỵ làm sao có khả năng cứ như thế buông tha cô được?
.Tiêu Vô Y nói: - Bởi vì Trưởng Tôn lão tặc vẫn muốn lôi kéo Lan Lăng Tiêu thị chúng ta, hơn nữa lúc đó ta cũng đã chạy, vì vậy bên trong đạo tấu chương cuối cùng kia, ông ta cũng không có viết tên của ta vào. Sau khi ta trở lại Tô Châu, mới biết được chuyện này từ mấy vị đường thúc.
.Hàn Nghệ nói: - Đã như vậy, sau khi phụ thân ta cứu cô, vì sao cô không đi Tô Châu, mà lại... mà lại lựa chọn lưu lại, đồng thời đồng ý gả cho ta, ta biêt lúc đó ta có bao nhiêu cân lượng, cô dù sao cũng là một quận chúa, không thể có chuyện nhìn trúng ta được, hơn nữa ta cung không có giá trị lợi dụng.
.Tiêu Vô Y cười dài nói: - Chỉ sợ đây mới là chuyện ngươi muốn hỏi nhất a.
.Hàn Nghệ gật gật đầu, đây đương nhiên là chuyện hắn muốn hỏi nhất đấy.
.Tiêu Vô Y nói: - Ta ở trên đường cũng đã biết được, cậu ta cuối cùng vẫn bị Trưởng Tôn lão tặc giết, việc này chấn động một thời, hơn nữa càng lúc càng kịch liệt. Điều này làm cho ta trơ nên nản lòng thoái chí, ta không muốn lai đi đối mặt với những chuyện này nữa. Hơn nữa ta cung sợ liên lụy đến thúc thúc bá bá của ta. Ngoài ra, thôn Mai hầu như là hoàn toàn tách biệt với thế gian, đối với ta mà nói, ngươc lai cung đung là một địa phương an thân tốt. Hơn nữa bách tính thôn Mai vốn thiện lương thuần phác, tại thôn Mai không có câu tâm đấu giác, do đó ta mới quyết định không đi Tô Châu, liền ở lại Mai thôn. Còn gả cho ngươi, thuần túy chỉ là hành động theo cảm tính.
.Hàn Nghệ gật gật đầu, không lên tiếng, tuy rằng Hàn Nghệ trước đây cũng không phải hắn, thế nhưng nghe thấy những lời này trong lòng vẫn không khỏi cảm thấy hơi khó chịu.
.Tiêu Vô Y đột nhiên nở nụ cười, nói: - Trước đây ngươi nhu nhược vô năng, lười biếng đến cực điểm, không hề có một chút đảm đương, ta có thể nói bất kỳ người đàn ông nào cũng mạnh hơn ngươi gấp một vạn lần, nhưng từ khi ngươi bị sét đánh xong, tính cách liền đại biến, dám đem ta đuổi ra khỏi cửa, lúc đó ta hận không thể giết ngươi.
.- Không nghiêm trọng đến như vậy đi.
.- Việc quan hệ đến danh tiết của một nữ nhân, ngươi nói có nghiêm trọng không?
.- Tuổi trẻ khinh cuồng. Tuổi trẻ khinh cuồng.
.Hàn Nghệ lau mồ hôi, chỉ có thể đổ trách nhiệm cho tuổi tác.
.Tiêu Vô Y nói: - Ta cung từng nghĩ tới đi thẳng một mạch, thế nhưng dù sao Hàn thúc cũng có ân đối với ta, hơn nữa Hàn gia lại đang đối mặt đại nạn. Ta thực sự là khó có thể đi thẳng một mạch, do đó ta lại trở lại. Nhưng có một ít người lại còn không biết điều, nhiều lần bắt nạt ta.
.- Như nhau, như nhau.
.- Như nhau cái gì. Lần nào chẳng là ngươi trêu chọc ta trước. Tiêu Vô Y tức giận nói.
.- Cũng không thể nói như vậy, ta lại không phải cố ý tìm cô gây phiền phức, cô quả thật có chút chuyện làm không được nha. Lần thứ nhất ta ăn cơm cô làm, liền đi nhà xí bay lần, bộ quần áo tốt nhất để cô giặt, kết quả phá một cái lỗ, cho cô vá một buổi sáng, kết quả lại đem chỉ vá cả lên tay. Hàn Nghệ thì thầm nói.
.Trước đây một khi nghe Hàn Nghệ nói như thế, Tiêu Vô Y liền giận dữ không thôi. Thế nhưng ngày hôm nay nghe hắn nói như thế, nang lại khanh khách nở nụ cười, trái lại có vẻ vô cùng hài lòng.
.Chẳng lẽ là giận quá thành cười. Hàn Nghệ cẩn thận nói: - Cô cười cái gì, chẳng lẽ ta nói sai sao?
.Tiêu Vô Y lườm hắn một cái, nói: - Ngươi thực sự chẳng thay đổi chút nào, chỉ biết quở trách lỗi lầm của ta. Ta dù sao cũng la quận chúa, từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ biết giặt quần áo, cũng chưa từng tưng làm cơm, ta đương nhiên không biết gì cả. Ta chỉ biết cầm kỳ thư họa, ngươi lại không biết thưởng thức. Nói tới chỗ này, nang cười khúc khích, nói: - Tuy nhiên nửa năm nay. Điều làm ta ký ức sâu sắc nhất chính là những lời lải nhải oán giận này của ngươi, cùng với cái biểu tình còn u oán hơn so với oán phụ kia của ngươi.
.Hàn Nghệ nói:
.- Cô cũng không thể nói như vậy, ta làm cơm cho cô ăn, còn cho cô nắm kinh tế trong nhà, lại còn tặng cô đàn nữa. Lẽ nào cô đều quên hết à?
.Tiêu Vô Y sẵng giọng: - Ngươi không phải cung chỉ nhớ rõ chuyện ta đánh ngươi, chuyện ta để ngươi đi nhà xí bay lần, chuyện ta làm hỏng y phục của ngươi sao? Nhưng ngươi có nhớ rõ khi ngươi trọng thương, là ai chăm sóc ngươi, là ai cùng chung hoạn nạn với ngươi không?
.Thật giống có chuyện này. Hàn Nghệ mặt già đỏ ửng, thế nhưng nghĩ đi nghĩ lại, lại cảm thấy rất buồn cười, không khỏi ha ha nở nụ cười.
.Tiêu Vô Y nhìn hắn một cái, cũng thấy rất buồn cười, có chút say mê nói: - Thế nhưng từ khi ngươi trả hết nợ, lại ra ngoài kiếm tiền, gánh lên cả gia đình, ấn tượng của ta đối với ngươi lại phát sinh thay đổi. Ta thậm chí còn cho rằng ngươi không phải Hàn Nghệ, hơn nữa, ngươi cũng chỉ giỏi mạnh miệng, yêu thích oán giận, thế nhưng tâm địa ngược lại cũng không xấu, mỗi lần ngươi lải nhải chạy vào phòng bếp làm cơm cho ta ăn, ta tuy rằng rất tức giận, nhưng cũng cảm thấy cực kỳ hạnh phúc.
.Mỗi lần ngươi ra ngoài kiếm tiền, một mình ta ở nhà luôn cảm thấy vô cùng cô độc. Mỗi khi ngươi trở lại, tuy rằng luôn để ta tức giận đến hoa mắt váng đầu, muốn đem ngươi bạo đánh một trận, thế nhưng ta lại cảm thấy cuộc sống như thế cực kỳ vui vẻ. Nhớ tới ngày đó ngươi và Trần Thạc Chân cùng nhau rơi vào giữa sông. Lúc đó ta thật sự cảm thấy mất hết cả niềm tin, ta biết mình thích ngươi rồi. Thế nhưng, điều làm ta đau lòng nhất chính là, từ đầu đến cuối, ngươi chưa bao giờ thừa nhận ta là thê tử của ngươi, mãi đến tận cái ngày chúng ta chia tay ấy, ngươi cũng không có nói ra.
.Nói tới đây, trong đôi mắt đẹp đã lệ quang doanh động, ngược lại có mấy phần điềm đạm đáng yêu.
.Hàn Nghệ chỉ cảm thấy ngực có chút ngột ngạt, lén lút liếc nang một chút, nói: - Nếu như ta bây giờ nói ra, cô có cảm thấy ta ái mộ hư vinh hay không?
.- Đương nhiên có.
.Tiêu Vô Y nói xong, lại thấp giọng nói: - Thế nhưng dù sao có vẫn tốt hơn không có.
.Hàn Nghệ nghe thấy thế suýt chút nữa bật cười, nhưng cùng lúc cung cảm thấy mình có chút uất ức. Kỳ thực đây không phải lần thứ nhất Tiêu Vân nói chuyện này, thế nhưng trước đây hắn vẫn nhiều lần trốn tránh, con người không phải cây cỏ, sao có thể vô tình. Từ lúc chia tay tại Dương Châu, trong lòng hắn vẫn hối hận vạn phần, từng âm thầm xin thề, nếu còn có thể gặp lại Tiêu Vân, nhất định sẽ không để cho nang rời đi. Vào đúng lúc này, hắn hầu như không có chút gì do dự, vươn tay ra, ôm lấy bờ eo thon của nang, kéo nàng vào trong lồng ngực của mình. Ban đầu Tiêu Vô Y cũng hơi cả kinh, thế nhưng lập tức chậm rãi y ôi trong lồng ngực của Hàn Nghệ, trong lòng cao hứng đến mức không nói lên lời. Lại nghe thấy Hàn Nghệ cười khổ nói: - Có khả năng ta là tên trượng phu đần nhất cõi đời này, có thê tử xinh đẹp như hoa thế này, nhưng lại không biết quý trọng, mãi đến lúc nàng rời đi xong, ta mới rõ ràng, kỳ thực trong lòng ta cũng sớm đã coi nàng là thê tử của ta. Xin lỗi.
.Tuy chỉ là một câu nói đơn giản, lại làm cho một người luôn luôn không thích rơi lệ như Tiêu Vô Y nước mắt như diều đứt dây, không ngừng rớt xuống, chỉ thấy nàng chăm chú ôm lấy Hàn Nghệ, vừa khóc vừa cười nói:
.- Chàng nào có đần, là ta đần, chàng khi phụ ta như vậy, ta lại còn yêu chàng, trên đời sợ là tìm không ra nữ tử thứ hai ngốc như ta vậy.
.Hàn Nghệ cười dài mà nói: - Cũng càng thêm không tìm được một nam tử may mắn như ta, tự nhiên kiếm được một thê tử xinh đẹp như vậy.
.- Muốn ăn đòn.
.Đôi bàn tay trắng như phấn của Tiêu Vô Y liền giơ lên.
.Hàn Nghệ khẩn trương bắt lại tay của nàng, bốn mắt nhìn nhau, tình ý dạt dào, nói: - Vô Y, nàng thật đẹp!
.Tuy rằng danh tự Tiêu Vân đại biểu cho thời gian bọn họ gặp nhau hiểu nhau, thế nhưng Hàn Nghệ vẫn hi vọng hoàn toàn nắm giữ nang, bao gồm cả tên thật của nàng.
.Hai gò má của Tiêu Vô Y bay lên một rặng mây đỏ, lông mi thật dài khẽ run, thâm tình nhìn Hàn Nghệ, đột nhiên, nang nhợt nhạt nở nụ cười như hoa mẫu đơn, xinh đẹp cực kỳ, nói:
.- Hàn Nghệ, chúng ta động phòng đi.
.--------------------
Bạn cần đăng nhập để bình luận