Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 521.2: Đùa bỡn trong lòng bàn tay

.Chúng đệ tử không khuyên được hắn, đều che hai mắt lại.
.Uất Trì Tu Tịch sợ toàn thân run lẩy bẩy, nói: - Phó Đốc sát, van cầu ngươi, buông tha lần này đi.
.Hàn Nghệ nói: - Bạn học Uất Trì, ngươi run rẩy như vậy ta sẽ bắn chệch đấy, cứ bình tĩnh, bình tĩnh.
.Uất Trì Tu Tịch không dám động, nhắm chặt mắt lại.
.Hàn Nghệ nhắm một mắt lại, vô cùng ngiêm túc, không khí dần dần an tĩnh lại, lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người đều ngừng thở.
.Chỉ thấy thanh âm dây cung đang lách cách căng dần.
.Chỉ nghe thanh âm này đã khiến Uất Trì Tu Tịch nửa sống nửa chết.
.Lúc này Hàn Nghệ đột nhiên nghiêng mắt nhìn hai cái. Đột nhiên nói: - BA--!
.- A!
.Lập tức nghe thấy tiếng hét thảm.
.Mọi người cả kinh, vội mở mắt ra, chỉ thấy Uất Trì Tu Tịch cúi thấp đầu xuống.
.- Tu Tịch.
.Mặt Liễu Hàm Ngọc tái nhợt, liều lĩnh vọt tới, dùng sứ lay Uất Trì Tu Tịch.
.Hàn Nghệ cười nói: - Yên tâm đi, y không việc gì.
.Mọi người lại nhìn phía Hàn Nghệ, mũi tên vẫn còn trên dây, không khỏi đều thở dài.
.- A! ta đang ở đâu, ta chết chưa, a___ ta sẽ không còn được gặp Kim Ngọc nhi rồi.
.Cuối cùng Uất Trì Tu Tịch bị Liễu Hàm Ngọc lắc tỉnh, mở miệng nói loạn.
.- !
.Liễu Hàm Ngọc buồn bực nói:
.- Tu Tịch, ngươi còn sống.
.Hàn Nghệ đem cung tiễn giao cho Hình Ngũ, bước đến bục giảng, cất cao giọng nói: - Tiếp tục học, những người không có phận sự mời ra ngoài, ồ, Bí Thư Lang và Giáo Úy xin cứ tự nhiên.
.Độc Cô Vô Nguyệt và Trường Tôn Diên đều dở khóc dở cười.
.Uất Trì Tu Tịch thấy mình còn trong phòng học, lại thấy Hàn Nghệ đi tới, hai mắt trợn trừng, đang muốn mở miệng lại nghe Hàn Nghệ nói: - Các ngươi đừng lo lắng, không phải Uất Trì Tu Tịch bị sợ ngất đi, y chỉ phối hợp ta diễn kịch, đây chính là nội dung của tiết học này, phải không Uất Trì Tu Tich?
.Uất Trì Tu Tịch trừng mắt nhìn, chẳng lẽ vừa rồi ta bị dọa ngất, như vậy thật mất mặt, không được, ta không thể để cho mọi người biết ta bị sợ ngất. Cười ha hả nói: - Các ngươi đều bị ta lừa đi, không tệ, đây chính là vở kịch ta và phó Đốc sát diễn, mục đích vì___ vì giúp mọi người có thể ___ lý giải tiết học này.
.- Hóa ra là diễn trò!
.Dương Mông Hạo gãi đầu nói.
.Triệu thiên Phú thì thầm nói: - Như vậy sao, sao ta thấy không giống lắm.
.Một đám đệ tử đều mê mang.
.Các ngươi còn non lắm! Hàn Nghệ vung tay lên nói: - Mau cởi trói cho y.
.Hai tên lính lập tức cởi trói cho Uất Trì Tu Tịch.
.Hàn Nghệ đi đến vỗ vỗ bả vai Uất Trì Tu Tịch nói: - Khổng thể tưởng được ngươi diễn y như thật, có hứng thú đến Phượng Phi Lâu của ta diễn kịch hay không?
.Uất Trì Tu Tịch sửa lại tay chân, y chỉ cảm thấy hai tay hai chân đều không nhúc nhích được rồi, muốn động thủ đều hữu tâm vô lực, trong mắt tức giận, ngoài miệng cười ha hả nói: - Phó Đốc sát, ngài đùa gì vậy, ta đường đường là Uất Trì Đại công tử, sao lại phải đi Phượng Phi Lâu diễn kịch, nếu không phải hôm qua ngươi ăn nói khép nép cầu ta, ta mới không đồng ý phối hợp ngươi.
.Hàn Nghệ thở dài:
.- Vậy thì thật đáng tiếc, ta còn đang muốn để ngươi và Cố Khuynh Thành diễn một đôi.
.- Cố___ Cố Khuynh Thành.
.Uất Trì Tu Tịch mở to mắt, nhỏ giọng nói: - Việc này__ có thể thương lượng một chút.
.Hàn Nghệ cười ha hả nói: - Được, chúng ta thương lượng một chút, giờ còn đang đi học, chúng ta tiếp tục học nào.
.Uất Trì Tu Tịch vừa bị dọa ngất đi, đầu thiếu dưỡng khí. Đã bị lừa quên mất chính mình là nam hay nữ rồi, mộc mộc gật đầu nói: - Tốt!
.Hàn Nghệ lại vỗ vỗ cánh tay y nói: - Vậy ngươi liền ngồi xuống trước đi.
.- Được!
.Uất Trì Tu Tịch gật gật đầu, bước chân đi hai bước mới giật mình tỉnh ngộ, tại sao chân mình lại không tê rồi, trầm tư đi về chỗ ngồi.
.Các học viên bên cạnh thấy hai người họ vừa nói vừa cười, còn nói về kịch bản, không khỏi thấy mơ hồ, chẳng lẽ vừa rồi thật đúng là diễn kịch.
.Hàn Nghệ đi về bục giảng nói: - Đều ngồi đi.
.Một đám học viên mơ mơ màng màng ngồi xuống.
.Vẻ mặt Hàn Nghệ vô cùng chân thành nói: - Quyền lực của Dân An cục so với nha môn trước kia không giống nhau, trước kia phá án đều là tri huyện, cảnh sát Hoàng gia không phải là nha dịch chỉ có chức trách bắt người, nói cách khác, Cảnh sát Hoàng gia đều không phải huấn luyện, nhất định phải lùng bắt phá án. Nhưng làm thế nào phá án? Hiện tại là năm Vĩnh Huy, phương thức lợi dụng tra tấn để bức bách nghi phạm nhận tội đã quá cũ.
.Các khóa sau chúng ta sẽ nói về điểm này. Bài học hôm nay, ta muốn mọi người đều phải hiểu được phá án không dựa vào sức mà phải dựa vào đầu óc, giống như chuyện vừa rồi, cái bình bình thường như vậy tại sao có thể tìm ra hung thủ? Bởi vì ta biết hung thủ nhất định sẽ chột dạ, biết gã nhất định sẽ không dám chạm vào đáy bình, vì vậy mới thiết lập bẫy. Các ngươi nhất định phải nhớ kỹ. Phàm là tội phạm, nhất định bọn họ có điểm giống nhau, làm sao lợi dụng điểm giống nhau này để tìm ra hung thủ. Đây chính là lối suy nghĩ chuẩn mực của Cảnh sát Hoàng gia.
.Trưởng Tôn Diên, Độc Cô Vô Nguyệt và không ít đệ tử đều gật đầu.
.Thôi Hữu Du đột nhiên nói: - Nếu như vậy phó Đốc sát ngài chỉ cần diễn đến đoạn tìm được hung thủ là được, tại sao có đoạn sau nữa?
.Uất Trì Tu Tịch nhíu mày, tên Thôi Hữu Du này, cố ý để ta mất mặt sao.
.Hàn Nghệ nghiêm túc nói: - Đây chính là điều ta muốn nói kế tiếp. Người ta thường nói luật pháp vô tình, tội phạm nhất định phải bị trừng phạt tương ứng, nhưng đó chỉ là tình huống đặc biệt, ngàn vạn lần đừng đem những lời này trở thành bình thường. Ta làm như vậy là muốn nói cho mọi người, làm một người Cảnh sát Hoàng gia, phải chí công vô tư, chẳng sợ người này là học sinh, thân nhân, giáo sư của các ngươi. Vừa rồi những người cầu xin giúp Uất Trì Tu Tịch khiến ta rất thất vọng, dù cho tội của Uất Trì Tu Tịch không đáng chết, nhưng các ngươi chỉ biết cầu tình mà không biết đưa ra một phương án xử phạt khác, các ngươi nhất định phải nhớ kỹ bất cứ ai lạm dụng hình phạt riêng đều sai, cách khuyên nhủ chính xác nhất là đề xuất phương án xử lý hợp lý hơn, dùng luật pháp để giải quyết vấn đề chứ không phải chi khóc lóc cầu xin, nếu là sự thật, các ngươi cầu xin ta sẽ chỉ làm ta phẫn nộ, bởi vì lúc ta bị Uất Trì Tu Tịch trêu đùa, các ngươi đều trầm mặc, các ngươi nói bất cứ thứ gì đều nên dùng đầu suy nghĩ trước hãy nói.
.Cái này cũng được? tên nhà quê này thật biết nói chuyện mà.
.Uất Trì Tu Tịch nghe vậy nháy nháy mắt, y biết chân tướng, nhưng Hàn Nghệ nói một đống đạo lý, khiến y đều thiếu chút tin tưởng vừa rồi là diễn.
.Thôi Hữu Du cũng nghi ngờ phán đoán của mình, nếu không phải y rất hiểu rõ Uất Trì Tu Tịch thì y cũng tin không nghi ngờ gì, dù sao lời Hàn Nghệ nói đều không có kẽ hở.
.Hàn Nghệ đang làm gì, kẻ lừa đảo ấy mà, rõ ràng là một lời nói dối, mà hắn lại có thể nói giống như thật, lại nghe hắn nói: - Tiết học này đến đây thôi, quy củ cũ, các ngươi trở về viết một bài cảm tưởng, nhất là Uất Trì Tu Tịch, toàn bộ hành trình ngươi đều phối hợp ta, tin tưởng đối với tiết học này ngươi càng hiểu biết sâu, ta rất chờ mong cảm ngộ của ngươi.
.Uất Trì Tu Tịch bĩu môi, không muốn tiếp lời, nhưng nghĩ lại, không tiếp liền bị lộ, nhếch môi cười nói:
.- Phó Đốc sát yên tâm, nhất định ta sẽ viết tốt.
.- Tốt lắm!
.Hàn Nghệ nói: - Tan học đi.
.Nói xong hắn trước tiên bước ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận