Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 694: Thật ra ta là dân cờ bạc

.Ách có phải ta đắc ý hơi quá rồi!
.Hàn Nghệ đột nhiên nhớ ra tên bảo vệ này có chút ân oán với hắn đấy. Chợt cảm thấy khóe mắt có ánh bạc thoáng qua, nhìn sang, không biết từ khi nào đầu ngón tay Trần Thạc Chân có thêm một phi tiêu hình thoi.
.- Nếu ta giết ngươi rồi, sẽ có hậu quả như thế nào?
.Trong giọng nói của Trần Thạc Chân tràn ngập hiếu kỳ.
.- Hậu quả lớn đây, mọi thứ của cô đều tiêu tan.
.Hàn Nghệ kích động nói.
.Trần Thạc Chân buồn bã cười, nói:
.- So với ta bây giờ sao?
.Hình như cũng không tốt hơn được chỗ nào! Hàn Nghệ thầm lẩm bẩm một câu, đột nhiên rùng mình, chẳng lẽ chơi lớn sao? Trên miệng thì ha hả nói:
.- Trần đại giáo chủ, không phải cô sẽ làm thật chứ, cô không màng đến tính mạng của ta cũng phải dự tính cho đại sự của cô kia chứ. Nàng—— nàng có thể thu nhận cô vào lúc này, đó là một ân tình lớn biết mấy, ân oán của chúng ta đợi sau khi chuyện này kết thúc rồi thảo luận sau nha.
.- Vậy tốt nhất là ngươi đừng được một tấc lại muốn tiến một thước, nếu không, ta cũng không biết sẽ làm ra chuyện gì đâu.
.Trần Thạc Chân gọn gàng thu phi tiêu vào.
.- Tuyệt đối sẽ không! Trước đó chẳng phải ta nói đùa để thư giãn không khí sao, mà hình như trò đùa này không vui chút nào, vậy chúng ta quay về việc chính đi.
.Hàn Nghệ bật cười ha hả, lại lau mồ hôi, sau đó lập tức nghiêm túc nói:
.- Đối với công tác bảo vệ mà cô nói, ta rất đồng tình, nhưng cô có từng nghĩ, nếu người của cô không để ý, vậy ta có khả năng sẽ gặp nguy hiểm đấy.
.Trần Thạc Chân nói:
.- Ngươi hiểu rất rõ lý do ta phải bảo vệ ngươi, nếu ngươi hoàn toàn đặt tính mạng của ngươi vào tay ta, đó vốn là sự lựa chọn sai lầm.
.- cô nghĩ ta ngốc à! Đương nhiên ta không đặt cược tính mạng của ta vào người cô.
.Hàn Nghệ lời nói xoay chuyển:
.- Nhưng, tại sao chúng ta không làm hết sức có thể. Sự bảo vệ của cô chỉ đề phòng thích khách ngoại lai, thích khách bản địa thì như thế nào?
.Trần Thạc Chân trước là sửng sốt, sau đó mới nói:
.- Nội thành Trường An có cấm quân canh gác, thủ vệ nghiêm khắc vô cùng, sao lại có thích khách, nếu không, an toàn của Quốc Cữu Công họ từ đâu mà có.
.Hàn Nghệ gật gật đầu, nói:
.- Nhưng còn có một tình huống khác, chính là người vốn không phải thích khách, đột nhiên biến thành thích khách, đó mới khiến người khác khó lòng phòng bị.
.Trần Thạc Chân thản nhiên nói:
.- Sao ngươi không nói thẳng, ngươi lại đắc tội với ai đây?
.- Ách.
.Hàn Nghệ gãi đầu, nói:
.- Tạm thời chưa đắc tội, nhưng tương lai có thể sẽ đắc tội, tin chắc cô cũng có nghe tin gần đây ta và Nguyên gia đang cạnh tranh, bây giờ đã lấy được ưu thế nhất định rồi, ta hy vọng sẽ tiến thêm một bước khuếch đại ưu thế này, nhưng ta lại lo sợ Nguyên gia sẽ dùng một số thủ đoạn lại báo thù ta, cho nên ta hy vọng làm tốt công tác bảo vệ bản thân trong khoảng thời gian này, như vậy ta có thể không cần quan tâm những điều phía sau mà làm nó rồi, không đúng, là phát triển việc mua bán của ta.
.- Nguyên gia?
.- Đúng vậy.
.Rốt cuộc Trần Thạc Chân cũng cười rồi, răng trắng thoáng hiện, xinh đẹp động lòng người, chẳng qua đó là nụ cười vui sướng khi người gặp họa, bảo:
.- Nếu là Nguyên gia, vậy thật xin lỗi, ta cũng bất lực.
.Hàn Nghệ vội la lên:
.- Cô đừng khiêm tốn a! Ít nhiều cô cũng là người từng làm Hoàng Đế, một Nguyên gia nho nhỏ, không là gì.
.- Ta đây thật sự là lực bất tòng tâm.
.Trần Thạc Chân nói:
.- Chắc ngươi từng nghe đại danh của Nguyên bảo chủ chứ.
.Hàn Nghệ sửng sốt, tức giận nói:
.- Không chỉ nghe qua, mà còn gặp qua vài lần, điên điên khùng khùng đấy, không có gì ly kỳ.
.Trần Thạc Chân nói:
.- Lúc Nguyên bảo chủ mười mấy tuổi đã bằng sức lực của bản thân, chém giết trên trăm cao thủ Đột Quyết, nếu ngươi muốn giết ông ta, ta đi cũng là chịu chết, nếu là ngươi, ngươi có đi dâng trắng cái mạng mình không.
.- Đương nhiên sẽ không.
.Hàn Nghệ ngẩn ra,
.- Không không không không, đây chẳng qua là truyền thuyết mà thôi, chính ông ta cũng phủ nhận rồi, ta nghĩ cô cũng không là người mê tín a.
.Trần Thạc Chân hung hăng trừng mắt nhìn hắn.
.Hàn Nghệ đột nhiên nhớ tới cái gì, vội vàng nói:
.- Thật có lỗi! Quên ngươi là giáo chủ.
.Trong lòng Trần Thạc Chân có phần bất đắc dĩ, đấu pháp bại vì Hàn Nghệ là điểm ô nhục lớn nhất khó mà bôi đi của đời nàng. Đại quân hơn vạn người, cư nhiên bị mấy hòa thượng giả hù dọa đến quỳ cả xuống đất, thật là —— nghĩ lại mà kinh a!
.- Đây không phải truyền thuyết, theo ta được biết, đây là thật đấy, thậm chí tình huống lúc đó còn kinh khủng hơn so với truyền thuyết.
.Trần Thạc Chân nói:
.- Ngoài ra, Nguyên gia còn có một thế lực vô cùng thần bí, thế lực này chuyên dành để bảo vệ thương đội Nguyên gia, ai nấy đều là cao thủ ngàn dặm mới có. Ta từng nghe một bộ hạ nói, từng có một thương đội Nguyên gia lúc ở địa khu Lĩnh Nam bị một đám cường đạo đánh cướp, nhưng một canh giờ sau, cả đám gần trăm người cường đạo này đều biến mất hết, chỉ có vài người vì ở ngoài nên mới thoát nạn.
.Hàn Nghệ nói:
.- Bộ hạ của cô chính là một trong số đó.
.Trần Thạc Chân gật gật đầu, nói:
.- Bây giờ ta chỉ có bấy nhiêu người, e là còn không đủ Nguyên gia nhét kẽ răng.
.Hàn Nghệ nghe được sắc mặt dần dần ngưng trọng, Nguyên gia này dường như lớn mạnh hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn.
.Nhưng nghĩ kỹ lại kỳ thật cũng không khó hiểu, dù sao Nguyên gia cũng là một gia tộc trên trăm năm, trải qua mấy lần thiên hạ đại loạn, nhưng họ vẫn có thể bảo vệ tài sản của mình, lâu dài không suy, thực lực này không phải tầm thường đâu.
.Lúc này, đại hán đi đến, bâng trà lên, sau đó lui ra ngoài.
.Hàn Nghệ cũng không để ý đến gã.
.Trần Thạc Chân nói:
.- Ta thật sự không hiểu, chẳng lẽ kẻ thù của ngươi chưa đủ nhiều sao? Vì sao cứ đi gây chuyện với Nguyên gia.
.- Không phải ta gây chuyện với họ, mà là họ gây chuyện với ta.
.Hàn Nghệ nhún nhún vai nói:
.- Chuyện duy nhất ta làm đó là ứng chiến, nếu đã đến mức này rồi, đương nhiên phải có kết quả, Nguyên gia nhất định không đến cầu xin ta, còn ta thì nắm chắc phần thắng, đương nhiên cũng không đi cầu xin họ.
.Trần Thạc Chân trầm ngâm một lát, nói:
.- Nếu vậy thì sao ngươi không đi nhờ Hoàng Đế điều giải?
.Hàn Nghệ cười ha hả hỏi:
.- Chẳng phải ta đã tìm rồi sao?
.Trần Thạc Chân hơi sững sờ, lập tức hai mắt trợn tròn, căm tức nhìn Hàn Nghệ. Người này thật xấu tính, luôn thích đâm vào chỗ đau của nàng.
.- Nói giỡn, nói giỡn!
.Hàn Nghệ ha hả cười, nói:
.- Nếu đi tìm Bệ hạ, Bệ hạ khẳng định là bảo ta nhường một bước, dù sao Nguyên gia là quý tộc, còn ta cái gì cũng không phải, khác gì ta chủ động đi hòa giải.
.Trần Thạc Chân nói:
.- Chút tiền này đối với ngươi mà nói, thật sự quan trọng vậy sao?
.- Đây không phải vì tiền, mà là vấn đề về nguyên tắc.
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Ta có thể thua, nhưng tuyệt đối không nhận thua. Nếu ta nhường bước rồi, vậy sau này mọi thứ ta đều phải nhường, dù sao trên thế gian này người có thể uy hiếp ta không nhiều, vậy cả đời ta sẽ toàn là thất bại, đây không phải điều ta muốn, cho nên ta tuyệt đối không nhường bộ, cho dù chết ta cũng phải chết trên còn đường tiến lên.
.- Vậy ngươi định làm gì?
.Trần Thạc Chân cau mày hỏi.
.- Đánh cuộc phen này.
.- Ngươi dựa vào cái gì mà đánh cuộc?
.- Rất đơn giản, cược Nguyên gia không dám động đến ta.
.Trần Thạc Chân hơi kinh hãi, cười nói:
.- Tuy nói ta cũng cảm thấy Nguyên gia sẽ không khả năng động đến ngươi, nhưng ngươi đừng quên, Nguyên gia là gia tộc Tiên Ti, trong xương tủy của họ vẫn tôn sung dùng vũ lực giải quyết vấn đề, nếu họ nhất thời nóng nảy, vậy ngươi xong rồi.
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Không giấu gì cô, kỳ thật ta luôn là dân cờ bạc, trăm vạn hùng binh năm đó của cô cũng không dọa lùi ta. Chỉ một Nguyên gia, ta sẽ sợ sao.
.Trần Thạc Chân thật sự nhịn không được, lạnh trừng mắt, cả giận nói:
.- Nếu ta có trăm vạn hùng binh, ngươi sớm đã chết rồi.
.- À? Ha hả, thật có lỗi! Nhắc tới chuyện thương tâm của cô rồi, nhưng ta cũng không cố ý.
.Hàn Nghệ ngượng ngùng cười, lập tức quay về chủ đề chính, nói:
.- Nhưng cô vẫn là bảo người của cô để ý chút động tĩnh bên Nguyên gia, Nguyên gia tập trung chú ý vào ta, họ sẽ không để ý đến cô.
.Trần Thạc Chân nói:
.- Ta hy vọng ngươi hiểu một điều, chức trách của ta chỉ là bảo vệ ngươi, nhưng không phải đảm bảo ngươi sống lâu trăm tuổi.
.- Đây là đương nhiên.
.Hàn Nghệ gật gật đầu, đứng dậy, bảo:
.- Như cô mong muốn, ta cáo từ trước.
.Trần Thạc Chân nói:
.- Trà ngươi còn chưa uống một ngụm.
.- Một dân cờ bạc phải hiểu cẩn thận mới an toàn. Cáo từ!
.Hàn Nghệ ha hả cười, đi ra ngoài, hướng Tiểu Dã đang chơi đùa trong rừng cây hô:
.- Tiểu Dã, đi thôi.
.- Ồ!
.Chỉ nghe trong rừng truyền đến tiếng sàn sạt, lại nghe bên ngoài có người hô to:
.- Hàn đại ca, nhanh lên.
.Hàn Nghệ bất đắc dĩ cười, đi ra ngoài.
.Trần Thạc Chân đi tới cửa trước, hướng đại hán hỏi:
.- Các ngươi bỏ thuốc rồi?
.Đại hán buồn bực nói:
.- Bỏ một chút thuốc xổ.
.- Dân cờ bạc?
.Trần Thạc Chân tự giễu cười,
.- Nếu nói thì ta cũng là dân cờ bạc, nhưng khác với ta, mỗi lần hắn đều cược thắng, còn ta luôn thua.
.Nhưng mà, nàng và Hàn Nghệ đều không ngờ mọi thứ đều là một đại thúc tà ác đứng sau mưu hoạch đấy. Lần này hù được Hàn Nghệ, buộc hắn vô cùng kiêng kỵ, suýt nữa là phá vỡ kế hoạch của hắn, thậm chí còn chạy đến chỗ của Trần Thục Chân tìm bảo vệ, đều trách Nguyên Mẫu Đơn, nếu không phải nàng đích thân đi cáo mật thì Hàn Nghệ cũng không khẩn trương như vậy.
.Đương nhiên, Nguyên Mẫu Đơn cũng là vô tội.
.Đây chỉ có thể trách Nguyên Ưng quá xấu đi!
.Nhưng may là Hàn Nghệ chưa bị dọa đến mức đi xin tha. Hắn vẫn kiên định thực hiện kế hoạch ban đầu mà hắn thiết kế, mà bộ phận quan trọng nhất trong kế hoạch này chính là thương nhân Tây Vực.
.Ba ngày sau, thương nhân Tây Vực cuối cùng đã đến Trường An.
.Sáng hôm đó, trước cửa Kim Thủy đứng đầy người, chỉ thấy những đội xe thật dài hướng cửa Kim Thủy chạy đến, mắt nhìn ít nhất hơn ngàn người. Mỗi một người đều mặc quần áo kỳ lạ, trong đó có một số người mặc toàn trang phục màu trắng, cưỡi lạc đà, từ mũ đến vật cưỡi đều tràn ngập đặc sắc nước ngoài.
.- Oa! Thật nhiều người a!
.- Sao thương nhân Tây Vực năm nay hình như nhiều hơn rất nhiều so với lúc trước.
.- Có phải là vì nước hoa của ngõ Bắc?
.- Làm sao có thể? Nước hoa mới xuất hiện được bao lâu? Sao họ biết được.
.- Vậy vì sao ngoại thương năm nay lại nhiều thế.
.Hàn Nghệ núp phía sau nghe mọi người nghị luận không thôi, không khỏi cũng cảm thấy hiếu kỳ, hướng Trà Ngũ kế bên hỏi nhỏ:
.- Ai! Trà Ngũ, ngoại thương năm nay đặc biệt nhiều hơn sao?
.Hắn lần đầu thấy ngoại thương, không có cảm giác quá lớn với số lượng người này.
.Trà Ngũ gật đầu nói:
.- Lúc trước hoặc là mấy mươi người, tối đa cũng chỉ hai ba trăm người, nhưng nhìn quy mô hôm nay xem, có khả năng hơn ngàn người, nhiều gấp năm lần mọi năm.
.- Gấp năm lần?
.Hàn Nghệ mãnh kinh, con mắt bắt đầu loạn chuyển, bảo:
.- Ngươi lập tức đi điều tra đi.
.Trà Ngũ ngơ ngẩn hỏi:
.- Điều tra chuyện gì?
.- Đương nhiên là vì sao lần này có nhiều thương nhân Tây Vực đến đây a!
.- Dạ dạ dạ! Ta biết rồi.
.- Trời ạ!
.Mà ở trước cửa sổ của tầng nhà cao nhất ở chợ Nguyên gia có đứng hai người, chính là Nguyên Triết và Nguyên Khánh.
.Nguyên Triết nhìn đoàn xe ở xa, không khỏi thở dài:
.- Vận khí của Hàn Nghệ đúng thật không tồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận