Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 447.1: Cạnh tranh ưu đãi cho dân

.Trong xã hội ở hiện đại, mỗi giây mỗi phút đều có người đang oán giận, tìm trường học cũng có người tranh giành, tìm công việc cũng có người tranh giành, tìm bạn gái cũng có người tranh giành, thậm chí ngay đến cả tìm nhà vệ sinh cũng có người tranh giành.
.Nhưng bọn họ chưa bao giờ nghĩ rằng, nếu một người bắt đầu từ giây mình sinh ra, tất cả đều đã định sẵn trước rồi, không ai tranh giành với ngươi, thì cuộc sống sẽ trở nên vô vị làm sao.
.Hơn nữa tranh giành không đơn giản chỉ mang đến niềm vui, mà còn có thể mang đến tiến bộ.
.Cũng là Trung Nguyên Đại Quốc, tại sao Hán Đường lại trâu như vậy, mà triều Thanh lại gấu như thế, bởi vì triều Thanh đã thống nhất tất cả lại làm một rồi, xung quanh không có kẻ nào giống kẻ thù, vì vậy mới không muốn phát triển, mà Hán Đường có Hung Nô, Đột Quyết, Thổ Phiên, các kẻ địch mạnh bên cạnh như hổ rình mồi, vì vậy phải thúc đẩy chính mình trở nên hùng mạnh hơn, nói cách khác, bất cứ lúc nào cũng có khả năng bị nước khác tiêu diệt.
.Cố Ngôn Thương giờ khắc này có cảm xúc sâu sắc, đến bây giờ, ông ta mới biết mình hóa ra đang trong quá trình hưởng thụ, đây cũng là điều ông ta nhận được sau khi làm Tổng Hành, lần đầu hoàn toàn sử dụng được quyền Tổng Hành chân chính.
.Đây là do cạnh tranh mang đến.
.Ông ta đứng ở trên lầu cao nhất chợ phía Tây, nhìn xuống du khách đông nghìn nghịt phía dưới, có cảm giác ngạo nghễ nhìn chúng sinh, trong lúc đó, trong lòng lại sinh ra phiền muộn, bởi vì không bao lâu nữa, ngõ Bắc sẽ đóng cửa, tất cả sẽ trở về như bình thường, đến lúc đó mọi người sẽ không tâng bấc ông ta cao cao tại thượng như bây giờ nữa.
.- Tổng Hành, Tổng Hành.
.Chợt nghe thấy phía sau vang lên một tiếng gọi kích động, Cố Ngôn Thương quay lại nhìn, thấy Ngụy Thanh khuôn mặt vui vẻ chạy dến, nghĩ thầm rằng, không lâu trước đó, thằng nhãi này còn xa cách với ta, hiện giờ lại giống y hệt con chó, xoay vòng vòng xung quanh ta.
.- Tổng Hành, ta vừa mới lòng vòng bên ngõ Bắc về, ngõ Bắc đến cả một vị khách cũng không có, hơn nữa ta còn nghe nói, đến cả người của Phượng Phi Lâu cũng chạy tới chợ Tây của chúng ta mua đồ rồi.
.Ngụy Thanh kích động nói. Sở dĩ gã phải nhanh hơn bất cứ kẻ nào, đó là bởi vì một khi hai chợ thắng lợi, địa vị của gã ở hai chợ chắc chắn sẽ tăng thật lớn, mà cùng so sánh, địa vị của Tiền Đại Phương ở hai chợ chắc chắc sẽ không bằng gã.
.Cố Ngôn Thương cau mày nói: - Ngươi nói người của Phượng Phi Lâu chạy tới chỗ chúng ta mua đồ sao?
.Ngụy Thanh gật đầu, đột nhiên nói: - Chẳng lẽ ngươi cho rằng trong này có âm mưu?
.Cố Ngôn Thương cau mày suy tư một lát, lắc đầu nói: - Không giống thế, trừ phi Hàn Nghệ hắn có năng lực biến hàng hóa ở hai chợ chúng ta về không, bằng không, đây đối với chúng ta căn bản không có ảnh hưởng gì. Làm như vậy giống thể hiện thiện ý với chúng ta hơn.
.Ngụy Thanh gật đầu nói: - Ta cũng suy nghĩ như vậy. Tổng Hành, ngươi suy nghĩ một chút xem, chợ đêm này là do Hàn Nghệ nghĩ ra, mà muốn tổ chức chợ đêm, nhất định phải dựa vào hai chúng ta, điều này nhất định là Hàn Nghệ thể hiện thiện ý với chúng ta, cũng cho chính hắn một đường lui. Nếu buôn bán không tốt, cũng chỉ là thiếu ít tiền, nhưng nếu chợ đêm tổ chức không tốt, tiền đồ của hắn cũng chịu ảnh hưởng, bên nào nặng bên nào nhẹ, hắn không thể không rõ ràng. Tuy nhiên rành rành là chợ đêm, tự chúng ta có thể làm, hoàn toàn không cần đến hắn, đến lúc đó Tổng Hành cứ yên tâm, chúng ta nhất định sẽ coi ngươi như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.
.Cố Ngôn Thương nghe xong trong lòng vui vẻ, nhưng cũng không lộ ra vẻ mặt kích động gì, nói: - Bên chỗ Tiền Đại Phương thì sao?
.Ngụy Thanh nói: - Bọn Tiền Đại Phương buổi sáng còn ở ngõ Bắc, nhưng khi ta vừa mới quay trở lại, phát hiện bọn họ đã đến chợ Tây, xem ra bọn họ cũng đã biết sai rồi.
.Cố Ngôn Thương lúc này mới hơi mỉm cười, nói: - Nếu bọn họ sớm làm vậy, chúng ta cần gì phải hao tổn nhiều công sức.
.Bọn họ lần này giảm giá, không phải là đoạt khách với ngõ Bắc, loại buôn bán này gần như không có lợi, cũng không phải kế lâu dài, cũng nói rõ không có gì là vấn đề. Mục đích chủ yếu họ làm như vậy chính là ép bọn Tiền Đại Phương trở về, chỉ cần Tiền Đại Phương bọn họ rút vốn, chợ ngõ Bắc nhất định sẽ đóng cửa.
.- Đúng thế, vẫn là Tổng Hành ngươi lợi hại.
.Ngụy Thanh cười nịnh hai tiếng, nói: - Ta thấy cũng gần giống như thế, mau để Tiền Đại Phương đóng cửa cửa hàng của họ ở ngõ Bắc đi.
.- Ngươi gấp cái gì?
.Cố Ngôn Thương đương nhiên không muốn có kết cục quá sớm, như vậy ông ta sẽ mất đi quyền lực trong tay, nói: - Hiện tới mấy người đó chưa chủ động tới tìm ta, chứng tỏ bọn họ còn đang quan sát thêm, ta muốn bọn họ chủ động tới tìm ta, như thế, bọn họ mới phục tùng điều kiện của chúng ta, ngược lại, nếu chúng ta tới tìm trước, bọn họ chắc chắn sẽ đề xuất điều kiện.
.Ngụy Thanh thầm nghĩ cũng đúng, mượn cơ hộ này để trấn áp Tiền Đại Phương, lại nói: - Đúng rồi, ta còn nghe thấy một tin tức.
.Cố Ngôn Thương hỏi: - Tin tức gì?
.Ngụy Thanh nói: - Lưu Nga của Phượng Phi Lâu hôm nay tới Hộ bộ rồi.
.- Thật sao?
.- Tin tức vô cùng đáng tin.
.Cố Ngôn Thương cười nói:
.- Như thế xem ra, đối phương đã là thùng rỗng kêu to rồi.
.Ngụy Thanh nói: - Nhưng Hàn Nghệ hiện giờ dù sao cũng được phong là Hoàng gia Đặc phái sứ.
.Cố Ngôn Thương nhẹ nhàng vung tay lên, cắt đứt lời của gã, nói: - Nếu hắn thật sự nắm chắc như vậy, vậy thì hắn sẽ không để một phụ nhân ra mặt. Chuyện này có thể lớn nhưng không cần phải lo lắng, bên Hộ bộ căm thù ngõ Bắc đến tận xương tủy, lần này bọn họ chẳng những không giúp đỡ ngõ Bắc, còn có thể giúp chúng ta thêm một mồi lửa, đến lúc đó đám người Tiền Đại Phương sẽ đến tìm chúng ta.
.Nguy Thanh nghe xong vui sướng không thôi, nịnh nọt nói:
.- Tổng Hành thật sự bày mưu nghĩ kế!
.Đây là lần đầu tiên xảy ra xung đột buôn bán quy mô lớn từ khi triều Đường kiến quốc cho đến nay, trước kia chưa bao giờ xảy ra chuyện này, chuyện này không những mang đến cho dân chúng ưu đãi lớn, mà còn kinh động tới triều đình, bao gồm cả Lý Trị cũng nghe thấy, còn phái người đi tìm hiểu tình hình, bởi vì triều đình cũng muốn nhìn xem có thể tìm được gợi ý gì trong đó không, nếu về sau xảy ra loại chuyện này, vậy thì cũng đã có việc mẫu trước đó để tham khảo.
.Trong một tửu lâu ở một gian phòng tầng ba của lầu trong chợ phía đông.
.Phía dưới đều kín người hết chỗ, mà lầu ba thì trống rỗng, chỉ có bốn lão già ngồi bên cửa sổ, nhìn khung cảnh sầm uất phía bên ngoài.
.Mấy lão già này cũng giỏi nha, đúng là Trưởng Tôn Vô Kỵ, Hàn Viện, Lai Tể, Cao Lý Hành, mấy người bọn họ ngồi xuống, còn ai dám ngồi lên.
.Hàn Viện không khỏi cảm khái nói: - Những thương nhân này đều điên rồi, một thước lụa bán bốn trăm ba mươi văn tiền, đây là cái giá thấp nhất từ sau năm Trinh Quán cho tới nay, còn nhớ đầu năm Vĩnh Huy, một thước lụa thấp nhất cũng bốn trăm bốn mươi văn tiền.
.Lai Tế nghe xong tức giận buồn cười nói: - Nghĩ trong năm Trinh Quán, triều đình nhiều lần giao đổi buôn bán với bọn họ, bảo bọn họ giảm giá lương thực xuống, nhưng bọn họ sống chết không chịu, thà rằng đóng cửa cũng không bán, cũng không muốn giảm giá, bây giờ còn xin triều đình cho bọn họ được giảm giá, những thương nhiên này quả là ti tiện vô cùng.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ đột nhiên nói với Cao Lý Hành: - Văn Mẫn, ngươi thân là Thượng thư Hộ bộ, ngươi với chuyện này làm thế nào?
.Cao Lý Hành hơi trầm ngâm, nói: - Ta cảm thấy vừa rồi Lai thượng thư nói rất có lý, thương nhân không có lợi lộc sẽ không dậy sớm. Lúc trước triều đình vô duyên vô cớ bảo bọn họ giảm giá, bọn họ chắc chắn sẽ không đồng ý. Nhưng hiện giờ thì khác, ngõ Bắc cướp đi của bọn họ rất nhiều khách, vì để bảo vệ lợi ích của mình, bọn họ mới chủ động giảm giá. Ta nghĩ, nếu như ngõ Bắc thuộc về triều đình, như vậy chúng ta có thể lợi dụng ngõ Bắc để bình ổn giá hàng, như thế so với triều đình thì trực tiếp thương lượng với bọn họ tốt hơn nhiều.
.- Đúng thế, có cạnh tranh giá hàng mới có phát triển, trước đây khi bọn họ trữ lương thực, giá lương thực cao, mọi chuyện trước đó đều đã thương lượng xong, mà Hàn Nghệ không phải là người của ai, hơn nữa là người từ ngoài vào, vẫn bị không ít người xa lánh, vì vậy mới có thể tạo thành cạnh tranh này. Trưởng Tôn Vô Kỵ nói: - Vậy ý của ngươi là, ngươi hy vọng triều đình ra mặt bảo vệ ngõ Bắc.
.Cao Lý Hành lắc đầu nói: - Nếu như vậy, hai chợ chỉ sợ sẽ không phục, triều đình cũng không có lý do gì giúp Hàn Nghệ, hơn nữa chúng ta giúp được một lần, không thể giúp được hai lần. Ta nói như vậy không phải là nhằm vào cạnh tranh giữa hai chợ và ngõ Bắc, mà là ta cho rằng triều đình có thể sẽ nới rộng một ít đối với thị trường, cho thêm một ít thương nhân vào, làm cho bọn họ cạnh tranh với nhau, như vậy triều đình cũng có thể điều tiết khống chế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận