Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1141.1: Thầy tốt bạn hiền

.Kỳ thật bất kể là phế Vương lập Võ, hay là phế Trung lập Hoằng, người thu lợi lớn nhất, đều là cùng một người, người này chính là Lý Trị.
.Bắt đầu từ giờ khắc này, trong ngoài triều dã đã được củng cố, và hoàng quyền trên cơ bản cũng đạt tới đỉnh cao, trên cơ bản chính là một mình Lý Trị định đoạt, trước mắt mà nói rất khó còn có người hoặc là một tập đoàn có thể hạn chế được y, không có giống như trước đây, chuyện gì cũng phải trưng cầu sự đồng ý của Trưởng Tôn Vô Kỵ bọn họ trước.
.Vừa mới tan triều, Lý Nghĩa Phủ, Hứa Kính Tông, Đỗ Chính Luân lập tức bị quần thần vây quanh, một vài kẻ nịnh hót tranh nhau nịnh bợ.
.Ba người cũng hưởng thụ trong đó.
.Lư Thừa Khánh, Hứa Ngữ Sư, Nhâm Nhã Tương thì hết sức khiêm tốn, nho nhã lễ độ ứng phó vài tiếng liền yên lặng ra khỏi đại điện.
.Hàn Nghệ đi phía sau bọn họ, cười thầm, tiếp theo thú vị rồi đây!
.Bất chợt, bả vai bị người khác vỗ một cái, hắn quay đầu lại nhìn, chính là Lý Tích mặt mo.
.- Tiểu tử ngươi còn phải ngưỡng mộ bọn họ sao? Lý Tích cười ha hả nói, người chúc mừng Lý Tích cũng ít, bởi vì cũng chỉ có mấy người như vậy đủ tư cách.
.Hàn Nghệ cười nói: - Tư không nói đùa rồi, ta đâu có tư cách để ngưỡng mộ người khác, dù sao thì cũng luôn được người khác ngưỡng mộ. Nhưng ta lại cảm thấy cô đơn thay Tư không.
.Lý Tích nghi ngờ nói: - Sao lại nói vậy?
.Hàn Nghệ nói: - Tư không ông là người cẩn thận, cũng không thích giao bằng kết hữu, nhưng lại là người đứng đầu triều đình, có thể nói là không có mong đợi nữa.
.Lý Tích đầu tiên là sửng sốt, sau đó cười nói: - Tiểu tử ngươi đừng hòng nói móc mỉa lão phu, đợi ngươi sống đến tuổi này như lão phu, ngươi sẽ có thể hiểu.
.Hàn Nghệ nói: - Không giấu Tư không, nguyện vọng lớn nhất của đời ta, đó là có thể sống lâu một chút.
.Lý Tích cười ha hả nói: - Vậy thì ngươi đừng có trèo nhanh như vậy, trèo càng cao, ngã càng đau.
.Hàn Nghệ chắp tay nói: - Đa tạ lời khuyên của Tư không.
.Lý Tích chỉ cười một tiếng, nói: - À, khu vui chơi đó đã xây gần xong rồi, khi nào ngươi đi xem thử.
.Hàn Nghệ nói:
.- Tư không dường như có hứng thú với khu vui chơi này rồi.
.Lý Tích thở dài: - Nói thật với ngươi nhé, lão phu đã đến lúc nghỉ ngơi dưỡng lão rồi, triều đình này e là không thích hợp với lão phu nữa, khu vui chơi đó của ngươi cũng không làm ta hứng thú.
.Chỉ có ma mới tin ông, mỗi lần ông đứng ra đều là có vai trò mang tính quyết định. Hàn Nghệ ngoài miệng cười, nhưng trong lại thì lại hết sức khinh bỉ Lý Tích.
.- Tư không, Hàn Thị lang!
.Chợt nghe thấy một giọng nói mà nam nhân bình thường không nói ra được.
.Lý Tích quay đầu nhìn lại, nói: - Là Trương thiếu giám à!
.Trương Đức Thắng đầu tiên là cung kính thi lễ với Lý Tích, cười nói: - Cha gia phụng mệnh của bệ hạ, mời Hàn Thị lang đến Điện Lưỡng Nghi một chuyến.
.Lý Tích hơi nhíu mày, nhưng ngay lập tức giãn ra.
.Không hổ là Lý cáo già, phản ứng thật nhanh, nhưng cáo già Trưởng Tôn Vô Kỵ còn hơn một bậc a! Hàn Nghệ quay sang Lý Tích chắp chắp tay, sau đó liền đi theo Trương Đức Thắng rời khỏi.
.Đi vào Điện Lưỡng Nghi, chỉ thấy bên trong đã có ba ông già bốn mươi năm mươi tuổi đang đứng đó, nhưng ai ai cũng hong thần tuấn lãng, lúc còn trẻ nhất định là đại soái ca, Hàn Nghệ biết hai người trong số đó, một người là Lý Thuần Phong, còn một người là Thượng Quan Nghi. Thượng Quan Vân kia chính là con trai út của ông ta, còn có một người không biết, người này là học sĩ Hoằng Văn Quán, Quách Du.
.Ngoài mấy người này ra, còn có một nhóc con năm sáu tuổi đứng bên cạnh Lý Trị, béo ú, thật là đáng yêu, không cần nói cũng biết là thái tử Lý Hoằng.
.- Vi thần Hàn Nghệ tham kiến bệ hạ, tham kiến thái tử.
.- Miễn lễ!
.Lý Trị cười nói:
.- Hôm nay trẫm tìm bốn vị ái khanh đến, chủ yếu là muốn Nói đến đây, y chỉ tay vào Lý Hoằng bên cạnh.- Thái tử xin nhờ cậy bốn vị ái khanh.
.Thượng Quan Nghi và Quách Du đưa mắt nhìn Hàn Nghệ với vẻ hơi kinh ngạc, thầy của thái tử còn trẻ như vậy, thật sự cũng chưa từng có bao giờ a, duy chỉ có Lý Thuần Phong cảm thấy hết sức hợp lý.
.Lý Trị nhìn ra, nhưng coi như không thấy, tiếp tục nói: - Lý Thái sử tinh thông học luận Đạo gia, trẫm hy vọng Lý ái khanh có thể dạy Đạo Kinh cho thái tử, Quách Học sĩ hiểu biết học luận Nho gia, trẫm hy vọng Quách ái khanh có thể dạy Nho Kinh cho thái tử, Thượng Quan Đại học sĩ thường soạn thảo chiếu thư thay trẫm, thư pháp khởi thác uyển mị, trẫm rất thích, bởi vậy trẫm muốn nhờ cậy Thượng Quan Đại học sĩ dạy thái tử luyện tập thư pháp. Còn về Hàn Nghệ, đã sáng lập Hiền giả lục học, trên đời hiện giờ cũng chỉ có một mình khanh biết, bởi vậy trẫm hy vọng khanh có thể truyền thụ Hiền giả lục học cho thái tử.
.Quách Du nói: - Hồi bẩm bệ hạ, học luận Nho gia và học luận Đạo gia có chỗ tương đồng, cũng có chỗ mâu thuẫn, nếu thái tử đồng thời học cả hai, chỉ sợ sẽ xuất hiện mâu thuẫn, bởi vậy vi thần đề nghị bệ hạ hoặc là học Nho Kinh trước, hoặc là học Đạo Kinh trước, đợi khi thái tử lớn hơn một chút rồi học học luận của phái khác.
.Từ xưa đến nay, Đạo, Nho luôn đối lập.
.Lý Thuần Phong cũng không lên tiếng, ông ta là người trong Đạo gia, nhưng đồng thời cũng kiêm tư tưởng bách gia.
.Lý Trị cười nói: - Đại Đường ta trước nay không tôn bất cứ học phái nào, mà Nho, Đạo đều là học vấn trị thế, thân là thái tử, lý nên cả hai đều thông, nếu phân trước sau, chỉ sợ sẽ tiên nhập vi chủ, bởi vậy trẫm mới để các khanh đồng thời truyền thụ Đạo Kinh và Nho Kinh cho thái tử, còn về chỗ mâu thuẫn của hai học phái, trẫm cho rằng bằng trí tuệ của hai vị ái khanh, nhất định có thể nghĩ ra một phương pháp tốt để hóa giải điều này, để thái tử có thể kiêm tư tưởng lưỡng gia.
.Điều này khác với triều Hán, triều Hán hoặc là tôn tư tưởng Đạo giam, hoặc là tư tưởng Nho gia, triều Đường thì tương đối thoáng, cái gì cũng học.
.Lý Thuần Phong, Quách Du chắp tay nói: - Vi thần tuân mệnh.
.Lý Trị nói với thái tử: - Hoằng Nhi, còn không mau đi bái kiến bốn vị lão sư.
.Vừa dứt lời, một thái giám đi vào, nói: - Khởi bẩm bệ hạ, Môn hạ thị trung, Trung thư lệnh cầu kiến bệ hạ.
.Lý Trị nhíu mày, ánh mắt đột nhiên liếc về phía Hàn Nghệ, lập tức nói: - Mời bọn họ vào đi.
.Một lát sau, Hứa Kính Tông, Lý Nghĩa Phủ liền tiến vào, hai người vừa vào điện, đồng thời liếc mắt nhìn Hàn Nghệ, lập tức lại hướng tới Lý Trị hành lễ, nói: - Thần tham kiến bệ hạ.
.- Miễn lễ!
.Lý Trị cười nói: - Nhị vị ái khanh cầu kiến trẫm là vì chuyện gì?
.Hứa Kính Tông nói: - Hồi bẩm bệ hạ, lão thần là vì một số nội dung của quốc sử muốn bàn bạc với bệ hạ một chút, bởi vậy mời Trung thư lệnh cùng thần đến cầu kiến bệ hạ.
.Lý Trị gật gật đầu nói: - Chuyện này để lát nữa hãy nói, hiện tại thái tử đang phải hành lễ bái sư.
.Hứa Kính Tông quay phắt lại nhìn về phía Hàn Nghệ, cả kinh nói: - Bệ hạ không phải là hy vọng thái tử bái Hàn Thị lang làm thầy chứ.
.Diễn xuất này của ngươi, đúng là thối nát hết sức, ngươi đến đây không phải chính là ngăn cản chuyện này sao! Hàn Nghệ cười thầm không nói.
.Lý Trị trong lòng cũng hiểu được, vốn dĩ chính là để né tránh bọn họ, vì vậy mới không trực tiếp nói rõ trên triều đình, không ngờ rằng bọn họ còn đuổi đến đây, chỉ có thể nói: - Trẫm hy vọng Hàn Nghệ có thể truyền thụ Hiền giả lục học cho thái tử.
.Hứa Kính Tông vội nói: - Bệ hạ, hành động này tuyệt đối không thể a! Lý Trị nói: - Có gì không thể?
.Hứa Kính Tông nói: - Không nói đến Hiền giả lục học đó chưa nhận được sự công nhận của mọi người, rốt cuộc là tốt hay xấu, vẫn còn phải khảo chứng, chỉ với thân phận của Hàn Nghệ, lão thần đã tuyệt không tán đồng. Hàn Thị lang tuy có tài hoa, nhưng tuổi tác còn trẻ, học vấn chỉ sợ còn chưa đủ, ngoài ra, Hàn Thị lang xuất thân dân buôn, không phải bệ hạ cũng thường nói hắn thói quen dân buôn khó sửa sao, hiện giờ thái tử nhỏ tuổi, nếu nhiễm thói xấu dân buôn thì phải làm sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận