Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1061.1: Phu thê thể cộng đồng

.Cùng Tiêu Vô Y ở nhà ân ái một ngày, Hàn Nghệ liền đi đến Nguyên gia bảo, hiện giờ chuyện liên quan đến xưởng tàu và tập đoàn vận chuyển đã được xác định, hắn cũng không cần phải tị hiềm nữa, cũng nên đén hỏi thăm tình hình của Nguyên gia, dù sao thì tập đoàn vận chuyển liên quan trực tiếp đến kế hoạch nam tiến, đương nhiên, đây đều là cái cớ, chủ yếu nhất vẫn là đến thăm Nguyên Mẫu Đơn.
.Bởi vậy hắn vừa đến Nguyên gia bảo liền chạy thẳng đến phòng hội nghị, bởi vì hắn biết lúc này hơn phân nửa là Nguyên Mẫu Đơn ở phòng hội nghị, dù sao thì Nguyên Mẫu Đơn cũng là một người cuồng công việc.
.Quả nhiên, đi đến trước cửa phòng hội nghị, đã thấy một mình Nguyên Mẫu Đơn ngồi bên trong, trong tay đang cầm một số tài liệu, xem hết sức cẩn thận, không chỉ như vậy, sắc mặt nàng cũng đang đặt hết trên đống tài liệu này.
.Chợt thấy Nguyên Mẫu Đơn dụi dụi hai mắt có vẻ hơi mệt mỏi, phải biết rằng lúc này vẫn là buổi sáng, hắn không khỏi đau lòng một hồi, thật ra hắn cũng thường xuyên đọc rất nhiều tài liệu, thậm chí còn nhiều hơn cả Nguyên Mẫu Đơn, nhưng đây là thiên phú của hắn, hắn lại thích xem những tài liệu này, không có nghĩa đây là công việc hết sức nhẹ nhàng, thực ra đây là việc khiến người ta cực kỳ mệt mỏi, bởi vì trong đoàn đội ở hậu thế kia của hắn, ngoài hắn ra, không ai thích xem những thứ này, những người còn lại đều đã quen nghe Hàn Nghệ phân tích là được rồi, bản thân không muốn động não vì việc này, cho nên Hàn Nghệ mới có thể trở thành bộ não. Lòng nghĩ, phải nghĩ một cách để thoải mái hơn, rón rén bước đến phía sau Nguyên Mẫu Đơn, lặng lẽ thò hai tay ra.
.- Chàng muốn làm gì?
.Nguyên Mẫu Đơn đang xem tài liệu, thản nhiên nói. Chỉ chút công phu mèo cào này của Hàn Nghệ, sao có thể giấu được nàng.
.Cô vợ quá thông minh, đúng là muốn tạo niềm vui bất ngờ cũng khó. Hàn Nghệ sắc mặt cứng đờ, rầu rĩ ngồi xuống bên cạnh, nhưng Nguyên Mẫu Đơn hoàn toàn không nhìn hắn, vẫn xem tài liệu như cũ. Lúc này bất mãn nói: - Này này này, một đại soái ca như ta ngồi ở đây, tốt xấu gì nàng cũng phải liếc ta một cái a!
.Nguyên Mẫu Đơn hơi quay đầu, nhìn hắn một cái, sau đó quay đầu đi, tiếp tục xem tài liệu.
.Cũng đúng là chỉ liếc một cái à! Hàn Nghệ không còn gì để nói nữa, cẩn thận dè dặt nói: - Có phải là nàng giận không?
.Ánh mắt Nguyên Mẫu Đơn vẫn để bên trên tài liệu, rất bình thản hỏi: - Sao lại nói vậy?
.Khí phách của nữ tổng tài thể hiện rõ không thể nghi ngờ.
.Nhưng Hàn Nghệ không phải thư ký nhỏ, nói: - Có phải nàng giận ta lâu như vậy cũng không đến thăm nàng, cho nên hờ hững với ta không?
.Nguyên Mẫu Đơn sửng sốt, cuối cùng cũng nhìn sang Hàn Nghệ, mỉm cười nói: - Ta biết mấy ngày nay chàng bận việc của trại huấn luyện, sao lại giận chàng, hay là chàng đến chỗ đại bá ngồi một lúc, ta xem xong chỗ này rồi đến tìm chàng.
.Xem xong chỗ này? Vậy phải đợi đến tháng nào năm nào. Hàn Nghệ quyết đoán thò tay ra, giật lấy tài liệu trong tay nàng, nói: - Tài liệu để ở đó một ngàn năm, nội dung bên trên cũng sẽ không thay đổi, lúc nào xem cũng đều được a, nhưng ta mỗi ngày một già, khó khăn lắm ta mới xong việc liền chạy đến tìm nàng, nàng lại đối xử với ta như vậy, có phải là quá tàn nhẫn một chút không.
.Nguyên Mẫu Đơn buồn bực lườm Hàn Nghệ, nói: - Đây còn không phải đều tại chàng, từ sau khi chàng lên làm người chủ quản, kế hoạch này lại đến kế hoạch kia, không có dừng lại, hơn nữa đều là việc Nguyên gia ta chưa từng đụng đến, bây giờ Nguyên gia chúng ta còn sợ nhân thủ không đủ, hiện giờ sắp đến cuối năm, cây bông hai năm nay sắp thu hoạch, còn có lá trà, nến, nước hoa, chúng ta đã lấy được tập đoàn vận chuyển, bởi vậy trước khi ăn tết ta phải tính toán ra Nguyên gia ta cần có bao nhiêu con thuyền, bên phía Nguyên Triết mới tiện đàm phán với Trường Vận và Vạn Lý.
.Hàn Nghệ chớp mắt, việc này cũng đúng là phải trách mình, nói: - Cái đó ta mặc kệ, bây giờ ta lấy thân phận của người chủ quản, mệnh lệnh cho nàng lập tức bỏ hết tất cả công việc xuống, vui vẻ ở cạnh người chủ quản ta, đây là quyền lực của ta.
.Nguyên Mẫu Đơn mặt ửng đỏ, lườm hắn một cái, vươn tay ra.- Bớt nói hươu nói vượn đi, mau đưa tài liệu cho ta.
.- Không đưa!
.Hàn Nghệ lập tức đặt tài liệu dưới mông, đảo mắt, cười hì hì nói: - Như vậy đi, nàng cứ coi như ta đến thị sát công việc, nàng cứ báo cáo với ta một chút về tình hình công việc gần đây của mọi người.
.Nguyên Mẫu Đơn thấy trong mắt hắn ngập sự cầu xin, lập tức mềm lòng, sẵng giọng: - Bây giờ báo cáo công việc với chàng, chàng nghe lọt tai sao?
.- Tuyệt đối không nghe lọt tai.
.Hàn Nghệ lắc đầu, lại si ngốc nhìn Nguyên Mẫu Đơn, dương dương tự đắc nói: - Ai bảo phu nhân ta nhìn xinh đẹp như vậy.
.Nguyên Mẫu Đơn hai má đỏ bừng, xì nói: - Thật không hiểu xấu hổ, cũng không sợ bị người khác nghe thấy.
.- Ta nói dối còn không sợ người khác nghe thấy, huống gồ đây là nói thật. Hàn Nghệ cười hì hì, nhích lại gần về phía Nguyên Mẫu Đơn, vươn tay ra định ôm lấy nàng.
.Nguyên Mẫu Đơn như tia chớp vươn tay ra, giữ bàn tay to của hắn lại, căng thẳng nói: - Chàng muốn làm gì, đây là phòng hội nghị đấy.
.- Yên tâm, lúc này sẽ không có người đến, điều này ta có thể dùng nhân cách đảm bảo với nàng. Hàn Nghệ hận không thể vỗ bộ ngực cam đoan.
.- Ai nói?
.Chợt nghe ở cửa có người cười ha hả nói.
.- Người nào?
.Hàn Nghệ sợ tới mức ngẩn ra, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Nguyên Ưng tựa trên cạnh cửa, cười xấu xa nhìn bọn họ.- Ca!
.Nguyên Mẫu Đơn đứng dậy theo bản năng, hai má đỏ bừng bừng.
.Nguyên Ưng hứ một tiếng, nói: - Tiểu muội, muội thẹn thùng cái gì, giữa phu thê ôm ôm ấp ấp không phải cũng rất bình thường sao? Ca cũng không phải người ngoài.
.Hàn Nghệ giận nói: - Nếu ông đã biết vậy, ông còn không có bao xa thì tránh bấy xa.
.Nguyên Ưng rất vô tội nói: - Ngươi vu oan ta rồi, là có người nhờ ta đến chuyển lời cho ngươi, ta cũng dự định đi tìm ngươi, vừa hay ngươi lại đến, ta liền qua xem thử, đâu có biết nhưng ta thật không phải cố ý, ta sẽ chỉ gián đoạn chuyện vui của ngươi và Tiểu Vô Y, nhất quyết sẽ không cố ý gián đoạn chuyện vui của ngươi và tiểu muội ta.
.Tên khốn kiếp này, để cho ngươi càn quấy một thời gian, sang năm có nhà người đẹp đẽ rồi. Hàn Nghệ hận đến nghiến răng nghiến lợi. Nguyên Mẫu Đơn khẽ nhíu cặp lông mày kẻ đen nói: - Ca, huynh nói bậy gì vậy?
.Nguyên Ưng lập tức yếu đuối, nói: - Không có gì, không có gì. Nói xong lại vội quay sang Hàn Nghệ nói:
.- Người kia bảo ngươi có thời gian thì đến Đại Hưng Thiện Tự một chuyến. Được rồi, lời đã mang đến rồi, ta đi trước đây, hai người tiếp tục. Nói xong, liền biến mất trước cửa.- Tên khốn khiếp này. Hàn Nghệ không kìm nổi mắng.
.- Hừm?
.Nguyên Mẫu Đơn nhìn về phía Hàn Nghệ, giống như nói, ngươi mắng ca ta là khốn khiếp? - Ặc! Hàn Nghệ vội nói: - Mẫu Đơn, chúng ta tiếp tục thôi.
.Nguyên Mẫu Đơn hung hăng lườm tên này một cái, đi ra ngoài cửa.
.- Mẫu Đơn!
.Hàn Nghệ vội vàng đuổi theo. Phu thê hai người một trước một sau đi vào tiểu viện, Nguyên Mẫu Đơn ngồi xuống, oán giận nhìn Hàn Nghệ một cái, nói: - Bây giờ chàng đã là Tể tướng, sao vẫn còn giống như trước đây, động tay động chân, nói hươu nói vượn. Nàng là một nữ nhân rất quy củ, chuyện gì theo nề nếp, là hai thái cực với Tiêu Vô Y, Tiêu Vô Y sẽ không phản đối việc ân ái, chỉ cần được phấn kích là được, nàng thì không được. Hàn Nghệ ngồi xuống, cúi đầu, ủy khuất nói: - Ta đây không phải là rất lâu không nhìn thấy nàng, nhớ nàng sao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận