Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1414: Cố hết sức, nghe mệnh trời.

.- Lẽ nào Hàn tiểu ca cho là ta nói không đúng? Trịnh Thiện Hành hỏi.
.Hàn Nghệ cười nói: - Đương nhiên là đúng vậy, trước kia không phải ta đã nói rồi sao, nếu nhắc đến đại địa chủ trên đời, người đứng hàng đầu trong số này chính là tể tướng, đại tướng quân, nếu ngươi không thu thuế của những người này, chỉ ức hiếp những tiểu địa chủ kia thì có ý nghĩa gì, hơn nữa chúng ta cũng không thể đứng ra nha, nhưng ai dám thu thuế của những người đó, nói một câu khó nghe, ngay cả hoàng đế cũng không dám, chúng ta là cái gì chứ.
.Trịnh Thiện Hành thở dài: - Ngươi nói cũng không sai, ta thực sự cũng hiểu rõ, nhưng từ sau khi đến Hộ Bộ, ta liền cho rằng chế quân điền chỉ có thể là chế độ tạm thời, không thể xem là kế lâu dài, trong đó còn rất nhiều thiếu xót.
.Hàn Nghệ gật gật đầu nói: - Không chỉ như vậy, thực ra tài chính quốc gia chúng ta cũng không phải lạc quan như vậy, điều chế tô dung là dựa vào nhân khẩu thu thuế, vậy thì thuế ít hay nhiều phụ thuộc vào sự tăng giảm của nhân khẩu, vì vậy ta không xem thu nhập tài chính của năm ngoái, cũng đoán được tình hình tài chính là như thế nào, có thể thấy tài chính của chúng ta không chỉ tăng lên chậm, hơn nữa còn vô cùng đơn nhất, mưa thuận gió hòa còn tốt, một khi có thiên tai gì, quốc khố sẽ lập tức trở nên căng thẳng.
.- Chẳng lẽ ngươi muốn thu thuế? Trịnh Thiện Hành cau mày nói.
.Hàn Nghệ lắc đầu nói: - Muốn làm cải cách triệt để khi tình hình tài chính ổn định, việc này không khác gì tìm cái chết, không chỉ như vậy, ngược lại ta cho rằng thu thuế tốt nhất không được dễ dàng thay đổi, một khi có sự thay đổi là sẽ thay đổi liên tục, triều đình không thể giảm thuế, sẽ chỉ tăng thuế, điều này sẽ tăng thêm gánh nặng của bách tính, trước tiên phải để bách tính ăn no mặc ấm, sau đó mới là thu nhập của quốc khố.
.Trịnh Thiện Hành nói: - Nhưng muốn làm được điểm này thì bắt buộc phải chuyển tiền thuế lên đầu người giàu, như vậy thì vừa có thể tăng thêm thu nhập của quốc khố, lại có thể giảm thấp gánh nặng của bách tính, đáng tiếc, việc này là vô cùng khó.
.- Vì vậy chúng ta vẫn là gánh nặng đường xa a!
.Hàn Nghệ cảm thán một tiếng, đột nhiên nói: - Ta hiện giờ làm Hộ Bộ Thượng Thư, vị trí Hộ Bộ Thị lang này bỏ trống ra rồi.
.Trịnh Thiện Hành lắc đầu nói: - Ta không có hứng thú.
.Hàn Nghệ cười ha hả nói: - Trong thiên hạ, người không có hứng thú với Hộ Bộ Thị lang, chỉ sợ cũng chỉ có Trịnh Thiện Hành ngươi rồi.
.Trịnh Thiện Hành cười mà không nói.
.- Được, ta cũng không miễn cưỡng ngươi. Hàn Nghệ gật gật đầu, kỳ thật hắn đã dự tính được Trịnh Thiện Hành sẽ không đồng ý, vì một khi làm Hộ Bộ Thị lang, muốn thoát thân cũng khó rồi, còn chủ sự, chỉ là một chân chạy việc vặt, không làm thì không làm, Trịnh Thiện Hành lúc đầu đến Hộ Bộ, không phải cũng là bị Hàn Nghệ lừa gạt sao, ngươi đến giúp đỡ trước, làm chút việc cho bách tính thiên hạ, nếu ngươi làm mà thấy không vui vẻ, bất cứ lúc nào ngươi cũng có thể rút lui, lại nói: - Nói chút chuyện vui vẻ đi, Trịnh chủ sự, chắc ngươi sắp phát tài rồi?
.Trịnh Thiện Hành cười nói: - Ngươi muốn nói chuyện lông dê và bông vải sao?
.Hàn Nghệ gật đầu, nói: - Lúc ta đến Đại đô hộ phủ, còn đặc biệt đến xưởng lông dê của ngươi xem, lông dê chất cao như núi, mục dân Tây Bắc thấy lông dê cũng có thể bán ra giá tiền này, đàn dê cũng tăng lên không ít rồi.
.Trịnh Thiện Hành cẩn thận nói: - Tuy nhiên việc này trước kia đều không có người từng thử qua, cũng không biết được không.
.Hàn Nghệ nói: - Ngươi yên tâm được rồi, trong vòng mười năm sắp tới, sẽ là một làm sóng cao trào của dệt vải, ta dự đoán xưởng của ngươi sẽ mở rộng hơn không chỉ năm mười lần.
.Trịnh Thiện Hành kinh ngạc nói: - Năm mươi lần, ngươi ngươi nói lời này là thật?
.- Ta lừa ngươi ta là chó con! Hàn Nghệ nói:
.- Thời khắc đó tuyệt đối đáng mong chờ.
.Trịnh Thiện Hành hiếu kỳ nói: - Mạo muội hỏi một câu, ngươi tận tâm tận lực thúc đẩy chuyện này, vì được cái gì?
.Hàn Nghệ nói: - Tự do chi mỹ của ngươi, ta cũng có phần đấy, lẽ nào ta có tiền mà không kiếm?
.- Thật sao? Trịnh Thiện Hành hoài nghi nhìn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ cười ha ha, nói: - Đến lúc đó khó tránh sẽ thu của ngươi một chút thuế!
.Trịnh Thiện Hành trợn trừng mắt nói: - Biết ngay ngươi không có lòng tốt mà.
.Hàn Nghệ cười khổ nói: - Không có cách nào khác, ta thúc đẩy những chuyện này, cũng là cần phải có tiền, ví dụ như, bây giờ trong triều đình còn tồn tại rất nhiều rất nhiều lao dịch, họ gần như lao động không công, nếu thương nghiệp dân gian đang phát triển, tiền công đang tăng lên, triều đình cũng phải trả tiền, nếu không, những lao dịch kia chắc chắn sẽ gây chuyện, những việc này thật là đều cần tiền.
.Trịnh Thiện Hành gật gật đầu, đột nhiên ngẩn ra, nói: - Không đúng! Xem ra ngươi đã sớm lên kế hoạch thay đổi chế độ thuế rồi, sớm biết như vậy, lúc nãy ta đã không nói nhiều như vậy rồi.
.Hàn Nghệ lắc đầu nói: - Kế hoạch là kế hoạch, nếu không thực thi, kế hoạch vĩnh viễn chỉ là kế hoạch, không có ý nghĩa gì cả. Thực ra, bây giờ ta cũng có thể bắt đầu kế hoạch này, chỉ dựa theo những gì ngươi nói mà làm là được rồi, hợp tình hợp lý, có lý có cứ, nhưng vấn đề là ta không có lá gan này, sau này có lẽ ta cũng không có lá gan này, dù sao việc này cũng liên quan đến bách tính trong thiên hạ. Vì vậy, chúng ta buộc phải có đủ kiên nhẫn và trí tuệ, từ từ mà thay đổi, chứ không nên nhất thời vội vàng. Thực ra với tình hình hiện tại mà nói, ta cũng vô cùng hài lòng, vì chính sách thả lỏng hiện tại thích hợp cho thương nhân phát triển, chỉ cần ổn định lại thế cục này, sau đó tìm cách thay đổi trong ổn định, về việc có thể đạt được mục đích hay không, việc này chỉ có thể làm tận sức, nghe theo mệnh trời.
.- Nghe mệnh trời?
.Trịnh Thiện Hành nói: - Thật hiếm khi nghe được lời này từ miệng ngươi.
.Hàn Nghệ cười nói: - Lúc trên người ngươi có một ngàn quan tiền, ngươi có thể sống vô cùng khoái hoạt, nhưng khi ngươi cõng theo một núi vàng, ngươi chỉ cảm thấy là áp lực, không có nửa điểm khoái hoạt đáng nói, đồng thời cũng cần sự giúp đỡ của ông trời.
.- Đung vây a!
.Trịnh Thiện Hành gật gật đầu, đột nhiên giống như nhớ tới cái gì đó, nói: - Hàn tiểu ca, ngươi có từng nghĩ qua không, bên kia chúng ta còn đang cổ vũ bách tính trồng cây dâu, bên này bông vải và lông dê vừa xuất hiện, tơ lụa sẽ bị đả kích mạnh, nếu như vậy, những thương nhân kia nhất định sẽ không bỏ qua.
.- Việc này ngươi yên tâm, tơ lụa sẽ chỉ càng ngày càng đắt, những thương nhân tham gia chuyện cây trồng thích hợp với đất sẽ chỉ phát tài, không nói tới lỗ vốn. Hàn Nghệ khoát khoát tay nói.
.Trịnh Thiện Hành hoang mang nói: - Vì sao?
.Hàn Nghệ nói: - Vật lấy hiếm làm quý, bây giờ người người đều trồng cây dâu, giá của tơ lụa tất nhiên cũng không cao đến đâu, nhưng nếu rất nhiều người đổi sang trồng bông vải thì sao? Tơ lụa sẽ chỉ ít đi theo số tương ứng, vậy thì giá của tơ lụa sẽ chỉ tăng lên, ngoài ra, quan phục đều là làm từ tơ lụa, điều này sẽ không thay đổi, chúng ta có thể coi tơ lụa tương đương với sự tôn quý, vì vậy bông vải và lông dê xuất hiện, tơ lụa sẽ chỉ càng ngày càng đáng giá hơn.
.- Điều này cũng đúng.
.Trịnh Thiện Hành gật gật đầu.
.Hàn Nghệ ở Hộ Bộ một ngày, ra uy Thượng thư, ngày tiếp theo liền đi đến Hiền giả lục viện, có chút giống như chạy show vậy!
.- Oa! Nhiều như vậy à!
.Hàn Nghệ đứng trước một kệ sách, thất kinh, không khỏi quay đầu lại, nhìn Diêm Lập Bản và Lý Thuần Phong.
.Hai người Diêm, Lý đồng thời gật gật đầu.
.Lý Thuần Phong vuốt râu cười nói: - Những nội dung này, đều là những viện sỹ mới bổ nhiện hao tốn không ít tâm huyết, trải qua sau nhiều lần xác nhận, mới giao lên trên, chúng ta vốn cũng muốn san sẻ một chút với ngươi, nhưng học thuật của ngươi vốn là một lĩnh vực riêng, có sự khác nhau lớn với chúng ta, vì vậy chúng ta không dám ngạo mạn tự đưa ra phán đoán, chỉ sợ phụ sự nỗ lực của các viện sỹ mới bổ nhiệm kia, để ngươi quyết định, ta nghĩ không thể công bằng hơn nữa.
.Hàn Nghệ lập tức nói: - Sao có thể như vậy được? Phụ lòng thì phụ lòng thôi.
.- Hử?
.Lý Thuần Phong khó hiểu nhìn Hàn Nghệ.
.Họ đều rất thiện lương, cảm thấy những viện sỹ cửu phẩm này nỗ lực như vậy, hơn nữa viết cũng rất khá, rất không nỡ lòng bỏ bài vở của họ đi, vai kẻ ác này vẫn phải để Hàn Nghệ làm.
.- Sặc, không!
.Hàn Nghệ lau mồ hôi nói: - Hay là trước tiên chúng ta đi xem dây xích đi, đứng ở đây ta cứ cảm thấy sau lưng lạnh lẽo.
.- Vậy những thứ này... !
.- Đợi nói sau, đợi một lát nữa nói sau.
.- Được rồi!
.Hàn Nghệ lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, trong lòng lại đầy sợ hãi liếc nhìn kệ sách kia, thầm nói, ta đặc biệt cảm thấy mình tự tìm chỗ chết a! Không thể như vậy, ta đâu có nhiều thời gian như vậy.
.Ba người lại đi đến trước một cái bàn, chỉ thấy trên bàn để một vài bộ dây xích.
.Hàn Nghệ cầm lên nhìn nhìn, quả thực rất không tệ, nhưng hắn đã từng thấy thép không gỉ, vẫn thật không ưa thứ này.
.Diêm Lập Bản thấy Hàn Nghệ sắc mặt thản nhiên, vậy là nói: - Hàn tiểu ca, lẽ nào ngươi không hài lòng với cái này.
.- Không! Hàn Nghệ ngẩn ra, cười nói: - Tương đối vừa lòng.
.Diêm Lập Bản cười, khẽ thở phào, nói: - Không giấu Hàn tiểu ca, loại thép này tuy không bằng những thiên chuy bách luyện ra, nhưng phương pháp lại đơn giản hơn nhiều, không hề tốn sức, dùng lời của Hàn tiểu ca mà nói, cái này có thể sản xuất với quy mô lớn, đồng thời dây xích chế tác ra cũng chắc chắn hơn trước kia rất nhiều, Hàn tiểu ca, ngươi đúng là kỳ tài hiếm thấy a.
.- Quá khen, quá khen!
.Hàn Nghệ khiêm tốn cười, ngồi xuống, nói:
.- Việc này tạm thời vẫn cứ giấu trước đã, bắt buộc phải làm ra một đợt tuyên truyền, phải chấn động triều dã, phải để bệ hạ và cả triều văn võ nhìn thấy, nhận thức được tính quan trọng của Hiền giả lục viện chúng ta.
.Lý Thuần phong cười nói: - Có Hàn tiểu ca ở đây, những việc này không cần chúng ta tốn sức rồi.
.Bọn họ cũng không để ý đến những việc này.
.Hàn Nghệ khẽ cười, cũng không nhiều lời nữa, lại nói: - Hôm nay ta đến là có một chuyện muốn thương lượng cùng các ông, chính là ta hy vọng nửa năm cuối có thể mở r cuộc thi lấy sáu loại bằng chứng nhận.
.Việc này có chút quá nhanh rồi!
.Lý Thuần Phong có chút kinh hãi, - Bây giờ sách vở này mới đưa ra không bao lâu.
.Hàn Nghệ nói: - Ta cũng không muốn nhanh như vậy, nhưng vấn đề là hiện nay triều đình vô cùng cần nhân tài về phương diện này, đặc biệt là kế toán và lão sư, những người này đều là nhân tài mà vùng Tây Bắc cần. Nhưng lần này cũng chỉ là thử nước xem, ta sẽ để quan lại của Hộ Bộ đi thi cùng với các viện sỹ mới bổ nhiệm của Hiền giả lục viện.
.Lý Thuần Phong nói: - Chưa chắc là bọn họ sẽ đi thi.
.- Việc này không thể được, cuộc thi của nhà mình, không đi cổ động, vậy thì để họ đến quan thự khác lĩnh bổng lộc đi! Nói rồi Hàn Nghệ thở dài, nói: - Việc này đều trách ta, ra ngoài vào lúc đó, lại còn đi lâu như vậy, tiếp theo đây chúng ta lại có việc làm rồi.
.Lý Thuần Phong cười ha ha nói: - Ta còn ngại quá nhàn nhã rồi.
.Hàn Nghệ vội nói: - Ta thích nghe câu này của ông.
.Diêm, Lý hai người bật cười ha hả.
.Hàn Nghệ lại nói:
.Đúng rồi, Vân tổng gần đây đang làm gì thế?
.Lý Thuần Phong đột nhiên nói: - Nói đến Vân Hưu, ta và Diêm huynh đều hết sức tò mò, lúc đầu ngươi bảo Vân Hưu đun nước, trong đó rốt cuộc là có dụng ý gì?
.Hàn Nghệ ra vẻ kinh ngạc nói: - Không phải ta đã nói sao, là để y rèn luyện kỹ năng sinh hoạt.
.Lý Thuần Phong lắc lắc đầu nói: - Không có đơn giản như vậy chứ. Mấy ngày đầu, mỗi lần khi Vân Hưu đi đun nước đều là vẻ mặt oán khí, nhưng đến sau này, y đột nhiên giống như bị mê hoặc vậy, chẳng làm việc gì cả, ngày ngày ở trong nhà bếp đun nước, chẳng những nấu nước pha trà cho chúng ta, bây giờ ngay cả nước tắm cũng do y phụ trách.
.Trong mắt Hàn Nghệ lóe lên một tia sáng, nhưng miệng lại nói: - Vậy sao? Y trở nên chịu khó như vậy sao?
.Diêm Lập Bản cười ha ha, nói: - Chịu khó thì cũng không đến mức đó, y chỉ ngồi ở bên cạnh, việc thì đều sai bảo người khác làm. Nhưng rốt cuộc trong này có huyền cơ gì?
.Hàn Nghệ nói:
.- Thật sự không có huyền cơ, lúc đó ta thật sự chỉ là thấy y lười như vậy, muốn rèn luyện y một chút, những cái khác ta cũng không biết, có phải là y đã phát hiện huyền cơ gì không?
.Diêm Lập Bản nói: - Ta cũng đã từng hỏi y, nhưng y chỉ lắc đầu không nói.
.Hàn Nghệ nói: - Kỳ lạ như vậy, xem ra lát nữa ta phải đi hỏi y xem.
.Lý Thuần Phong và Diêm Lập Bản hồ nghi liếc nhìn Hàn Nghệ, thầm nghĩ, lẽ nào hắn thật sự không biết?
Bạn cần đăng nhập để bình luận