Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1061.2: Phu thê thể cộng đồng

.Nguyên Mẫu Đơn lúc này đại bại mà về, lòng cũng không thể cứng rắn được nữa, trong lòng còn có chút tự trách, chàng là phu quân ta, sao ta lại cáu kỉnh với chàng, lặng lẽ rót cho hắn một chén trà.
.- Cảm ơn!
.Hàn Nghệ lập tức cười, cầm lấy chén trà liền rót vào miệng, sau dó ngồi sang, lúc này vừa mới thò tay ra, trong đầu lại vụt lên bộ dạng khiến người khác căm hận của Nguyên Ưng, tay lại rụt về, vỗ vỗ vào bả vai mình.
.Nguyên Mẫu Đơn kinh ngạc nói: - Làm gì vậy?
.- Tựa qua đây, ta có chuyện nói với nàng.
.- Chàng nói là được rồi, ta nghe thấy.
.- Nàng tựa qua đây trước, rồi ta nói cho nàng nghe.
.Nguyên Mẫu Đơn mặt ửng đỏ, hơi nghiêng đầu sang một bên.
.Ít nhất cũng không cự tuyệt! Lần này Hàn Nghệ đã chắc chắn, chậm rãi thò tay ra, nắm lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng, nhẹ nhàng kéo lại gần.
.Nguyên Mẫu Đơn hết sức ngoan ngoãn dựa vào lòng hắn, nói: - Chàng muốn nói gì?
.Hàn Nghệ hơi khép hai mắt lại, nói: - Nàng đã cảm thấy được chưa?
.Nguyên Mẫu Đơn ngẩn người, nói: - Cảm thấy cái gì?
.Hàn Nghệ nói: - Cảm giác an toàn.
.Nguyên Mẫu Đơn mím môi cười, nói: - Cũng không có.
.Không nể mặt như vậy! Hàn Nghệ cụp mắt lườm nàng một cái, lại nói: - Chỉ là ta muốn nói với nàng, trước đây nàng là một mình, chuyện gì cũng phải tự mình gánh vác trên vai, nhưng bây giờ bên cạnh nàng đã có thêm một bờ vai, không cần phải chuyện gì cũng gánh lên vai, phải biết dựa vào bờ vai đó, hiểu không?
.Nguyên Mẫu Đơn lập tức cười khúc khích, từ trong lòng Hàn Nghệ ngồi thẳng dậy.
.Hàn Nghệ tưởng rằng nàng sẽ rất cảm động, nhưng không ngờ sẽ là một phản ứng như vậy, khó hiểu nói: - Lẽ nào ta đã nói sai sao?
.Nguyên Mẫu Đơn mím môi cười nói: - Chàng nói xem?
.Hàn Nghệ nói: - Ta cảm thấy ta có thể cho nàng chỗ dựa a!
.Nguyên Mẫu Đơn nói: - Bây giờ chàng có thời gian để xử lý kế hoạch nam tiến không?
.Hàn Nghệ chớp chớp mắt.
.Nguyên Mẫu Đơn nói: - Chàng có biết là hiện giờ trên vai chàng đã gánh không ít gánh nặng rồi không, ta còn sợ chàng sẽ không chịu nổi nữa.
.Hàn Nghệ ngẩn người, nói: - Hóa ra nàng nỗ lực như vậy, chính là mong giúp ta giảm nhẹ một vài gánh nặng à!
.Nguyên Mẫu Đơn mặt ửng hồng, liếc mắt sang một bên, nói: - Ta không có nói như vậy.
.Nàng không phải là người giỏi ăn nói, chuyện gì cũng nén nhịn trong lòng không nói, nàng nỗ lực như vậy đương nhiên là vì ủng hộ Hàn Nghệ, một là Hàn Nghệ đã có quá nhiều việc phải làm rồi, nàng thân là thê tử, đương nhiên phải thay Hàn Nghệ chia sẻ một chút, hai là, đây là việc làm ăn của Nguyên gia, đây cũng là việc thuộc bổn phận của nàng. Hiền thê thì nên như thế, nhưng nếu đổi lại là Tiêu Vô Y thì tuyệt đối khiến Hàn Nghệ biết, Tiêu Vô chỉ cho rằng giữa phu thê không cần phải che giấu cái gì, ta tốt với ngươi, ngươi việc gì phải không cho ta biết, Hàn Nghệ giống như Tiêu Vô Y, nhưng Nguyên Mẫu Đơn thì hoàn toàn khác hai người, nàng không thích nói những điều này lắm.
.Trong lòng Hàn Nghệ chỉ cảm thấy niềm cảm động không tên, lại ôm lấy nàng nói: - Mẫu Đơn, có lẽ theo nàng thấy, trên vai ta quả thực có rất nhiều trọng trách nặng nề, nhưng thật ra ta chưa bao giờ cho rằng những thứ này là gánh nặng của ta, cho dù thất bại thì có sao, có thể làm lại từ đầu, không phải là ta cũng tay trắng lập nghiệp sao, từ gánh nợ cho đến bây giờ lên làm Tể tướng, gánh nặng duy nhất trên vai ta chính là người nhà, nàng, Vô Y, Phi Tuyết, Tiểu Mập, Tiểu Dã, bất luận nàng dựa hay không dựa, nàng đều đã ở trên vai ta rồi, nhưng đây không phải gánh nặng, mà là hạnh phúc. Ta nói với nàng những lời này, chính là hy vọng nàng có thể hiểu được, đừng đặt áp lực quá lớn cho mình, nếu như nàng thích làm thì cứ làm, ta sẽ ủng hộ nàng, nếu không thích thì tuyệt đối đừng cưỡng ép bản thân, tất cả ta đều sẽ giúp nàng làm hết, ta chỉ sợ mệt mỏi ảnh hưởng sức khỏe thì tất cả những việc ta làm đều sẽ mất đi ý nghĩa, trở nên chẳng đáng một xu, đây chính là lý do tại sao ta hy vọng nàng hiểu rằng ở bên cạnh nàng luôn có một đôi vai cho nàng dựa vào.
.Trước nay Nguyên Mẫu Đơn phải quá để ý đến lời ngon tiếng ngọt, nghe thì trong lòng vui vẻ, không nghe cũng được, tình huống cảm động rất ít, nhưng những lời này của Hàn Nghệ, khiến hốc mắt nàng đỏ lên, dựa vào ngực Hàn Nghệ, bỗng nhiên cảm thấy cả người đều rất nhẹ nhõm, thầm nghĩ, lẽ nào đây chính là cảm giác an toàn mà chàng nói.
.Hai người yên lặng dựa vào nhau một lúc, Hàn Nghệ đột nhiên cười nói: - Nàng đúng là hoàn toàn tương phản với Vô Y, mà còn thể hiện trên mỗi một chi tiết.
.Nguyên Mẫu Đơn hiếu kỳ nói: - Ý gì?
.Hàn Nghệ nói: - Vô Y nàng ấy sẽ không để ý đến những điều này, nàng ấy cho rằng phu thê chính là một thể, không nên lấy ai làm chủ, nên ủng hộ lẫn nhau, bởi vậy nàng ấy căn bản sẽ không nghĩ quá nhiều, nàng ấy sẽ chỉ làm việc nàng ấy cho là đúng, ví dụ như gần đây nàng ấy còn muốn thành lập nữ cảnh sát hoàng gia.
.- Cái gì?
.Nguyên Mẫu Đơn kinh hô một tiếng, nói: - Muội ấy điên rồi sao?
.Hàn Nghệ nói: - Không được sao?
.Nguyên Mẫu Đơn nói: - Đương nhiên là không được, ta quá hiểu tính tình của muội ấy rồi, nếu muội ấy làm nữ cảnh sát hoàng gia, thế nào cũng làm cho Trường An gà bay chó nhảy, chàng còn chê chàng chưa có đủ nhiều phiền phức hay sao.
.- Vậy thì sao?
.Hàn Nghệ nhún nhún vai, nói: - Nếu nói gây phiền phức, so với ta thì Vô Y chỉ là kiến gặp voi, ta gây phiền phức còn nhiều hơn nàng ấy nhiều, nàng ấy cũng chỉ dám chửi Trưởng Tôn lão tặc, còn ta thì đã đuổi Trưởng Tôn Vô Kỵ xuống.
.Nguyên Mẫu Đơn nói: - Cái này khác nhau.
.- Cái này là giống nhau.
.Hàn Nghệ nói: - Lẽ nào ta có chuyện, các nàng sẽ không lo lắng sao? Thật ra các nàng cũng đang cùng chịu đựng với ta, đây là điều khó tránh khỏi. Không có đạo lý chỉ cho phép các nàng chịu đựng giúp ta, chia sẻ giúp ta, nhưng ta lại để cho các nàng cổng chính không ra cổng phụ không đến gần, vì sợ các nàng gây phiền phức cho ta, bởi vậy chỉ cần Vô Y vui, ta tuyệt đối ủng hộ nàng ấy, bất luận tương lai nàng ấy có làm chuyện gì sai, ta cũng sẽ không trách nàng ấy, cũng giống như các nàng sẽ không trách ta. Nếu như nàng để thua lỗ hết tiền của Nguyên gia, ta cũng sẽ kiếm lại tiền về cho nàng. Chúng ta là người một nhà, bất cứ chuyện gì đều là mọi người cùng nhau đối mặt, cùng nhau gánh vác, không phải nàng tưởng rằng nàng đang gánh trên vai thì chúng ta sẽ nhẹ nhàng một chút, kỳ thật không phải như thế. Lúc nãy ta nhìn thấy nàng ngồi một mình trong phòng hội nghị xem nhiều tài liệu như vậy, ta thật sự hết sức lo lắng, mà kiểu lo lắng này sẽ vẫn tiếp tục kéo dài, dù sao ta cũng không thể ở bên nàng từng giờ từng phút, ta sẽ nghĩ nàng có ăn cơm không, có phải là đang thức thâu đêm làm việc hay không, cho nên, vẫn là câu nói đó, đừng đặt áp lực quá lớn cho mình, nàng đây không phải là giúp ta chia sẻ, mà là tăng thêm gánh nặng cho ta, bởi vì nàng mới là người ta quan tâm, chứ không phải là việc nàng làm.
.Nguyên Mẫu Đơn nghe vậy kinh ngạc không nói, chăm chú nhìn Hàn Nghệ, trong lòng tuyệt không ghen với Tiêu Vô Y chút nào, trong lòng ngập tràn hạnh phúc, gật đầu cười nói: - Ta biết rồi.
.Hàn Nghệ bất ngờ cúi người bế tân nương nàng lên.
.Nguyên Mẫu Đơn kinh hô: - Chàng làm gì?
.Hàn Nghệ cười nói: - Làm một vài chuyện vui vẻ, giúp nàng thư giãn một chút. Trong lúc nói, hắn đi nhanh về phía giường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận