Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 273.1: Có nữ nhắn tin.

.Từ lúc Hàn Nghệ rời đi, ngoại trừ vài người cá biệt ra, không ai từng nghĩ tới, Hàn Nghệ sẽ trở về nhanh như thế.
.Đây quả thực là kinh thiên đại nghịch chuyển nha!
.So với kịch còn muốn kịch hơn.
.Tuy rằng chuyện này đối với rất nhiều người mà nói, chỉ là việc nhỏ, thế nhưng bởi vì chuyện rất ầm ĩ, hơn nữa lại là xuất từ ba ngõ yên hoa, vì vậy mọi người đều vô cùng quan tâm. Hàn Nghệ vừa trở về lúc chạng vạng, sáng sớm hôm sau, liền lưu truyền đến mức khắp phố phường đều biết.
.Đương nhiên, số người cao hứng vẫn là chiếm đa số, thậm chí còn bao gồm rất nhiều con cháu quý tộc, dù sao Phượng Phi Lâu cũng từng mang đến cho mọi người rất nhiều sung sướng, chỉ có một số ít quý tộc, là cảm thấy khó chịu mà thôi.
.Thái Úy phủ.
.- Gia gia, Hàn Nghệ đã trở lại.
.Trưởng Tôn Diên ngồi xếp bằng trước mặt Trưởng Tôn Vô Kỵ, sắc mặt quái dị nói.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ vừa xem sách, vừa nhẹ nhàng gật đầu, nói: - Ta có nghe nói.
.Trưởng Tôn Diên nói: - Chuyện này có ảnh hưởng gì đến nhà chúng ta hay không?
.- Hả? Con nói cái gì?
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nghiêng đầu, có chút kinh ngạc nhìn Trưởng Tôn Diên.
.Trưởng Tôn Diên nói: - Dù sao lúc trước gia gia không hề đứng ra trợ giúp Hàn Nghệ, con nghĩ Hàn Nghệ khẳng định trong tâm có khúc mắc.
.Chuyện Hàn Nghệ hợp tác cùng Trưởng Tôn Vô Kỵ, y cũng không biết, cõi đời này cũng chỉ có hai người trong cuộc là Trưởng Tôn Vô Kỵ và Hàn Nghệ biết.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ cười ha ha, nói: - Diên, đối phương chẳng qya chỉ là một tên bách tính nho nhỏ, dựa vào cái gì để gây ra ảnh hưởng cho chúng ta, lẽ nào hắn còn dám đối nghịch với chúng ta?
.Trưởng Tôn Diên vuốt cằm nói: - Tôn nhi nói nhầm.
.Lại ngẩng đầu lên, nói: - Tôn nhi chỉ cho rằng, Hàn Nghệ là một nhân tài, nếu để mất thì khá là đáng tiếc.
.- Nhân tài?
.Trưởng Tôn Vô Kỵ cười cợt, nói: - Hắn thì đáng là nhân tài gì? Kỳ thực cùng hắn so ra, có một người khác càng làm gia gia đau đầu.
.Trưởng Tôn Diên nói: - Gia gia nói Vô Y tỷ à?
.Trưởng Tôn Vô Kỵ gật gật đầu nói: - Nữ oa này thực sự không khiến người ta bớt lo. Quay một vòng lại trở về, chỉ mong trải qua một hồi gian khổ xong, nang có thể hối cải làm người mới. Còn có, sau này con cũng bớt làm xằng làm bậy với nàng ở bên ngoài đi.
.Trưởng Tôn Diên gật gật đầu nói:
.- Vâng, tôn nhi biết rồi.
.- Biết là một chuyện, làm lại là chuyện khác.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nói xong hoa khi đột nhiên lại bôc lên, nói: - Con thử suy nghĩ thật kỹ xem, lúc trước con đã làm ra những chuyện gì.
.Trưởng Tôn Diên cúi đầu không nói.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ liếc mắt nhìn y, nói: - Nếu nang còn dám bắt nạt con, con trở về nói cho ta, biết chưa?
.Trưởng Tôn Diên lắc đầu nói: - Chuyện này không thể được, chuyện giữa chúng con, nếu là do gia gia đứng ra, vậy thì tôn nhi nào có mặt mũi gặp người nữa, Tôn nhi dù sao cũng la người của Trưởng Tôn gia. Chuyện của chính mình phải tự mình giải quyết.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ thở dài nói:
.- Con biết mình là người của Trưởng Tôn gia là được, chớ có làm mất mặt Trưởng Tôn gia chúng ta.
.Trưởng Tôn Diên gật gật đầu
.Thôi gia!
.- Tập Nhận, không phải đại bá phê bình con, thế nhưng lúc trước nếu con không cho tiểu tử kia ba ngày chuẩn bị, ta sớm đã định tội hắn rồi.
.Thôi Nghĩa Trung đi qua đi lại trong phòng, chốc chốc lại bất mãn liếc nhìn Thôi Tập Nhận.
.Thôi Tập Nhận nói: - Đại bá, chất nhi lại không nghĩ như thế, may mà chúng ta chỉ khuyên hắn rời đi. Nếu vừa bắt đầu chúng ta đã đem hắn định tội, đến lúc đó một đạo thánh chỉ của bệ hạ hạ xuống. Vậy thì Thôi gia chúng ta càng la tối tăm mặt mày.
.Thôi Nghĩa Trung nói:
.- Bệ hạ cũng phải nói lý, người này phạm pháp, há lại nói thả liền thả?
.Thôi Tập Nhận cười khổ nói: - Nói thì nói như thế, nhưng đại bá không nên quên, kỳ thực chúng ta cũng không có đủ chứng cứ, chỉ cần vừa tra. Hàn Nghệ vô cùng có khả năng thoát tội, đến lúc đó nói không chắc còn có người sẽ nhân cơ hội kết tội Thôi gia chúng ta.
.Thôi Nghĩa Trung vừa nghe, sắc mặt không khỏi dịu đi vài phần.
.Thôi Tập Nhận thở dài: - Muốn trách, cũng chỉ có thể trách vận khí của tiểu tử kia thật tốt quá.
.Thôi Nghĩa Trung nói: - Bây giờ bệ hạ điểm danh mang tiểu tử kia đi Vạn Niên Cung diễn kịch nói, chúng ta chỉ có thể nuốt vào cái thiệt thòi này.
.Thôi Tập Nhận cười nói: - Đại bá cần gì buồn phiền. Tiểu tử kia chung quy là xuất thân thấp hèn, há có thể so với Thôi gia chúng ta. Ngược lại, loại người như hắn, càng là đi lên trên, lại càng nhanh chết mà thôi, nói không chắc đến lúc đó cũng không cần chúng ta động thủ.
.- Cái này ta đương nhiên biết.
.Thôi Nghĩa Trung thở dài: - Chẳng qua ta vẫn cảm thấy hơi mất mặt.
.Thôi Tập Nhận lắc đầu nói: - Ta lại không nghĩ như thế, nếu là Quốc Cữu Công đứng ra, chúng ta có thất bại cũng chỉ nhận lấy người cười nhạo mà thôi, thế nhưng hiện tại người đứng ra chính là bệ hạ, tình huống liền hoàn toàn khác nhau. Đại bá cứ yên tâm, rồi sẽ có một ngày, ta tất đuổi tiểu tử kia ra khỏi Trường An.
.Thôi Nghĩa Trung gật gật đầu nói: - Cũng được, dù sao chuyện này cũng là từ đám tiểu bối các con mà ra, đại bá cũng coi như mặc kệ.
.Thôi Tập Nhận gật gật đầu.
.Thôi Nghĩa Trung nói: - Đúng rồi, nghe nói Vân Thành đã trở về.
.Thôi Tập Nhận ừ một tiếng.
.Thôi Nghĩa Trung liếc nhìn Thôi Tập Nhận, nói: - Con cung thực sự là kỳ quái, nhớ năm đó ngay Thái Tông Thánh Thượng con cũng dám chỉ trích, thế nhưng lại sợ một nữ nhân như thế.
.Thôi Tập Nhận buồn bực nói:
.- Đại bá, không phải chất nhi sợ nàng.
.- Vậy trước đây tại sao con lại nghe lời nàng như thế? Ngay cả lời nói của ta con cũng không nghe, thế nhưng lời nói của nàng con lại nghe theo răm rắp.
.Thôi Tập Nhận than thở: - Đại bá, chất nhi không muốn nói việc này, thế nhưng người cứ yên tâm, con chắc chắn sẽ không lại để nang tùy ý sai phái.
.- Con phải nhớ nói được là làm được, lúc trước cũng bởi vì nang, con đã gây ra không it phiền toái cho Thôi gia chúng ta.
.- Đại bá yên tâm, chất nhi nhất định nói được là làm được.
.Phượng Phi Lâu.
.- Ai ôi! !!, thật sự là mệt chết ta.
.Lưu Nga nhè nhẹ lau mồ hôi, đi vào hậu viện.
.- Nói rõ rồi chứ?
.Hàn Nghệ đang ngồi ở trong viện, thấy Lưu Nga bước vào, cười tủm tỉm hỏi.
.Lưu Nga nói: - Phế mất không ít sức, mới nói rõ ràng với bọn họ, may mà có uy danh của bệ hạ, nếu không thì, bọn họ chắc chắn sẽ không đáp ứng.
.Hàn Nghệ đã trở về, vậy thì khi nao "Bạch sắc sinh tử luyến" sẽ lại bắt đầu diễn? Đây là mối quan tâm của rất nhiều fan kịch nói, vì lẽ đó từ sáng sớm đã có không ít người chạy tới. Bọn họ còn hy vọng biết đâu hôm nay đã bắt đầu công diễn rồi, thế nhưng đáng tiếc chính là, Hàn Nghệ dự định sau ba ngày mới lai mơ cửa, đồng thời còn phát ra bố cáo, nói cách một ngày diễn một lần, nếu tính cả ngày nữ nhân, tương đương chính là xem một ngày, phải đợi ba ngày mới có thể xem tiếp.
.Mọi người sao có thể đáp ứng chuyện này, Hàn Nghệ này ra bên ngoài loanh quanh một vòng, trở về lại hung hăng không ít nha. Thế nhưng Lưu Nga vô cùng mịt mờ nói cho bọn họ. Chúng ta lập tức phải đi Vạn Niên Cung, nhất định phải chuẩn bị tỉ mỉ.
.Hoàng thượng vừa ra, ai còn dám nhiều lời, chỉ có thể miễn cưỡng đáp ứng.
.Kỳ thực Hàn Nghệ cung xác thực muốn tỉ mỉ chuẩn bị, hắn còn phải tìm cách đem ngõ bắc chế tạo thành một thị trường mới nữa, lấy đâu ra thời gian nữa. Cho nên mới quyết định cách một ngày, diễn một ngày.
.Đúng lúc này, Trà Ngũ vội vã đi vào, nói:
.- Tiểu Nghệ ca, Trịnh công tử cùng Vương công tử đến rồi.
.Tới thật đúng là mau a! Hàn Nghệ cười cười, vội vàng nói: - Mau mau mời vào.
.Lưu Nga thấy thế, liền đứng dậy rời khỏi.
.Trôi qua chốc lát, Trịnh Thiện Hành và Vương Huyền Đạo liền tiến vào từ bên ngoài.
.- Ha ha, Hàn tiểu ca. Không thể tưởng được chúng ta nhanh như vậy lại gặp mặt, chúc mừng, chúc mừng.
.Trịnh Thiện Hành vừa vào cửa, liền dùng chiêu bài tiếng cười sang sảng của mình chúc mừng Hàn Nghệ.
.Hôm nay Vương Huyền Đạo ngược lại cùng dĩ vãng bất đồng, không lại keo kiệt nụ cười, nói: - Hàn tiểu ca thực sự là cát nhân thiên tướng nha!
.Hàn Nghệ khiêm tốn nở nụ cười, nói:
.- Cái gì cát nhân thiên tướng chứ. Cái này nha, phải gọi là đại nạn không chết.
.Vương Huyền Đạo nói: - Tất có hậu phúc.
.- Nói rất hay!
.Hàn Nghệ duỗi tay một cái, nói: - Hai vị, mời vào trong nhà đàm luận.
.Hai người khẽ vuốt cằm. Sau đó cùng Hàn Nghệ đi vào trong phòng.
.Hàn Nghệ rót trà cho bọn họ, nói: - Trịnh công tử, ngươi tới thật đúng lúc, ta cung đang định tìm ngươi đây.
.Trịnh Thiện Hành nghe thấy thế rất hài lòng, nói: - Cuối cùng cũng coi như ngươi vẫn không có quên sự hợp tác của chúng ta.
.- Ta đây sao dám quên.
.Hàn Nghệ nói: - Ngươi xem, chướng ngại cao như thế. Ta đều xông qua, chứng minh vận thế của ta đang vượng, ta dự định thừa dịp luồng vận thế này, trước tiên hoàn thành chuyện mở cửa hàng Thỏ Khuê Mật độc quyền.
.Trịnh Thiện Hành mừng rỡ gật mạnh đầu nói: - Động tác này chính hợp ý ta, bây giờ thỏ Khuê Mật đã chuẩn bị gần đủ rồi. Ta thấy mọi người đều vô cùng yêu thích, nếu như lấy ra bán, nhất định có thể thành công.
.Hàn Nghệ nói: - Vậy là được. Mặt khác, ngươi hẳn cung biết, trung tuần tháng năm này, ta phải theo bệ hạ đi Vạn Niên Cung, mà kế hoạch của chúng ta là tại mùa hè đây ra trang phục giá rẻ, từ đó mở ra thị trường quần áo.
.Trịnh Thiện Hành gật đầu nói: - Cái này cũng là một trong những mục đích mà ta tới đây hôm nay.
.Hàn Nghệ nói: - Vì lẽ đó, chuyện này phải trông vào ngươi, ta là ngoài tầm tay với rồi. Thế nhưng ngươi cung đừng lo lắng, kiểu dáng quần áo ta đã thiết kế được rồi. Các ngươi chờ một chút.
.Nói xong hắn liền vội vã chạy vào buồng trong, một lát sau, hắn cầm một khối vải trắng đi ra, đem vải trắng mở ra ở trên bàn.
.Chỉ thấy trên mặt vải vẽ một ít đồ án, áo ngắn tay, quần ống ngắn, đặc biệt quần ào này cực kỳ bất đồng với quần áo đương đại, nhìn qua vô cùng đơn giản.
.Kỳ thực đây chính là áo ngắn tay cùng quần bảy phân, quần bảy phân là Hàn Nghệ hoàn toàn dựa theo hậu thế thiết kế, mà áo ngắn tay vẫn là bảo lưu kiểu dáng trang phục dân tộc Hán, chỉ là đã được đơn giản hóa.
.Không khiến người ta vừa nhìn liền ngạc nhiên, đây đối với Hàn Nghệ mà nói, chính là thất bại.
.Trịnh Thiện Hành hơi có vẻ thất vọng.
.Vương Huyền Đạo tựa như cảm thấy rất hứng thú với những đồ án này, nói: - Đây là do ngươi vẽ?
.- Đương nhiên.
.- Nhìn không giống như dùng bút lông vẽ.
.- Đây là dùng than vẽ, trước đây ta không có tiền mua bút, đành dùng thứ này luyện chữ, lâu dần, liền thành thói quen.
.Hàn Nghệ cũng muốn dùng bút lông, nhưng vấn đề là hắn không biết dùng, chỉ có thể lấy than củi đến vẽ vời, qua loa Vương Huyền Đạo một phen, hắn lại hướng về Trịnh Thiện Hành nói: - Trịnh công tử, ngươi cảm thấy thế nào?
.Trịnh Thiện Hành có chút khó khăn nói: - Cái này có phải là hơi quá đơn giản một chút, hơn nữa quần này ngắn như thế, nhìn cung không giống như dùng để mặc đi ra ngoài.
.- Ngươi cảm thấy đơn giản là được rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận