Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 486: Dưỡng dục thành công.

.Hàn Nghệ gật gật đầu, nói: - Chỉ cần bệ hạ luôn thuận theo tự nhiên, thì điều đó sẽ thành sự thật.
.Lý Trị vẻ nghi hoặc nói: - Vậy cuối cùng phải làm thế nào mới thuận theo tự nhiên?
.Hàn Nghệ không trả lời chỉ nói: - Vi thần nghe nói từ trước tới nay, việc bổ nhiệm Ngự sử Trung Thừa luôn lấy ý kiến của Ngự Sử Đại Phu làm trọng, không biết có phải hay không?
.Lý Trị gật gật đầu nói: - Không sai, vì tránh quan viên trên dưới bất hòa, vì thế những chức phó quan như Ngự Sử Trung Thừa, Hộ Bộ Thị Lang luôn lấy ý kiến của các chủ quan làm trọng, khanh hỏi điều này làm chi?
.Hàn Nghệ nói: - Vi thần chỉ là muốn nói, đây chính là thuận theo tự nhiên.
.Lý Trị kinh ngạc, nói: - Cũng tức là khanh đã liệu trước được sự việc hôm nay?
.Hàn Nghệ nói:
.- Bệ hạ, thế sự khó lường, nhưng cũng có một số việc không có cố gắng thì mãi mãi cũng không thể thành công. Hơn nữa thông thường thành công chính là do thất bại dưỡng dục mà ra. Trong nội đường của Nguyên gia, có bảy tám vị lão giả đang ngồi, ai nấy đều râu tóc bạc phơ, nhưng sắc mặt hồng hào, bọn họ đều là những nhân vật cấp bậc trưởng lão của Nguyên gia, về ăn, về dùng đều không kém gì Hoàng đế, sức khỏe tự nhiên cũng khỏe mạnh hơn lão nhân bình thường.
.Ngồi ở phía cuối là một nam tử trung niên và một nữ tử mỹ miều, hai người này chính là Nguyên Thứu và Nguyên Mẫu Đan.
.- Phi nhi, sao con lại đột nhiên quay về?
.Vị lão nhân ngồi ở chính giữa đột nhiên nhìn sang Nguyên Thứu nói.
.Vị lão nhân này tên là Nguyên Hi, chính là gia chủ đương thời của Nguyên gia.
."Phi nhi" chính là nhũ danh của Nguyên Thứu.
.Vị lão giả ngồi bên cạnh nói: - Ta thấy nó đã gây nợ phong lưu đâu đó nên chạy đến đây tị nạn.
.Nguyên Thứu buồn bực nói: - Đường thúc, đó đã là việc rất lâu trước đây rồi, chất nhi đã sớm hoàn lương rồi, nếu như ông rảnh rỗi không có việc gì, có thể quan tâm đến tình hình gần đây của chất nhi nhiều một chút, tốt xấu gì chúng ta cũng là người một nhà.
.- Phụt.
.Một lão giả đang uống nước nghe đến câu này lập tức phun hớp trà ra, sau đó chỉ vào Nguyên Thứu nói: - Tiểu tử nhà ngươi thay đổi chỗ nào, vẫn là giống như trước đây, cứ đùa giỡn như vậy.
.Nguyên Hi cười ha ha nói: - Chẳng lẽ con quay về chỉ để thăm mấy lão đầu chúng ta thôi sao?
.- Đương nhiên
.Nguyên Thứu cười, đột nhiên vẻ mặt nghiêm túc lại nói: - Nhưng mà, cũng còn một chuyện khác nữa, muốn nhờ các vị thúc bá.
.Nguyên Hi hơi nhíu mày lại nói: - Là việc gì?
.Nguyên Thứu nói: - Là vậy, con hy vọng các vị thúc bá hãy cho Tiểu Hổ tự do một chút.
.Nguyên Hi nghe thấy sửng sốt nói: - Việc này là ai nói với con, mấy lão già chúng ta đều rất thương Tiểu Hổ, nó muốn làm gì, chúng ta đều ít khi nào phản đối, điều duy nhất mà chúng ta phản đối là không cho nó tòng quân xuất chinh, nhưng lại không khuyên can được. Con về cũng tốt, hãy khuyên bảo nó đi, tương lai trọng trách của Nguyên gia chúng ta đều đặt lên vai con và Mẫu Đan.
.Nguyên Thứu nói: - Đại bá nói rất đúng, lần này con về chính là để khuyên nhủ Tiểu Hổ.
.Nguyên Hi nói: - Con có cách sao?
.- Dạ có!
.Nguyên Thứu nói: - Tìm một việc nào đó cho Tiểu Hổ làm là được rồi.
.- Việc gì?
.- Vào triều làm quan, chỉ cần là quan không đánh giặc là được rồi.
.Nguyên Hi kinh ngạc nói: - Vào triều làm quan?
.- Đúng vậy.
.- Đây chính là yêu cầu của Tiểu Hổ.
.- Vậy cũng không phải là con nghĩ như thế.
.Vẻ mặt Nguyên Hi hồ nghi nhìn Nguyên Thứu nói: - Điều con nói không phải là Dân An Cục chứ?
.Nguyên Thứu cười hi hi: - Đại bá tuy không ở trong triều, nhưng đối với tin tức gì trong triều đều nắm rõ trong lòng bàn tay.
.Nguyên Hi vẻ mặt trầm xuống nói: - Phi nhi, Tiểu Hổ muốn làm gì, ta trước nay vô cùng ủng hộ nó, nhưng tổ huấn Nguyên gia chúng ta, con hẳn không quên chứ, nếu chỉ là một nhàn quan thì ta không hề phản đối, nhưng Dân An Cục thì quyết không được. Ta không biết con có rõ hay không, Dân An Cục là do bệ hạ không để ý sự phản đối của trọng thần, nhất ý cô hành phê duyệt, bên trong dính dáng đến rất nhiều mối quan hệ lợi hại. Nếu Tiểu Hổ đi, chắc chắc rơi vào cuộc chiến này, điều này sẽ làm tổn hại đến lợi ích của tất cả mọi người trong gia tộc chúng ta, thế lực mà chúng ta cực khổ gầy dựng, sao có thể vì thế mà tan thành bọt biển, ta tuyệt đối sẽ không đồng ý để cho Tiểu Hổ đến Dân An Cục.
.Lại có một lão giả khác nói: - Tiểu Hổ chính là cháu đích tôn của Nguyên gia chúng ta, nó muốn sống như thế nào cũng được, mỹ nhân trong thiên hạ đều có thể để cho nó tự do lựa chọn, các quan trong triều có mấy ai có được cuộc sống như Tiểu Hổ, làm quan gì chứ, đây không phải là tự tìm đau khổ cho mình sao.
.Nguyên Thứu nói với Nguyên Mẫu Đan ngồi đối diện: - Tiểu muội, muội không định nói gì sao?
.Nguyên Mẫu Đan lườm gã một cái, sau đó quay đầu sang bên.
.- Thật không có nghĩa khí.
.Nguyên Thứu liếc nhìn Nguyên Mẫu Đan một cái, sau đó cười híp mắt nhìn các vị trưởng bối, nói: - Tình hình của Tiểu Hổ khá đặc thù, kính xin các vị trưởng bối giơ cao đánh khẽ.
.Vị lão nhân ngồi phía bên trái Nguyên Hi nói: - Con nói nghe thật nhẹ nhàng, hiện giờ thế cục trong triều luôn biến đổi không ngờ, biến cố luôn có thể xảy ra ngay sau đó, Phòng gia lúc trước lợi hại chứ, khi Phòng Huyền Linh lúc còn tại thế vô cùng uy phong, thế lực cũng không thua gì Trưởng Tôn Vô Kỵ, nhưng kết quả thế nào, chỉ vì lúc đầu lựa chọn nhầm người, làm cho hậu nhân của mình, kẻ thì chết, còn kẻ thì sung quân, việc này Nguyên gia chúng ta cũng đã từng trải qua vô số lần rồi, đều là nhờ tổ huấn của gia tộc chúng ta, mới có thể bảo toàn được, chuyện này quyết không làm ngơ được.
.Lại thêm một vị lão giả nữa nói: - Phi nhi, con không phải là đang giúp Tiểu Hổ, mà là đang hại nó.
.Nguyên Thứu không còn cười nữa, vẻ mặt nghiêm túc nói: - Đã nói đến như vậy rồi, vậy thì chất nhi cũng đành phải nói thẳng ra, đây đều là mọi người nợ con đấy, bây giờ con chỉ là muốn hồi báo.
.Các vị lão nhân đều kinh ngạc, xoay qua nhìn nhau.
.Nguyên Hi nói: - Vậy vì sao con nhất định muốn Tiểu Hổ đến Dân An Cục.
.Nguyên Thứu nói: - Bởi vì con không muốn đã một bó tuổi rồi còn phải chạy xa ngàn dặm nhặt xác Tiểu Hổ. Con cảm thấy đối với Tiểu Hổ mà nói, là một cơ hội vô cùng tốt, chí ít là do bệ hạ đích thân chiêu mộ nó, hơn nữa, việc này cũng không chắc chắn, con chỉ nói nếu như Tiểu Hổ đồng ý đi, mọi người cũng đừng phản đối, nếu như nó không muốn đi, thì chúng ta cũng không nên cưỡng cầu.
.Nguyên Hi kinh ngạc, qua một lúc lâu, mới nói: - Con thật muốn làm như vậy sao?
.Nguyên Thứu gật đầu.
.- Vậy được! Ta đồng ý với con lần này, coi như nhân tình mà gia tộc trả lại cho con, nhưng nói trước những lời không hay, nếu vì thế mà làm nguy hại đến lợi ích của gia tộc, ta mặc kệ con là ai, ta nhất định cũng sẽ trục xuất con ra khỏi gia môn.
.- Việc này con tự biết, con sẽ tự rời khỏi cũng giống như lần trước vậy.
.Nguyên Hi sửng sốt, nói: - Vậy thì con hãy tự giải quyết cho tốt đi.
.Nói xong, ông ta vung tay áo rồi bỏ đi nhanh ra ngoài, còn lại mấy lão nhân cũng đứng lên rời khỏi.
.Rất nhanh, trong nội đường chỉ còn lại hai huynh muội Nguyên Mẫu Đan và Nguyên Thứu.
.Nguyên Mẫu Đan cười nói: - Có thể làm cho đại bá tức giận đến vậy đồng thời khiến ông ta khuất phục, thì chỉ có huynh thôi.
.Nguyên Thứu cũng khá bực nói: - Muội còn ở đây mà nói lời châm chọc ta sao, lúc nãy ngay cả một câu nói đỡ cho ta muội cũng không thèm nói.
.- Về chuyện này, các vị lão nhân sẽ không nghe muội nói đâu.
.Nguyên Mẫu Đan bất đắc dĩ cười nói: - Tuy rằng huynh thuyết phục được bọn đại bá, nhưng phía Tiểu Hổ thì phải làm sao?
.- Huynh cũng chỉ có thể giúp nó được tới đây thôi.
.Nguyên Thứu thở dài, rồi liếc sang Nguyên Mẫu Đan nói: - Tiểu muội, việc của muội suy nghĩ như thế nào rồi?
.Nguyên Mẫu Đan nói:
.- Việc gì?
.Nguyên Thứu kinh ngạc nói: - Hàn Nghệ nha.
.Nguyên Mẫu Đan nhíu mày nói: - Ca, huynh và Hàn Nghệ chỉ vừa mới gặp mặt, sao huynh lại quan tâm đến hắn thế.
.Nguyên Thứu nói: - Đương nhiên là vì muội rồi, huynh quan tâm hắn làm chi, không bao lâu nữa, các vị lão nhân cũng sẽ bức bách muội đối phó với Hàn Nghệ, một bên là ý trung nhân, một bên là gia tộc, đến lúc đó muội bị kẹt giữa hai bên sẽ rất khó chịu. Việc của Tiểu Hổ, cũng đã đủ làm cho huynh lo lắng rồi, huynh cũng không muốn phải lo lắng thêm cho muội nữa.
.Nguyên Mẫu Đan nói: - Nếu như huynh còn nói bậy như vậy nữa, thì muội phụng bồi đâu.
.Nguyên Thứu liền nói: - Được thôi, được thôi, huynh sẽ đổi ý trung nhân thành ân nhân cứu mạng, vậy thì được rồi chứ.
.Nguyên Mẫu Đan nói: - Nhưng đây cũng chỉ là suy đoán của huynh thôi.
.Vẻ mặt Nguyên Thứu kiêu ngạo nói: - Suy đoán của huynh từ trước tới giờ đều rất chuẩn, uhmcũng không kém gì so với thằng nhãi Huyền Đạo kia.
.Nguyên Mẫu Đan trầm ngâm một lúc rồi nói: - Nếu thật sự đi đến bước đó, vậy nên làm thế nào thì làm thế đó.
.Nguyên Thứu kinh ngạc nói: - Quan hệ giữa muội và Hàn Nghệ tốt vậy, hắn lại còn là ân nhân cứu mạng muội, lẽ nào muội lại nhẫn tâm động thủ với hắn sao, muội thật quá vô tình rồi đấy.
.Nguyên Mẫu Đan nói: - Muội trước giờ đều phân rõ công tư.
Bạn cần đăng nhập để bình luận