Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 773.2: Phân chia trách nhiệm

.Hàn Nghệ trong lòng đầy áy náy, nhưng ngoài miệng lại nói: - Ta không có nói cô không bị tổn thương, hơn nữa ta cũng không muốn hủy hoại sự trong sạch của cô, đây do ca ca cô tạo thành, trước đó cô cũng đã nói, chuyện này không liên quan đến ta, cũng không cần ta chịu trách nhiệm, hơn nữa cô bị tổn thương cũng không xóa bỏ được chuyện ta cũng là người bị hại, ta thấy cô không thoát khỏi liên quan, ta cần cô chịu trách nhiệm với ta, lẽ nào ta nói câu này sai sao?
.- Ngươi mặt dày vô liêm sỉ.
.Nguyên Mẫu Đơn tức giận đến nghiến răng ken két.
.Hàn Nghệ trợn trắng mắt, nói: - Đại mỹ nữ, cô nói đạo lý được không, nếu không chúng ta đổi lập trường mà nghĩ, nếu như cô muốn ta chịu trách nhiệm, mà ta còn mắng cô mặt dày vô liêm sỉ, không biết xấu hổ, cô còn không đi thắt cổ a!
.Nguyên Mẫu Đơn nghe nói như thế, cũng thật sự có kích động muốn thắt cổ, không ngừng tự an ủi mình, bình tĩnh! Bình tĩnh! Nói: - Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?
.Hàn Nghệ nói: - Yêu cầu của ta cũng không cao, cô chỉ cần gánh vác trách nhiệm của cô là được rồi, và làm được chuyện sau, giúp ta sinh vài đứa con, ở nhà giúp chồng dạy dỗ con cái, đại khái chỉ là mấy việc này.
.Đúng là kẻ vô liêm sỉ vô địch.
.- Ngươi vọng tưởng!
.Nguyên Mẫu Đơn xì một tiếng khinh miệt, khuôn mặt đỏ bừng.
.Hàn Nghệ cười cười thật thà chất phác, nói: - Ta tuyệt đối không phải là vọng tưởng, có lẽ cô đã mang thai rồi.
.Nguyên Mẫu Đơn giật thót người, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, run rẩy ngồi xuống ghế.
.Trong mắt Hàn Nghệ lóe ra vài phần giảo hoạt, thầm nghĩ, tên khốn Peter Chu đó cũng đúng là nói không sai, ôi đã lâu rồi không tán gái, đã thấy hơi vụng về rồi. Nói bằng giọng nói ôn hòa: - Mẫu Đơn, nàng xem chúng ta đã có danh nghĩ phu thê, cũng có chuyện phu thê thật sự rồi, nói không chừng sẽ còn sinh ra tiểu long nhân, ồ không, kết tinh của tình yêu, vậy chúng ta còn có lý do gì mà không đầu bạc răng long.
.Nguyên Mẫu Đơn vội nói: - Ngươi nói bậy.
.Hàn Nghệ thở dài: - Mẫu Đơn, đối mặt với sự thật đi, nàng có thể kinh người, nhưng sao có thể khinh thiên, chính là nói, trong mọi chuyện đều có ý trời.
.Nguyên Mẫu Đơn chỉ ra ngoài cửa, nói: - Ngươi cút cho ta.
.Hàn Nghệ kinh ngạc nói:
.- Chẳng lẽ nàng muốn nuôi nấng con của chúng ta một mình sao?
.- Phải thì sao?
.Nguyên Mẫu Đơn nói xong lại cảm thấy mình mắc lừa, vội vàng nói: - Nếu ngươi còn dám nói như vậy, ta sẽ giết ngươi.
.Hàn Nghệ lắc đầu nói: - Ta không tin nàng có thể làm ra chuyện giết cha của con trai mình. Ngồi đến vững như núi Thái Sơn.
.Rầm!
.Một tiếng giòn tan vang lên trên tường sau lưng Hàn Nghệ.
.Chẳng lẽ đây là thà làm ngọc vỡ, không làm ngói lành trong truyền thuyết. Đệt! Ngọc ta đây mới có đã thành ngói rồi, thật là quá nhục nhã rồi. Hàn Nghệ không chớp mắt, mấu chốt là quá nhanh không kịp phản ứng lại, nếu không thì thế nào cũng phải sợ tới mức chạy trối chết, nhìn Nguyên Mẫu Đơn đang bắt đầu cuồng dã, nói: - Được rồi, được rồi, nữ nhân các nàng da mặt hơi mỏng, để cho nàng sự tôn trọng, ta là nam nhân sẽ lui một bước, bề ngoài là ta chịu trách nhiệm với nàng, trên thực tế, nàng chịu trách nhiệm với ta, vậy là được rồi chứ.
.Nguyên Mẫu Đơn lạnh lùng nói: - Ngươi đừng mơ, chuyện này tuyệt đối không thể.
.Hàn Nghệ hừ nói: - Ta đã nói hết lời rồi, nàng còn không chịu nể mặt, đúng là buồn cười, ta chính là cha của con trai nàng, không tin thì chúng ta cứ đợi xem.
.Nguyên Mẫu Đơn nói: - Ngươi còn không đi.
.- Ặc, chờ mà xem, không phải là ngữ khí trợ từ sao? Hàn Nghệ lập tức hóa thân thành cục cưng hiếu kỳ.
.Trên đời sao có người vô liêm sỉ như vậy. Nguyên Mẫu Đơn liếc nhìn hắn vẻ phức tạp, trong lòng cũng rất buồn bực, sao tên này ra ngoài một chuyến đã giống như biến thành người khác vậy. Cắn răng nói: - Rốt cuộc là ngươi đi hay không đi?
.Hàn Nghệ nói: - Trừ khi nàng chịu trách nhiệm. Nói xong hắn ngửa đầu như thoáng chút suy nghĩ nói:
.- Nhưng nếu nàng chịu trách nhiệm, vậy thì ta càng không có lý do để đi.
.Nguyên Mẫu Đơn kỳ công nói: - Nếu ngươi còn không đi nữa, ta sẽ gọi người khiêng ngươi ra ngoài.
.- Khiêng ta ra ngoài?
.Hàn Nghệ bật cười ha ha, là kiểu cười rất ngang ngược, căn bản là không thể dừng lại.
.Nguyên Mẫu Đơn trợn trừng hai mắt: - Ngươi cười cái gì?
.Hàn Nghệ tiếng cười chợt tắt, lắc đầu nói:
.- Ta thật sự không muốn nói hiện thực tàn khốc này cho nàng biết, nhưng nếu nàng đã muốn biết như vậy, thì ta cung kính không bằng tuân mệnh. Trước tiên, hiện giờ ta là người chủ quản của Nguyên gia, tiếp theo, ta là trượng phu của nàng, nàng gọi người đuổi ta đi, ta thử xem, ai dám bước qua cánh cửa này, ta lập tức khai trừ kẻ đó. Cô bé, nàng hãy đối mặt với hiện thực đi. Ha ha!
.Nói đến phần sau, hắn lại cười đắc ý, hai vai nhún nhảy, lại không ngừng được.
.Đáng ghét!
.Hôm nay Nguyên Mẫu Đơn mới thấy rõ bộ mặt thật của Hàn Nghệ, chẳng những ngực lớn hơn, mà ngay cả cổ cũng trở nên thô hơn, hằm hằm nhìn Hàn Nghệ, đứng dậy, chậm rãi đi về phía Hàn Nghệ, lùng lùng nói: - Đuổi tặc nhân vô liêm sỉ ngươi ra ngoài, còn cần phải gọi người sao.
.- Nàng nàng có ý gì? No no no, thục nữ động khẩu bất động thủ, động thủ chỉ là thủ đoạn không có kỹ thuật hàm lượng, động khẩu mới là thâm thúy, này này này, nàng nàng muốn làm gì?
.- Ta liều mạng với ngươi!
.Nguyên Mẫu Đơn phẫn nộ một quyền đánh qua.
.Bịch!
.Đánh thẳng vào ngực Hàn Nghệ.
.Chỉ nghe kêu lên một tiếng trầm đục!
.Hàn Nghệ không né không tránh, tiếp nhận một quyền này của nàng.
.Nguyên Mẫu Đơn sửng sốt, giương mắt lên nhìn, chỉ thấy Hàn Nghệ cúi đầu đứng đó không nhúc nhích, kinh ngạc nói: - Ngươi sao ngươi không tránh?
.Hàn Nghệ giơ tay lên nắm thật chặt nắm đấm của nàng, lại chậm dãi ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú vào Nguyên Mẫu Đơn, chỉ thấy hắn hai mắt ửng đỏ, dùng giọng nói khàn khàn nói: - Tại sao ta phải tránh, tất cả đau khổ này đều là ta mang đến cho nàng, nàng cứ trút giận hết lên người ta đi, như vậy trong lòng nàng cũng sẽ dễ chịu một chút.
.Chẳng lẽ hắn hắn nói như vậy là cố ý! Trong mắt Nguyên Mẫu Đơn hiện lên một chút áy náy, ánh mắt cũng dần dần trở nên dịu dàng, ngơ ngác nhìn Hàn Nghệ, trôi qua hồi lâu, mới nói: - Sao ngươi phải tốt với ta như vậy?
.Ha ha! Xem ra công lực của anh đây hiệu quả a! Hàn Nghệ thầm đắc ý trong lòng, nhưng ngoài miệng lại cười khổ nói: - Đây đâu được coi là tốt với nàng, đây đều là việc ta nên làm.
.- Ngươi nói có lý, nhưng ta cho rằng việc ngươi làm vẫn chưa đủ. Khóe miệng Nguyên Mẫu Đơn đột nhiên lộ ra một nụ cười lạnh.
.- Hả?
.Hàn Nghệ giật mình: - Ý gì?
.- Buông tay bẩn thỉu của ngươi ra. Nguyên Mẫu Đơn trong mắt lóe sáng, tay kia nhấc cái ghế bên cạnh liền đập qua.
.ĐM! Hàn Nghệ vội vàng nhảy sang bên cạnh, chân vừa mới chạm đất đã nghe thấy bên cạnh vang lên một tiếng bộp, Hàn Nghệ cúi đầu xuống nhìn, cái ghế kia đã tan tành rồi, nhất thời sợ đến toát mồ hôi khắp người, cả kinh nói: - Đệt! Nàng làm thật à! Trong lòng không khỏi thầm kêu khổ, lẽ nào ta đụng phải gái xấu tính khó tán nhất mà Peter Chu nói sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận