Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 534.2: Bị chơi tàn rồi

.Âm thanh chửi rủa đầy trời, làm thầy làm đến nông nỗi này, Hàn Nghệ coi như là người thứ nhất, hầu như học viên nào cũng hận hắn đến xương tủy.
.Tuy nhiên lúc này người thông minh phải làm không phải chửi rủa một cách vô nghĩa, mà là khẩn trương chạy tới tập hợp.
.Tỷ như Thôi Hữu Du và Bùi Thiếu Phong bọn họ, bởi vì không khí gần đây thật là quỷ dị, bọn họ đều là xốc hết tinh thần, vì vậy chạy tới sân tập hợp liền.
.Tình huống giống như tối hôm qua, đèn đuốc sáng trưng. Hàn Nghệ, Độc Cô Vô Nguyệt cùng đám huấn luyện viên đứng ở chỗ cũ.
.- Phó đốc sát, lại xảy ra chuyện gì vậy, cho dù là huấn luyện, cũng không cần phải siêng như vậy. Ngày nào ngươi cũng như vậy thì ai mà chịu nổi.
.Đối mặt với các học viên lên án, Hàn Nghệ trầm mặc như trước, chỉ có điều mắt nhìn nén nhang trên đất, lại liếc nhìn các học viên đã đi tới.
.Đám người Thôi Hữu Du thấy vậy, âm thầm thấy may mắn chính mình đúng lúc chạy tới.
.Lại một lát sau, toàn bộ các học viên mới đến đông đủ.
.Huấn luyện viên lập tức tiến lên xếp thành hàng. Đợi sau khi xếp xong hàng, Hàn Nghệ đột nhiên reo lên:
.- Thượng Quan Vân, bước ra khỏi hàng.
.Thượng Quan Vân khẽ run rẩy, khúm núm đứng dậy, chỉ thấy sắc mặt hắn trắng bệch, khóe miệng còn co quắp.
.Hàn Nghệ nói:
.- Ta mới vừa nghe nói ngươi kêu thảm thiết ở trong túc xá, rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
.Thượng Quan Vân ngẩn ra, nói:
.- Ta -- - ta nhìn thấy một con rắn bò qua bò lại ở ngoài cửa sổ.
.Một đám đệ tử sợ hãi, mới vừa rồi bọn họ ngủ rất say, vì vậy cũng không nghe được.
.Một công tử ca cùng ký túc xá với Thượng Quan Vân nhỏ giọng nói:
.- Không khỏi nhanh quá.
.Thôi Hữu Du một bên hỏi:
.- Có ý gì?
.Công tử ca nói:
.- Hữu Du ca, ngươi có điều không biết, Thượng Quan Vân này vừa mới kêu không lâu, tiếng trống liền vang lên rồi, cho dù là sĩ binh phía ngoài nghe thấy rồi, cũng không thể nào đi thông báo phó đốc sát nhanh như vậy.
.Thôi Hữu Du nghe xong, cắn răng thầm giận, không ngờ hắn giở trò vô sỉ như vậy.
.Không cần suy nghĩ, nhất định là Hàn Nghệ đang giở trò quỷ, nhưng bọn họ không có chứng cớ.
.- Có lý nào.
.Hàn Nghệ lòng đầy căm phẫn nói:
.- Đáng giận thật sự là quá ghê tởm, lũ khốn này ngay cả bạn cùng phòng cũng chơi khăm, con mẹ nó, có bản lĩnh xông vào ta, nếu như bị lão tử bắt được, ta nhất định phải xử đẹp gã.
.Lời này nói thật hiên ngang lẫm liệt nha, ngay cả Độc Cô Vô Nguyệt cũng cảm thấy đỏ mặt, hơi hơi quay đầu đi.
.Thượng Quan Vân đột nhiên phản ứng lại, ta mới là người khởi xướng nha, sao trong nháy mắt người trở thành người bị hại, hơn nữa ta chính là xông vào ngươi đấy.
.Vi Phương thật sự là chịu không nổi dối trá của Hàn Nghệ rồi, lên tiếng nói:
.- Phó đốc sát, nói không chừng có người kẻ trộm hô trộm a.
.Hàn Nghệ lập tức nghiêm mặt nói:
.- Vi Phương, có phải ngươi biết gì không, nếu ngươi biết, khẩn trương nói ra, ta có trọng thưởng, nhưng nếu ngươi biết mà không báo, vậy đừng trách ta đến lúc đó không nói tình cảm.
.- Ta -- -
.Vi Phương miệng mở rộng, nhưng lại không biết nói như thế nào, thứ nhất, y không có chứng cớ, thứ hai, quả thật y biết chuyện. Sao lại khiến bản thân rơi vào lưới rồi. Lập tức sửa lời nói:
.- Ta không biết.
.Y không muốn lại bị đày đi bế quan nữa.
.Hàn Nghệ chất vấn:
.- Vậy sao ban nãy ngươi nói Thượng Quan Vân là hung thủ?
.Thượng Quan Vân nghe được run run lên, chột dạ muốn chết.
.Vi Phương buồn bực nói:
.- Ta nói Thượng Quan Vân là hung thủ hồi nào, ngươi đừng vu khống ta.
.Hàn Nghệ nói:
.- Mới vừa rồi rõ ràng ngươi nói vừa ăn cướp vừa la làng, nơi này chỉ có Thượng Quan Vân hô, ngươi không phải nói y, chứ nói ai.
.- Người ta nói là….
.Vi Phương không dám nói tiếp, trong lòng tức giận đến muốn chết, muốn điên rồi, hàm chứa nước mắt nói:
.- Ta chưa tỉnh ngủ, nói mớ đó.
.- Nói mớ.
.Hàn Nghệ thiếu chút nữa cười ra tiếng, coi như tiểu tử ngươi thức thời. Nói:
.- Như vậy a, quên đi. Nhưng lần tới chớ nói lung tung nói mớ, chúng ta là cảnh sát Hoàng gia. Phải chịu trách nhiệm cho lời nói của mình.
.Hắn không nói, Vi Phương cũng không có ý định mở miệng, y sắp điên rồi.
.Đang lúc này, một sĩ binh chạy tới, nói:
.- Khởi bẩm phó đốc sát, chưa phát hiện người khả nghi.
.Thôi Hữu Du thầm mắng. Nói không chừng chính là thằng nhãi ngươi làm.
.- Bọn phế vật vô dụng.
.Hàn Nghệ tức giận mắng một câu. Lại hướng một đám học viên nói:
.- Các vị yên tâm, ta nhất định sẽ đem hung thủ kia tìm ra, nhưng, trước đó, các ngươi nhất định phải cẩn thận á, bởi vì hung thủ có khả năng đang ẩn nấp trong các ngươi, hơn nữa hung thủ cực kỳ giảo hoạt, mục đích không rõ, bị rắn độc cắn phát coi như tiêu đời. Các ngươi nhất định phải xốc lại tinh thần. Chuyện kế tiếp, thì giao cho ta. Ồ, những ngươi nào tới trễ phụ trách tổng vệ sinh trong một tuần.
.- A.
.Những học viên tới trễ than to, ngày nghỉ, quét rác, trước là bọn họ yêu nhất, sau là bọn họ hận nhất, bỏ yêu nhất, lấy hận nhất, đây là chuyện khổ đau nhất.
.- Tuy rằng chuyện có nguyên nhân, nhưng đây là huấn luyện. Nhất định phải thep quy củ. Giải tán đi.
.Hàn Nghệ như cũ nói xong là giải tán, mà một loạt binh lính đứng ở phía trước, cũng ngăn cản cơ hội bọn họ giải oan.
.Độc Cô Vô Nguyệt thản nhiên nói:
.- Ta xem bọn họ kiên trì không được mấy ngày rồi.
.Hàn Nghệ quắt bĩu môi nói:
.- Chỉ mong không như vậy, ta còn chơi chưa đủ.
.-- -- -
.Không cần nghi ngờ, ký túc xá lại là một mảnh hỗn độn, vẫn như ngày hôm qua, rất nhiều người đã sụp đổ.
.- Tu Tịch, ngươi phải chủ động đi tự thú.
.Bùi Thiếu Phong dùng một giọng điệu rất khẳng định nói với Uất Trì Tu Tịch.
.- Dựa vào cái gì a.
.Uất Trì Tu Tịch hét lên.
.Bùi Thiếu Phong nói:
.- Nếu ngươi còn không đi, tiểu nhân Hàn Nghệ mỗi ngày sẽ lấy việc này làm cớ, đến chơi chúng ta, chúng ta đều bị hắn chơi đùa đến chết sống.
.Vi Phương cũng nói:
.- Thiếu Phong nói không sai, mấu chốt là việc này chúng ta không thể phản bác, một khi tra ra, gặp họa nhất định là các ngươi, nơi này đều là người của hắn, hắn có mười ngàn cái lý do để giải vây. Nếu ngươi còn không đi, chúng ta đều bị hắn chơi chết.
.Uất Trì Tu Tịch nhìn hai người, nói:
.- Thiếu Phong, Vi Nhị, không thể tin được ai ngươi thật không có nghĩa khí, bảo ta đi chịu chết.
.Lúc này không phải hắn sĩ diện, mà thật sự không dám, y không muốn trở nên giống như Tiêu Hiểu, không có cá tính, không có linh hồn, còn đi rửa nhà xí.
.Vi Phương kích động nói:
.- Chúng ta cũng không muốn nha, nhưng việc này ngoài cách này, không có bất kỳ biện pháp nào, chẳng lẽ ngươi cam chịu bị hắn chơi như vậy sao.
.Thôi Hữu Du nghĩ thầm rằng, quả thật không thể tiếp tục như vậy rồi, không đạo lý nào họa là Uất Trì Tu Tịch bọn họ gây ra, mọi người cùng chịu tội, không công bằng, Hàn Nghệ thủ đoạn tuyêti tình, nói:
.- Tu Tịch, theo ý ta, ngươi nhất định phải khẩn trương đi, chẳng lẽ ban nãy ngươi nhìn không ra sao, tội đe dọa Thượng Quan Vân đã rơi xuống đầu ngươi, nói cách khác, mặc kệ Hàn Nghệ lợi dụng lũ rắn làm gì, tội danh đều gắn vào đầu ngươi, hắn nhất định còn có thể làm lớn hơn nữa. Mặt khác, nếu Bệ hạ thật sự điều tra, ta xem những ngươi giúp ngươi mang rắn vào, không nhất định chịu đựng được, đến lúc đó không phải rắn độc cũng sẽ biến thành rắn độc đấy.
.Mộ Dung Châu Hàng trong lòng run lên, cái này không thể được nha, là bộ hạ cha hắn mang rắn vào, nếu điều tra, quỷ mới biết sẽ tra đến đầu ai, vội vàng nói:
.- Tu Tịch, ta thấy Thôi huynh nói rất có đạo lý, chúng ta có muốn trốn cũng trốn không được nữa, vẫn là nhanh đi tự thú đi.
.Thượng Quan Vân lại nức nở nói:
.- Tu Tịch ca, chúng ta đi nhận lỗi đi. Cứ như vậy, ta sẽ chịu không nổi đấy.
.Uất Trì Tu Tịch nhìn Mộ Dung Châu Hàng một cái, lại nhìn Thượng Quan Vân một cái, đột nhiên quát to một tiếng, đầu dùng sức đụng vào ván giường, bịch một tiếng, não thằng nhãi này đúng thật không phải bình thường, động một chút lại dùng đầu đi đụng, phát điên nói:
.- A tiểu nhân Hàn Nghệ, ta sẽ không bỏ qua ngươi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận