Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1302.1: Hay cho một trọng nông ức thương

.Người đang tới chính là Lý Trị và Dương Tư Nột, Lý Nghĩa Phủ và một vài vị đại thần khác, nhưng mà, Hàn Nghệ nhìn thấy Lý Trị một thân thường phục xuất hành, vả lại cách chỗ bọn họ khá xa đã dừng lại, thế là để Nguyên Triết dặn dò mọi người tiếp tục làm việc, còn bản thân mình đi nghênh đón.
.- Vi thần Hàn Nghệ tham kiến bệ hạ.
.- Miễn lễ!
.Lý Trị từ trên ngựa bước xuống, đưa roi ngựa cho thị vệ bên cạnh, Lý Nghĩa Phủ, Dương Tư Nột và các vị đại thần khác cũng lập tức xuống ngựa.
.Lý Trị thoáng sửa sang lại vạt áo, cười nói:
.- Chả trách lúc nãy trẫm sai người đi tìm khanh mà không gặp, thì ra là khanh đang ở đây à.
.Hàn Nghệ hỏi: - Bệ hạ tìm thần có chuyện gì không?
.- Chính là muốn kêu khanh đi cùng với trẫm lại đây xem. Lý Trị chỉ về bến tàu phía trước.
.Hàn Nghệ hiếu kỳ hỏi: - Sao bệ hạ lại tới đây?
.Hắn thật sự không nghĩ rằng Lý Trị sẽ tới đây.
.Lý Trị cười nói: - Trẫm thân ở trong cung, nghe đồn ngoại ô Trường An này mấy ngày gần đây có một cảnh rất hiếm thấy, dẫn đến vô số người đến tham quan. Trong lòng hiếu kỳ, thế là liền mời Lý Trung thư, Dương tướng quân bọn họ đến xem. Nói xong, y đưa mắt nhìn về phía bến tàu, trong mắt không khỏi hiện lên chút kinh ngạc, qua một lúc lâu, bất giác cảm khái nói: - Quả giống như lời đồn, so với tào vận của triều đình còn hoành tráng hơn nhiều.
.Té xỉu! Tào vận của ngươi chỉ là giúp một mình ngươi vận chuyển một ít hàng riêng của ngươi. Ta đây là giao hàng cho cả Giang Nam đó, cái này cũng có thể so sánh sao? Hàn Nghệ thoáng khinh bỉ nhìn Lý Trị.
.Lý Nghĩa Phủ nói:
.- Bệ hạ có điều không biết, cái này chỉ mới là của tập đoàn Quan Trung, bên Lạc Dương còn có tập đoàn Sơn Đông, nếu gộp lại với nhau, chỉ sợ là đường sông này chứa không hết rồi.
.Lý Trị gật đầu, lại nói với Hàn Nghệ: - Hàn Nghệ, Trường An này có nhiều hàng vận chuyển xuống Giang Nam thế sao?
.Câu hỏi này khiến Hàn Nghệ không biết trả lời như thế nào. Nếu nói không có, bày nhiều tàu thuyền ở đây để làm gì. Nhưng nhìn thấy thần sắc chăm chú của Lý Trị, không giống như đang đùa, thế là liền đáp: - Dưới sự lãnh đạo anh minh của bệ hạ, Trường An đã giàu có dư thừa, sản xuất nhiều hơn nhu cầu, đủ để cung ứng cho bên ngoài.
.- Có được điều này cũng phải dựa vào sự phụ trợ của hiền thần các khanh đấy.
.Lý Trị cười ha ha, phất tay đi về phía trước.- Đi xem xem.
.Nguyên Triết và các thương nhân khác đã từng gặp hoàng đế, thấy hoàng đế đến, chuẩn bị tiến lên nghênh đón, nhưng lại bị Hàn Nghệ giơ tay chặn lại, bọn họ cũng không dám nhìn mà không thấy, đứng ngây ra, có chút không biết phải làm thế nào.
.Nhưng Lý Trị lại chủ động đi lên phía trước, hỏi thăm tình hình với bọn họ, chủ yếu là Lý Trị vẫn không quá tin là có thể có quá nhiều hàng hóa. Tiền Đại Phương và những người khác lập tức giới thiệu hàng hóa của mình với hoàng đế.
.Cái này vừa hỏi đã lập tức phá vỡ quan niệm truyền thống của Lý Trị đối với tào vận. Tào vận gì đó, chỉ là vận chuyển lương thực. Nhưng mà ở đây, ngay cả một hạt lương thực cũng không có, tất cả đều là hàng hóa sản xuất, nào là văn phòng tứ bảo, sách vở, quần áo, rượu, nước hoa, thịt khô, thỏ khuê mật, chiếu, vớ giày, giày trượt băng nhưng cũng có một ít vật nuôi, phù hợp với vận chuyển đường thủy truyền thống.
.- Nhường một chút, nhường một chút.
.Chợt nghe một tràng tiếng quát dồn dập, chỉ nhìn thấy một tráng hán đang khiêng một cái thùng đi tới trước mặt Lý Trị. Hộ vệ trước mặt Lý Trị đang định ngăn cản, nhưng Lý Trị lại giơ tay ra hiệu cho gã ta đi trước.
.Nhưng mà cảnh này lại khiến cho Lý Trị cảm thấy có chút hiếu kỳ, Nguyên Triết vội vã giải thích một phen.
.- Thì ra là như vậy. Lý Trị gật đầu, vừa vặn người hán tử cũng vừa xếp hàng xong, chuẩn bị đi chuyển hàng tiếp. Lý Trị vội vã hô to: - Các hạ, xin dừng bước.
.Hán tử kia dừng lại, quay đầu nhìn Lý Trị, đương nhiên gã ta không biết hoàng đế, nhưng mà nghe Lý Trị gọi một cách nho nhã, đứng cùng chỗ với những thương nhân này, tự nhiên gã ta nghĩ người này không phú thì cũng quý, liền hỏi: - Vị công tử này là đang gọi ta sao?
.Lý Trị gật đầu cười, hỏi: - Ngươi là nông phu ở vùng phụ cận này sao?
.Hán tử kia gật đầu, đáp:
.- Ta là nhân sĩ của huyện Trường An.
.Lý Trị lại hỏi: - Tại sao ngươi lại đến đây khuân vác?
.- Để kiếm tiền a.
.Hán tử kia nói: - Hiện giờ việc nhà nông nhàn rỗi, ngồi ở nhà cũng là ngồi không, còn không bằng ra ngoài kiếm chút việc để làm. Lý Trị cười nói: - Xem ra ngươi rất hài lòng với công việc này.
.Hán tử kia đáp:
.- Đây là dĩ nhiên, chỉ mong rằng từ đây về sau thường xuyên có việc này để làm. Tương lai nếu như thu hoạch không tốt, còn có thể ra ngoài làm việc, không bị đói chết.
.Lý Trị gật đầu.
.Hán tử kia lại nói: - Nếu như vị công tử này không còn có chuyện gì, ta liền đi trước.
.- Mời!
.Lý Trị duỗi tay ra, chờ sau khi hán tử kia đi rồi, y đột nhiên nhìn Hàn Nghệ, chỉ cười một cái, nhưng không mở miệng.
.Năm đó Hàn Nghệ đã từng nói với y, đừng để trứng gà trong một cái rổ. Lúc đó y vẫn chưa hiểu rõ, hiện giờ y xem như là có chút lĩnh hội rồi. Thu hoạch không tốt, vẫn có thể ra ngoài làm việc, sẽ không đói chết. Yêu cầu của dân chúng cũng rất đơn giản, chỉ cần không đói chết, dân chúng sẽ không tạo phản, quốc gia này sẽ càng ổn định.
.Sau một vòng đi dạo này, Lý Trị phát hiện mình quá không hiểu kinh sư của chính mình rồi. Tự nói một mình: - Thật sự không ngờ rằng những thương nhân này có thể sản xuất ra nhiều hàng như vậy.
.Trước đây đều là hình thức sản xuất gia đình, vậy có thể sản xuất bao nhiêu, chỉ có thể tự sản tự tiêu (tự sản xuất tự tiêu thụ), nào đâu có dư mà bán ra bên ngoài. Đây cũng là lý do tại sao thời đại này, địa phương đều tương đối tắt nghẽn, căn bản không biết thế giới bên ngoài, do mọi người không có lý do để đi lại với nhau mà. Hàn Nghệ nói: - Bệ hạ, hiện giờ dây chuyền sản xuất của Trường An đã bắt đầu chuyển đổi, hiện tại vẫn chỉ là bắt đầu, sau này sẽ càng ngày càng nhiều.
.Lý Trị cau mày hỏi: - Chuyển đổi dây chuyền sản xuất? Hàn Nghệ gật đầu nói: - Bệ hạ chắc biết quy mô của xưởng may y phục phía nam ngoại ô. Hiện giờ thương nhân đều dùng loại hình sản xuất dây chuyền này. Chỉ khác nhau là lớn và nhỏ, sức sản xuất cũng vì vậy mà nâng cao.
.- Thì ra là vậy.
.Lý Trị gật đầu. Tại sao Lý Trị lại có cảm giác bức ép này? Chính vì phương pháp cải cách của Hàn Nghệ là tiến hành âm thầm, không khua chiêng đánh trống, mà ở phương diện sản xuất, cũng không phải do triều đình chủ đạo. Trên cơ bản thì triều đình không quản, đây cũng là chính sách của vương triều Đường, không ức chế thương nghiệp. Những chuyện này đều là do cá nhân Hàn Nghệ tự mình chủ đạo, chỉ trong vòng vài năm gần đây, sự thay đổi từ từ hình thành, nhưng mà về chính trị lại không quá chú ý tới thương nghiệp, đột nhiên biết được điều này, đương nhiên Lý Trị sẽ có chút bị dọa.
.Đừng nói y, đại thần ở bên cạnh cũng đều trợn mắt. Đây đối với bọn họ mà nói, tựa như chỉ trong một đêm liền xuất hiện, khoa trương một chút, nhưng cũng không biết điều này là tốt hay xấu, chỉ cảm thấy có chút là lạ. Lư Thừa Khánh liền nói: - Nhưng mà những người này đều đi sản xuất hàng hóa, vậy ai sẽ đi trồng lương thực? Làm ruộng, nuôi tằm mới chính là gốc rễ của quốc gia a.
.Phái truyền thống điển hình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận