Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 875.1: Ôm nhau sưởi ấm

.- Khụ khụ!
.Hàn Nghệ đi tới ho hai tiếng, nói: - Ấy, Liễu thiếu hiệp!
.- Ta chỉ là một kẻ liều mạng.
.Liễu Như Phong đáp lại so với gió còn lạnh hơn.
.Thiếu hiệp cũng tốt, kẻ liều mạng cũng thế.
.Hàn Nghệ nói: - Ta chỉ là muốn hỏi ngươi một chút, ngươi là tội phạm truy nã của Đại Đường ta, ngươi làm như thế nào bảo vệ ta? Chẳng nhẽ mỗi lần đều cần ta dốc hết sức chín trâu hai hổ để tìm ngươi, sau đó lựa chọn đêm khuya để ngươi đến bảo vệ, chẳng lẽ ngươi không thấy quy trình này có chút kỳ quái sao?
.Liễu Như Phong thản nhiên nói: - Nếu có thích khách xuất hiện trước mặt ngươi, ta cũng đã mất chức.
.- Lợi hại như vậy?
.Hàn Nghệ hút một hơi nhỏ khí lạnh.
.Bởi vì là ban đêm, Hàn Nghệ đương nhiên sẽ không trở về trong thành nữa, cũng may ở ngoài thành hắn cũng có một chỗ cứ điểm, đó chính là Nguyên Gia Bảo.
.Trở lại tiểu viện Nguyên Gia Bảo, chỉ thấy trong phòng vẫn còn ánh sáng nến, ánh sáng ố vàng của ánh nến xuyên qua bức rèm cửa sổ, hiện ra vô cùng mờ nhạt, nhưng lại khiến cho Hàn Nghệ cảm nhận được một cổ ấm áp nồng nàn.
.- Là Hàn Nghệ sao?
.Bên trong vọng ra âm thanh dễ nghe giòn tai của Nguyên Mẫu Đơn.
.- Là ta!
.Hàn Nghệ vội lên tiếng, đi ra phía trước, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, chỉ thấy Nguyên Mẫu Đơn một thân áo trắng, ngồi ở bên cạnh chiếc bàn tròn nhỏ, mái tóc xõa xuống vai, vẻ đẹp thùy mị rung động lòng người, giống như cành liễu say gió xuân, tướng mạo như ngọc, sắc đẹp chiếu nhân, lông mày nhạt như xuân sơn, hai mắt như nước mùa thu, cao quý tao nhã, thật là tuyệt diệu của tạo hóa. Thế nhưng lúc này Hàn Nghệ lại không có một chút tạp niệm nào, hắn thích không khí ấm áp loại này, thê tử chờ chồng quay về, cảnh tượng này từng xuất hiện rất nhiều lần trong mộng của hắn.
.- Đang đợi ta à!
.Hàn Nghệ đi lên trước, cười mỉm nói.
.Trong mắt Nguyên Mẫu Đơn hiện lên một chút ngượng ngùng, ngoài miệng lại thản nhiên nói: - Ta chỉ là sợ đang ngủ lại bị chàng đánh thức.
.Trong khi nói chuyện, một chén trà nóng đã đặt trước mặt Hàn Nghệ.
.Nữ nhân này thật đúng là đang thẹn thùng! Hàn Nghệ cầm lấy chén trà nóng uống một ngụm, liếc nhìn Nguyên Mẫu Đơn, trên mặt lộ ra vẻ cười ngây dại.
.Nguyên Mẫu Đơn hiếu kỳ nói: - Chàng cười cái gì?
.- Không có gì!
.Hàn Nghệ nhún vai.
.Nguyên Mẫu Đơn nói:
.- Hiện tại tốt lắm, dư luận đang huyên náo xôn xao, chàng thì vui rồi.
.Hàn Nghệ cười nói: - Việc này một cây làm chẳng nên non.
.Hắn cũng không muốn cùng nữ nhân của mình đàm luận về những chuyện lục đục này, chợt thấy trên bàn để mấy tờ chữ, không kiềm nổi cầm lên xem, - Ồ? Đây không phải là nội dung của Đại Đường nhật báo kỳ tiếp theo sao, thì ra nàng vẫn lưu lại một bản à?
.Nguyên Mẫu Đơn đôi mắt lắc lư vài cái, nói: - Ta cảm thấy viết còn chưa được tốt lắm, vì thế liền lấy tới đây nhìn lại một chút.
.- Ta cảm thấy nàng đã viết tốt lắm rồi, cái này cũng không phải thi đấu tranh tài, hơn nữa, ta bên kia cũng đã xếp chữ xong rồi, muốn sửa đổi cũng rất khó.
.Hàn Nghệ nói xong đột nhiên dừng lại, liếc nhìn nội dung, lại liếc nhìn Nguyên Mẫu Đơn.
.Nguyên Mẫu Đơn chột dạ nói:
.- Chàng nhìn ta như vậy làm gì?
.Hàn Nghệ ha hả cười nói: - Ta hiểu.
.- Chàng hiểu cái gì?
.- Nàng căn bản cũng không phải là kiểm tra xem viết có tốt hay không, mà là nàng cảm thấy hứng thú với nội dung trước mặt.
.- Nói hươu nói vượn. Nước da nhẵn nhụi hoàn mỹ kia của Nguyên Mẫu Đơn lộ ra tia đỏ ửng.
.Hàn Nghệ cười, đem tờ giấy đặt lên bàn, nói: - Kỳ thật ta đã sớm nhìn ra, nàng thật ra là tán thành Thôi đại tỷ và Vạn Nhị ở cùng nhau, chỉ có điều là nàng không tán thành cách làm của Tiêu Vô Y, có phải thế không?
.Nguyên Mẫu Đơn thân thể mềm mại khẽ run lên, có chút kinh ngạc.
.- Nàng nhất định sẽ suy nghĩ, vì sao ta đã nhìn ra. Hàn Nghệ cười nói: - Câu trả lời chính là nàng ủng hộ Ngày nữ nhân. Ngày nữ nhân không chỉ cho nữ nhân niềm vui thú, hơn nữa là nâng cao địa vị của người phụ nữ, khiến cho nữ nhân giống như nam nhân có thể cùng nhau đi dạo phố, sở dĩ nàng vô cùng ủng hộ Ngày nữ nhân, bởi vì nàng hy vọng nữ nhân có thể tự quyết định chuyện hôn nhân của mình, mà không phải nghe theo sự sắp đặt của người khác, nàng hy vọng không phải là sĩ thứ cần giữ bổn phận, tuyệt đối không kết hôn, mà là hy vọng sĩ thứ có thể quang minh chính đại ở chung một chỗ, không phải bị trói buộc đủ thứ, không làm cho bi kịch của Thôi đại tỷ xảy ra lần nữa. Chỉ có điều là so với phương pháp của Tiêu Vô Y, nàng càng thận trọng hơn nữa. Để cuối cùng nàng có thể hoàn toàn thay đổi quan niệm của người đời.
.Nguyên Mẫu Đơn nghe được kinh ngạc không nói, trong mắt đột nhiên tràn lên một chút lệ, trôi qua một hồi lâu, nàng buông mí mắt rủ xuống nói: - Nhưng sự thực chứng minh ta sai rồi, Tiêu Vô Y nàng ấy làm được, nàng ấy hiện giờ quang minh chính đại trở thành vợ của chàng, cũng phá vỡ định luật ngày sĩ thứ thiên cách, ta nghĩ ở vào thời khắc này nhất định nàng ấy vô cùng vui vẻ.
.Hàn Nghệ gật đầu nói: - Nàng nói không sai, nói cho người đời biết nàng ấy là thê tử của ta, vẫn luôn là khát vọng lớn nhất của nàng ấy, nàng ấy không phải là một nữ nhân hám danh lợi, sở dĩ nàng ấy khát khao như vậy, chính là vì Thôi đại tỷ chứng minh, nàng ấy không khuất phục, cũng sẽ không thỏa hiệp, cái này đúng là ưu điểm của nàng ấy, nhưng đồng thời cũng là khuyết điểm của nàng ấy.
.Nói tới đây, lại nói: - Nhưng nàng cũng không sai, bởi vì hết thảy là bởi vì ta quá xuất sắc rồi, bằng không mà nói, Vô Y không có khả năng đánh thắng trận này đâu, phương pháp của nàng không thể nghi ngờ là ổn thỏa nhất đấy.
.Nguyên Mẫu Đơn có vẻ hơi giật mình nhìn Hàn Nghệ, thấy Hàn Nghệ thần sắc thâm trầm, nàng xin thề, nàng từng thấy qua người có đủ khả năng tự tâng bốc mình trịnh trọng như vậy, trôi qua một lúc lâu, nàng đột nhiên cười khúc khích, môi đỏ má hồng mê người, hàm răng đều như ngọc trắng tinh như tuyết lóng lánh, hai cái má lúm nhỏ nhắn ở khóe miệng như ẩn như hiện, rực rỡ lóa mắt.
.Hàn Nghệ nhìn thấy hơi sững sờ, đột nhiên vươn tay ra, - Chúng ta là vợ chồng tại sao lại phải ngồi xa như vậy, nói nhiều đều mệt rồi, mau ngồi lại đây.
.Nguyên Mẫu Đơn lườm hắn một cái, không thèm để ý đến hắn.
.May mắn là địa cầu tự xoay tròn. Hàn Nghệ nói thầm một câu, đứng lên bên cạnh Nguyên Mẫu Đơn, rất tự nhiên ôm chặt vòng eo yêu kiều của Nguyên Mẫu Đơn, kéo về hướng trong ngực của hắn.
.Nguyên Mẫu Đơn khẽ run lên, nhưng thấy hắn cũng không làm ra mấy động tác trêu ghẹo, bởi vậy chỉ là hơi lộ ra một chút oán trách liếc mắt nhìn hắn một cái, nhưng vẫn khẽ tựa đầu trên vai hắn.
.Mùi hương tỏa ra, từ trên người Nguyên Mẫu Đơn, thấm vào ruột gan, Hàn Nghệ khẽ quay đầu lại hôn nhẹ lên mái tóc đen bóng của nàng, nói: - Ta hứa với nàng, nàng nhất định sẽ nhìn thấy ngày nàng kỳ vọng đó.
.Ở nơi này ban đêm lạnh lẽo, hoa mẫu đơn nở ra, hạt mưa từ trên cánh hoa chảy xuống.
.Ngày hôm sau!
.Tuy rằng hôm nay Phượng Phi Lâu không có phát hành Đại Đường nhật báo, thế nhưng tranh giành sĩ thứ vẫn còn tiếp tục kéo dài lên cao.
.Chủ yếu cũng bởi vì hôm qua ngõ Bắc có một trận chiến.
.Mặc dù cuối cùng sĩ tử hàn môn tan tác như chim muông, nhưng đây là lần đầu tiên sĩ tử hàn môn cản trước mặt con cháu sĩ tộc, lần đầu tiên cùng con cháu sĩ tộc chính diện đối đầu nhau.
.Đây tuyệt đối là tin tức lớn nha!
.Cái này trước đây muốn tưởng tượng cũng không thể tưởng tượng ra đấy, toàn bộ thành Trường An cũng cảm thấy kinh hãi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận