Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1087.1: Loạn trong giặc ngoài

.Đạo lý "của biếu là của lo, của cho là của nợ", lẽ nào Lý Nghĩa Phủ lại không hiểu sao?
.Đương nhiên là ông ta hiểu.
.Nhưng ông cũng chẳng phải quân tử gì, hơn nữa còn là một tiểu nhân thực sự, tiền này cầm trước rồi hãy nói, còn về phần có giúp được ngươi hay không thì phải xem là chuyện gì, giúp được thì giúp, nếu không giúp được thì đừng trách ta, ai bảo ngươi tặng lễ vội như vậy, hơn nữa ngươi một người Thổ Phiên, cho dù không giúp ngươi, ngươi cũng chẳng làm gì được ta.
.Lộc Đông Tán vừa thấy Lý Nghĩa Phủ công khai nhận lễ như vậy, trong lòng sao có thể không hiểu, nhưng ông ta tự có chắc chắn thu về phần báo đáp này, đây không phải là niên đại biết thành tín.
.Sau tiền vàng mỹ nữ, tất nhiên sẽ là mỹ tửu giai hào rồi!
.Hai người nâng cốc ngôn hoan, nhìn có vẻ cũng đúng là hơi có cảm giác hận vì đã gặp nhau muộn a!
.Lộc Đông Tán tuy không thông hiểu thi từ ca phú của Trung Nguyên, nhưng biết ăn nói, tâng bốc Lý Nghĩa Phủ sắp sửa vượt qua Phòng Huyền Linh luôn rồi.
.Lý Nghĩa Phủ hết sức hưởng thụ, trước đó, ông ta vẫn luôn thất bại, cho dù là hiện giờ, cũng rất ít người coi trọng ông ta, thiếu chút nữa là đã coi Lộc Đông Thành là đệ nhất tri kỷ trong đời rồi, nhưng mà, ông ta cũng không phải kẻ ngu xuẩn, trong lòng cũng hiếu kỳ, tại sao Lộc Đông Tán lại đột nhiên mời ông ta, Lý Trị sắp xếp Hàn Nghệ đi chiêu đãi Lộc Đông Tán, đây tuy là ngoại giao, nhưng lại liên lụy đến nội chính của Đại Đường, bởi vì ông ta không muốn bị Hàn Nghệ chiếm hết nổi trội, thuận miệng hỏi: - Đại tướng, không phải bệ hạ sai Hàn Thị lang chiêu đãi ông sao, không biết gần đây Hàn Thị lang đưa đại tướng đi đâu chơi vậy?
.Xem ra lão ta còn nóng lòng cả mình! Lộc Đông Tán hơi thay đổi sắc mặt, trầm mặc không nói.
.Quả nhiên có chuyện! Lý Nghĩa Phủ lại dò xét, nói: - Chẳng lẽ Hàn Thị lang không chiêu đãi đại tướng tốt sao?
.- Ồ! Không phải, không phải!
.Lộc Đông Tán muốn nói lại thôi, lại thấp thỏm lo âu nói: - Đại tướng, ta cả gan hỏi một câu, có phải là có phải là ta có chỗ nào không đúng, đã đụng chạm đến bệ hạ, nếu thật sự như vậy, ta nguyện đích thân đi tạ tội với bệ hạ.
.Lý Nghĩa Phủ sửng sốt, vội vàng hỏi: - Đại tướng sao lại nói vậy?
.Lộc Đông Tán nói: - Nếu không thì, tại sao bệ hạ phái một tiểu tử miệng còn hôi sữa đến chiêu đãi ta, ta lại nghe nói bên phía Nặc Hạt Bát có Tống Quốc Công tiếp đón. Lẽ nào là hôm đó vì ta chủ động cầu thân, đã khiến bệ hạ không vui.
.Lý Nghĩa Phủ nói:
.- Đương nhiên không phải. Nói tới đây, ông ta dừng một chút, nói: - Có lẽ đại tướng không biết, mấy năm trước tiểu công chúa vừa mới ra đời của hoàng hậu bất hạnh chết yểu, có thể chuyện này dẫn đến bệ hạ càng yêu thương công chúa nhiều hơn, không nỡ để công chúa đi xa quê hương, nhưng bệ hạ cũng không thể vì vậy mà trách tội đại tướng, Hàn Thị lang tuy trẻ tuổi, nhưng đã là đồng tam phẩm, chức quan cũng cỡ như ta.
.Lời này nói rất hay ho, có lý có cứ, hơn nữa ông ta cũng không đến nỗi nói Lý Trị hồ đồ, ngay cả lễ nghĩa cơ bản nhất cũng không hiểu.
.- Thì ra là thế!
.Lộc Đông Tán cũng đã tin thật, thầm nghĩ, xem ra sau này vẫn nên đừng nhắc đến chuyện cầu thân nữa.
.Lý Nghĩa Phủ tiếp tục dò hỏi: - Đại tướng, có phải Hàn Thị lang đã nói gì đó, khiến đại tướng hiểu lầm hay không?
.- Cũng chưa đến mức hiểu lầm. Lộc Đông Tán xua tay, thầm nghĩ, tên này một lòng một dạ chỉ quan tâm đến Hàn Nghệ, xem ra khoảng cách giữa bọn họ còn lớn hơn trong tưởng tượng của ta, nói: - Có thể Hàn Thị lang tuổi trẻ sung sức thôi, nói chuyện có chút hùng hổ dọa người, không giấu Lý Thị lang, từ sau khi ta gặp Hàn Thị lang, mấy đêm nay ta đều không ngủ ngon giấc, mỗi lần nhắm mắt lại, là mơ thấy vì ta mà dẫn đến Đại Đường và Thổ Phiên đoạn tuyệt, vó ngựa của Đại Đường đạp bằng cung điện Thổ Phiên.
.Lý Nghĩa Phủ kinh hãi nói: - Lời này từ đâu mà nói, bệ hạ để Hàn Thị lang điều giải tranh đấu giữa các ông và Thổ Dục Hồn, thực sự là có ý tốt.
.Lộc Đông Tán nói: - Nhưng lời nói của Hàn Thị lang, khiến ta cảm thấy hình như Đại Đường muốn xuất binh đánh Thổ Phiên ta vậy. Lý Thị lang, ông phải tin ta a, Thổ Phiên chúng ta tuyệt không định đối địch với Đại Đường, chúng ta cũng không có gan này. Ta cũng nói thẳng luôn nhé, trước đây khi Hàn Thị lang bình định tây bắc, thật ra một số thủ lĩnh bộ tộc biên giới Thổ Phiên ta đều có quan hệ liên hôn với một số tù trưởng bộ lạc của Thổ Phiên ta, chủ ta lo sợ bộ lạc ở phía tây cùng quân đội Đại Đường xảy ra xung đột, khẩn trương mệnh ta dẫn binh đến chỗ biên giơi, mệnh lệnh những bộ tộc đó không thể hành động thiếu suy nghĩ, sau đó lại phái người đi giao thiệp với quân đội Đại Đường, năm đó thiên khả hãn đối với ta ân trọng như núi, ta vẫn luôn khắc ghi trong lòng, Thổ Phiên chúng ta là phiên quốc trung tâm của Đại Đường, tuyệt đối không thể nào đối địch với Đại Đường được.
.- Đại tướng chớ phải sợ, bệ hạ vô cùng coi trọng mối quan hệ của Đại Đường và Thổ Phiên, còn về xuất binh gì đó, thì càng là lời nói vô căn cứ. Lý Nghĩa Phủ xua tay nói.
.Lộc Đông Tán buồn bực nói: - Vậy tại sao Hàn Thị lang hắn Nói tới đây, ông ta thở dài, đem đầu đuôi câu chuyện nói với Lý Nghĩa Phủ một lượt, đương nhiên, ông ta đã phóng đại ngữ khí của Hàn Nghệ.
.Lại có chuyện thế này! Lý Nghĩa Phủ hơi trầm ngâm, cười nói: - Lần đầu tiên đại tướng giao tiếp với Hàn Thị lang, vẫn chưa hiểu về hắn, Hàn Thị lang xuất thân nông gia, nhiễm cả loạt thói quen xấu, tuy đã quý vi đồng tam phẩm, nhưng thói xấu khó sửa, vốn lại là thương nhân, chỉ thích phô trương thanh thế, cố làm ra vẻ huyền bí, lời của hắn chỉ nghe vậy thôi, đừng dễ tin. Nói đến phần sau, vẻ mặt ông ta đầy khinh miệt.
.Người này quả thật đúng là tiểu nhân, nếu người này có thể thay thế được Trưởng Tôn Vô Kỵ, đó đúng là phúc của Thổ Phiên ta a! Ta phải trợ giúp lão ta một tay mới phải. Lộc Đông Tán cười thầm trong lòng một tiếng, Hàn Nghệ làm quan ngoại giao, cho dù ngươi bất mãn với hắn đến mức nào, ngươi cũng không thể nói như vậy, ngươi đây chẳng phải là tự vả vào mặt mình sao. Nhưng miệng thì lại nói: - Còn không phải sao, bởi vậy ta thấy bệ hạ để quan viên trẻ tuổi như Hàn Thị lang đến nói chuyện này, trong lòng thấp thỏm không yên, chỉ sợ là bệ hạ bị Mộ Dung thị khiêu khích, cố ý xa cách Thổ Phiên ta.
.Cuối cùng cũng có một người hiểu rồi! Lý Nghĩa Phủ khoát tay nói: - Điều này thì đại tướng cứ yên tâm, Đại Đường chúng ta chỉ là không muốn hai nước các người tiếp tục tranh đấu nữa, dù sao thì các người đều là phiên quốc của Đại Đường, thiên vị bất cứ bên nào cũng không tốt, hơn nữa bệ hạ chúng ta từ trước đến nay đều chủ trương hưu dưỡng sinh tức1, cũng không muốn làm to chuyện.
.(1: nghỉ ngơi dưỡng sức (sau biến cố lớn) Thì ra là thế! Tiểu tử kia quả nhiên là đã dọa ta, đáng ghét, cũng đúng là ta đã để cho hắn hù dọa rồi. Chỉ bằng một câu nói này, số tiền Lộc Đông Tán tặng đi cũng đáng, bởi vì ý nguyện của Lý Trị mới là đại diện cho Đại Đường, bởi vậy suy nghĩ của Lý Trị, trực tiếp liên quan đến cả thế cục, tự tay rót châm cho Lý Nghĩa Phủ một chén rượu, nói: - Chỉ cần bệ hạ không cố ý xa cách ta, ta đã mãn nguyện rồi. Không giấu Lý Thị lang, thật ra ta cũng không muốn tiếp tục đánh nữa, Thổ Phiên chúng ta cũng không chống cự được quá lâu, nếu không thì, ta cũng sẽ không ngàn dặm xa xôi chạy đến cầu viện. Thực sự là Mộ Dung thị đó giảo trá đa biến, luôn chia rẽ mối quan hệ của Thổ Phiên chúng ta và Đại Đường, bởi vì có thể khơi mào tranh đấu giữa Đại Đường và Thổ Phiên, bọn họ dễ mưu lợi ở giữa, đây mới là điều ta lo lắng.
.Lý Nghĩa Phủ cười nói: - Bệ hạ anh minh thần võ, sao có thể đễ dàng bị người khác khiêu khích.
.- Đúng vậy, đúng vậy, là ta đã nghĩ quá nhiều! Lộc Đông Tán thở phào một hơi, nói: - Chỉ cần bệ hạ vẫn coi trọng mối quan hệ với Thổ Phiên ta, Thổ Phiên chúng ta cũng nguyện ý thử ngừng chiến với Thổ Dục Hồn. Lý Nghĩa Phủ mừng rỡ, nói: - Đại tướng nơi vậy là thật?
.Lộc Đông Tán gật gật đầu nói: - Ta sao dám lừa gạt Lý Thị lang, nhưng xuất phát từ tính cách thay đổi thất thường của Mộ Dung thị, chúng ta cũng không dám lập tức lui binh ngay, nhưng chúng ta sẽ cố gắng hết sức giảm bớt xung đột.- Như thế rất tốt, như thế rất tốt! Lý Nghĩa Phủ khẽ thở phào, nói: - Khó được đại tướng thâm minh đại nghĩa như vậy, ta kính đại tướng một chén.
Bạn cần đăng nhập để bình luận