Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1358: Cô là vật may mắn của ta

.Kỳ thực thời gian vẫn còn, tuy Lý Trị đã gật đầu, nhưng cũng không nói sẽ lập tức hành động, bởi vì trước đó còn phải để sứ thần Thổ Phiên và Thổ Dục Hồn về nói với hai bên Thổ Phiên, Thổ Dục Hồn, để bọn họ ngưng chiến trong chốc lát, Đại Đường sẽ phái tể tướng đến điều tra việc này, bởi vì hiệp định là do Đại Đường chủ trì, đương nhiên Đại Đường phải tham dự, chính bọn họ cũng đã tự tìm đến đây, việc này hợp tình hợp lý.
.Bởi vậy, Thổ Phiên, Thổ Dục Hồn nhất định sẽ đồng ý, bởi vì Lý Trị không nói là để Hàn Nghệ đi điều đình, mà là để Hàn Nghệ đi điều tra việc này, hai bên các ngươi đều mời ta xuất binh, nhưng hai bên các ngươi bên nào cũng tự cho là mình đúng, vậy đương nhiên ta phải điều tra rõ việc này, mới có thể quyết định xuất binh trợ giúp bên nào. Việc này cần một ít thời gian để sắp xếp, bởi vì hai bên đều phải phối hợp, chỉ có điều Hàn Nghệ còn có nhiều việc hơn phải an bài, nhiều thì giờ hơn nữa cũng không đủ dùng.
.Nguyên gia bảo!
.- A! Chàng lại muốn ra ngoài?
.Nguyên Mẫu Đơn từ trước tới nay yên tĩnh như nước giếng, sau khi nghe tin này, hơi há miệng, mang theo một chút sợ hãi nhìn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ gật gật đầu.
.Nguyên Mẫu Đơn cụp mắt, nhưng trôi qua một lát, nàng liền cười nói: - Chàng ra ngoài nhất định phải cẩn thận, chuyện ở nhà, chàng có thể yên tâm.
.Tuy là đôi ba câu, nhưng lại khiến trong lòng Hàn Nghệ ấm áp. Kỳ thực hắn hiểu Nguyên Mẫu Đơn vô cùng mẫn cảm với loại chuyện này, bởi vì trượng phu đầu tiên của nàng chính là chết ở chiến trường, nếu có thể, Nguyên Mẫu Đơn tuyệt không hy vọng Hàn Nghệ đi, nhưng nàng cũng không biểu lộ tiếng lòng, đây chính là sự ủng hộ lớn nhất đối với Hàn Nghệ.
.- Nàng yên tâm, ta chẳng qua chỉ là đi điều đình, cũng không phải đi đánh giặc, sẽ không sao đâu. Hàn Nghệ nắm chặt tay nàng, mang theo một tia áy náy nói: - Hơn nữa ta sẽ mau chóng trở về.
.Nguyên Mẫu Đơn tất nhiên biết hắn là chỉ đứa nhỏ trong bụng, nhẹ nhàng lắc đầu nói: - Cái này không quan trọng, quan trọng là chàng có thể trở về bình an. Người Thổ Dục Hồn và Thổ Phiên, ta đều từng gặp, bọn họ không có tính kiềm chế như nhân sĩ Trung Nguyên chúng ta, mọi chuyện chàng nên cẩn thận, không được giống ở Trường An, động một chút lại gây sự với người ta, giương thương múa kiếm, làm việc gì cũng phải chừa đường sống, chịu chút thiệt thòi cũng chẳng sao, đợi về đến Trường An, chúng ta mới lại tính sổ với bọn họ.
.Hàn Nghệ nghe thấy cười, nói: - Có phải nàng muốn nói với ta, người dưới mái hiên không thể không cúi đầu.
.Nguyên Mẫu Đơn nhẹ nhàng thở dài nói: - Đáng tiếc chàng luôn không ngộ ra đạo lý này.
.Hàn Nghệ nói:
.- Ai bảo thế!
.Nguyên Mẫu Đơn nói: - Vậy chàng nói xem chàng làm được mấy lần.
.- Ta!
.Hàn Nghệ suy nghĩ một chút, nói: - Chắc cũng từng cúi một lần, bằng không sao ta đến được Trường An.
.- Nếu lúc ấy chàng cúi đầu, chàng cũng sẽ không đến Trường An.
.- Ấy, vậy cũng không gặp được nàng rồi. Hàn Nghệ cười ha hả, lại nói:
.- Yên tâm, lần này ta chỉ đi xem thôi, rất nhanh sẽ trở về.
.Nguyên Mẫu Đơn nhẹ nhàng cười, trong lòng cũng hiểu được, Hàn Nghệ không thể nào chỉ đi xem, nếu bệ hạ bảo hắn xuất mã, vậy chuyện này nhất định vô cùng nghiêm trọng, nhưng nàng cũng không nói toạc ra.
.Hai người nói chuyện phiếm một chút, Hàn Nghệ lại đến chỗ Nguyên Hi.
.Nguyên Hi thì lại có vẻ rất thoáng, còn trêu ghẹo Hàn Nghệ, lúc trở về sẽ làm Hộ Bộ Thượng thư rồi, làm Hàn Nghệ dở khóc dở cười.
.Hai người lại nói về kế hoạch nam tiến.
.Sau khi thảo luận xong, Hàn Nghệ liền chuẩn bị về tiểu viện, nhưng đi được nửa đường, chợt thấy Nguyên Ưng đi tới, vẻ mặt sát khí.
.- Tiểu tử ngươi lại muốn ra ngoài? Nguyên Ưng nhíu mày nói.
.Hàn Nghệ ngượng ngùng gật gật đầu.
.Nguyên Ưng hừ nói: - Thật không hiểu bệ hạ nghĩ thế nào, ngay cả đưa lương thảo mà ngươi còn suýt chút nữa mất mạng, lần này lại để ngươi đi.
.Hàn Nghệ trợn trắng mắt nói: - Xin hỏi là ai tiêu diệt A Sử Na Hạ Lỗ?
.- Được rồi, được rồi, bản lĩnh đó của ngươi, ta còn không rõ sao. Nguyên Ưng phất tay, nói: - Lát nữa ngươi có thời gian, đến vườn thú một chuyến đi.
.- Làm gì?
.- Đương nhiên là thương lượng chuyện bảo vệ ngươi rồi!
.- Hả? Hàn Nghệ cảm thấy hơi long trọng một chút.
.- Hả cái gì mà hả, lần trước nếu không phải Liễu Như Phong, ngươi đã không về được rồi. Nhưng lần này ngươi yên tâm, ta sẽ chuẩn bị trước hết thảy, cho dù ngươi ngu ngốc hơn nữa, ta cũng sẽ bảo vệ ngươi an toàn trở về.
.Hàn Nghệ nghe vậy rất không thoải mái, lão tử ngu lắm sao? Tức giận nói: - Buổi tối đi, hiện tại ta không có tâm trạng, đêm nay ta qua đêm ở đây.
.Nguyên Ưng trực tiếp bước nhanh rời đi.
.Hàn Nghệ không khỏi cười khổ một tiếng, trong lòng lại hiểu rất rõ. Nguyên Ưng che chở Nguyên Mẫu Đơn như vậy, đương nhiên cũng biết Nguyên Mẫu Đơn không hy vọng Hàn Nghệ rời đi, bởi vậy ông ta có chút khó chịu với Hàn Nghệ.
.Hôm sau, sau khi rời khỏi Nguyên gia bảo, Hàn Nghệ lại đi Khúc Giang Trì.
.Bởi vì cái gọi là nuôi binh ngàn ngày dùng binh một giờ này, lúc này không cần cận vệ thì khi nào dùng.
.Trần Thạc Chân nghe xong, qua nửa ngày mới nói: - Ngươi vẫn muốn ta đi cùng ngươi?
.Hàn Nghệ hơi sững sờ, nói: - Đương nhiên rồi, cô là cận vệ thân cận của ta, đây là chức trách của cô, chẳng lẽ cô muốn từ chức. Oa! Vậy cô cũng quá sáng suốt rồi, lúc cần tiền thì biết cô là người của ta, lúc có nhiệm vụ liền phủi sạch quan hệ, cô không đi buôn bán quả thực là lãng phí nhân tài a.
.- Ai là người của ngươi, ta chẳng qua là phụ trách bảo vệ ngươi, chỉ thế thôi. Trần Thạc Chân hung hăng lườm Hàn Nghệ nói.
.Hàn Nghệ nói: - Ta còn tưởng rằng cô quên chức trách của mình là bảo vệ ta? Vậy vì sao cô lại nói vậy?
.- Ta! Trần Thạc Chân do dự một chút, thẳng thắn nói: - Ta chỉ là cho rằng lần nào ta và ngươi đi cùng nhau, đều gặp phải cửu tử nhất sinh, không có ngoại lệ.
.- Đây chính là nguyên nhân ta tới tìm cô a!
.Hàn Nghệ cười nói: - Đúng vậy, chúng ta ở cùng nhau, đích xác thường xuyên gặp phải nguy hiểm, nhưng lần nào chúng ta cũng đều có thể biến nguy thành an, đây mới là mấu chốt, bởi vậy ta cần cô, nếu không, chỉ dựa vào công phu mèo cào của cô, ta tóm một nhóm trong Thập lục vệ quân cũng được, cần gì tốn tiền mời cô làm cận vệ của ta như vậy, làm như tiền của ta là in ra không bằng, ta chỉ là xem cô như vật may mắn của ta mà thôi, cô chớ tự mình đa tình.
.Vật may mắn? Ta đường đường là Trần đại giáo chủ, lại bị coi là vật may mắn? Trần Thạc Chân nghe thấy vậy hai mắt phóng lửa, nhìn chằm chằm vào Hàn Nghệ.
.- Ặc, người có thể làm vật may mắn của ta đều là những vĩ nhân rồi, cô nên cảm thấy vinh hạnh mới phải.
.- Cút.
.- Oa! Ta là cấp trên của cô đấy, cô lại dám bảo ta cút?
.Trần Thạc Chân đứng dậy, hai bầu ngực vươn cao: - Chức trách của ta là bảo vệ ngươi, chỉ có thế thôi.
.Hàn Nghệ cười nói: - Nể cô kiêu ngạo như vậy, năm ngàn quán viện trợ giảm một nửa, hai ngàn năm trăm quán, ôi một chữ "cút", hại chết bao nhiêu người đang sống sờ sờ, phải chết đói a! Văn tự Hoa Hạ ta quả là bác đại tinh thâm.
.- Ngươi!
.Trần Thạc Chân hai mắt trừng lên, đôi tay nắm chặt đến trắng bệch ra.
.Hàn Nghệ đứng dậy, nói: - Cút thì cút chứ sao.
.Phe phẩy mông đi ra bên ngoài.
.- Đợi đã.
.Trần Thạc Chân đột nhiên gọi hắn lại.
.Hàn Nghệ quay đầu: - Cô sẽ không bảo ta cút ra ngoài thật chứ, ta cũng sẽ không làm vậy.
.Trần Thạc Chân hai mắt hơi khép lại, nói: - Xin lỗi.
.- Gì cơ? Hàn Nghệ nghiêng tai nói.
.Trần Thạc Chân mở trừng hai mắt, một đôi mắt thâm thúy mê người, nói từng chữ một: - Xin lỗi.
.Tiền quả là con mẹ nó đồ tốt, ta lại thử lần nữa xem sao. Hàn Nghệ nói: - Nói không có thành ý a.
.- Ngươi còn muốn thế nào nữa? Trần Thạc Chân giận nói.
.Hàn Nghệ ngồi xuống ghế dựa, vắt chéo chân, lớn lối nói: - Cô đích mình xuống bếp, làm mấy món coi như là tạ lỗi đi.
.- Ngươi đừng được đằng chân lân đằng đầu.
.Trần Thạc Chân nghiến răng nghiến lợi nói.
.Hàn Nghệ cười dài nói: - Một bữa cơm có thể cứu ít nhất là một trăm hộ gia đình, chuyện tốt thế này, cô tìm về cho ta làm.
.Trần Thạc Chân căm tức Hàn Nghệ nửa ngày, ngực ưỡn cao, vô cùng đẹp mắt, Hàn Nghệ nhìn thấy ngứa ngáy tâm can, phải biết là hiện giờ hắn là một mỹ nam tử dồi dào tinh lực, bởi vì hai phu nhân của hắn đều mang thai, gần đây đều nhờ vào Ngũ cô nương chống đỡ.
.- Ngươi nhìn cái gì? Trần Thạc Chân phát hiện ánh mắt Hàn Nghệ có gì đó sai sai.
.Hàn Nghệ ngẩn ra, tỉnh táo lại, thôi! Xem ra đã nhịn quá lâu rồi. Ngoài miệng lại cười nói: - Ta cảm thấy y phục này của cô rất đẹp, mấu chốt là tính co giãn tốt, không biết là làm từ chất liệu gì.
.Trần Thạc Chân nghe hắn nói chuyện không đâu, hung hăng lườm một cái, không nói lời nào đi ra ngoài.
.Đợi cho nàng ta ra khỏi đại sảnh, Hàn Nghệ giật thót mình, nói: - Ôi đệt, cô ta sẽ không đi nấu cơm thật đấy chứ? Ta chỉ là tùy tiện nói mà thôi, không biết lát nữa bảo cô ta nhảy một bài, cô ta có nhảy hay không. Hắn vừa nói vừa xoa cằm, như thoáng suy nghĩ, bỗng nhiên hắn đứng dậy, không đúng a! Lát nữa ta còn có việc, con em nó chứ, bình thường rảnh rỗi thì không giữ ta ở lại ăn cơm, lúc này ta tranh thủ từng giây, cô lại còn đích thân xuống bếp, rốt cuộc là cô ta đang đùa ta, hay là ta đang đùa chính mình đây.
.Hàn Nghệ đột nhiên vô cùng lúng túng, một mặt thời gian cấp bách, một mặt hắn cũng muốn nếm thử chút tay nghề của Trần Thạc Chân.
.Thật là rối rắm muốn chết!
.Không được, dù sao cũng phải xem hiệu quả trước đã, nếu cô ta thực sự làm vậy, thì lần tới ta biết phải làm thế nào rồi rồi. Hàn Nghệ quyết định chủ ý xong, lại ngồi trở lại.
.Qua một lúc lâu, chỉ thấy Trần Thạc Chân bưng một cái khay đi đến, từng luồng hương thơm xông vào mũi.
.Đến thật rồi! Hàn Nghệ có chút thấp thỏm.
.Trần Thạc Chân để khay trên bàn cạnh Hàn Nghệ: - Hy vọng ngươi có thể tuân thủ lời hứa!
.Hàn Nghệ nghiêng đầu nhìn, ở giữa có một miếng sườn dê nướng, bên cạnh xung quanh một vòng cơm trắng, vô cùng tinh xảo, có chút giống ẩm thực Nhật Bản, không, ẩm thực Nhật Bản chính là học từ ẩm thực Đường triều, nghiêng đầu nhìn, nói: - Là cô làm thật sao?
.Trần Thạc Chân lạnh lùng nói: - Ngươi hy vọng ta trả lời ngươi thế nào?
.- Hả?
.Hàn Nghệ nói: - Ta chỉ có một yêu cầu.
.Trần Thạc Chân trợn hai mắt lên nói: - Ngươi còn có yêu cầu?
.- Cái cái cuối cùng. Hàn Nghệ dựng thẳng một ngón tay lên: - Ta cam đoan!
.- Nói!
.- Có thể gói lại đem về không, thật sự ta đang rất gấp. Hàn Nghệ vẻ mặt muộn phiền nói.
.Qua nửa nén hương, chỉ thấy Hàn Nghệ mang theo một cặp lồng, dương dương đắc ý đi ra, không kìm nổi, cười nói: - Tiền đúng là thứ tốt nhất, ta yêu nó chết mất thôi.
.Sau khi ra khỏi Khúc Giang Trì, hắn lại tới Hiền giả lục viện, dặn dò với Lý Thuần Phong, Diêm Lập Bản một vài chuyện, chủ yếu nhất chính là, trước khi hắn chưa trở lại, tất cả mọi thành quả nghiên cứu, phải tuyệt đối giữ bí mật.
.Mãi đến lúc chạng vạng tối, hắn mới trở lại Ngõ Bắc, triệu mở một cuộc họp.
.Tuy nhiên so với lần xuất chinh trước của Hàn Nghệ, lần này Hùng Đệ lại bình tĩnh hơn nhiều, ít nhất cũng không khóc nhè nữa, có thể thấy cậu ta đã trưởng thành hơn nhiều rồi, không còn ỷ lại hoàn toàn vào Hàn Nghệ và Tiểu Dã nữa, đây cũng là điều tất nhiên. Nhưng cậu ta vẫn giống như bà thím vậy, dặn dò Hàn Nghệ và Tiểu Dã đi ra ngoài phải chú ý này chú ý kia, cả buổi tối chỉ nghe mình cậu ta lẩm bẩm cằn nhằn, Mộng Đình bọn họ đã sắp ngủ gục luôn rồi, duy chỉ có mình Tiểu Dã ngồi nghe nghiêm túc, thỉnh thoảng còn thảo luận đôi lời với Tiểu Mập, cảm tình cơ hữu, thực không phải người bình thường có thể hiểu được.
.Mấy ngày tiếp theo, Hàn Nghệ lại đến Hộ Bộ, Cục Dân An, và cả Kim Hành, bàn giao một vài chuyện, kỳ thật lúc này hắn không cần đi quá lâu, nhưng vấn đề là, dịp tết nhất định là không về được, cuối năm bình thường là thời điểm hắn vô cùng bận rộn, chuyện phải dặn dò quả thực nhiều lắm, vẫn chưa ra khỏi Trường An, Hàn Nghệ đã mệt rã rời rồi, trong lòng đã chửi rủa Thổ Phiên, Thổ Dục Hồn cả ngàn vạn lần rồi.
.Mười ngày qua đi, bên phía biên cảnh cũng truyền đến tin tức, cũng giống như dự tính, Thổ Phiên, Thổ Dục Hồn đáp ứng yêu cầu của vương triều Đường, tạm thời ngưng chiến, mời Đại Đường phái sứ thần sang điều tra.
.Mà chính vào đêm đó, Hàn Nghệ đã đến hầm trú ẩn.
.- Ngươi ngươi phải đi xa? Vương Huyên hơi há miệng, ngơ ngác nhìn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ gật gật đầu: - Lần trước không nói cho cô biết, làm cho cô thiếu chút nữa thì tinh thần bất thường, không lòng dạ nào học hành, bởi vậy lần này ta đặc biệt đến nói với cô một tiếng.
.Vương Huyên khẽ hừ một tiếng nói: - Ngươi mới tinh thần bất thường, đổi lại là ngươi thì ngươi sẽ không nghĩ nhiều sao?
.- Cho nên ta mới đến này.
.Hàn Nghệ cười nói: - Ra ngoài chút đi.
.Vương Huyên sửng sốt, nhẹ nhàng gật đầu.
.Hai người ra khỏi hầm trú, Hàn Nghệ ngửa mặt nhìn trăng khuyết trên trời, cảm khái nói: - Lần tới lúc cô lại nhìn thấy ánh trăng nữa, chứng tỏ ta đã nói đến rồi.
.Vương Huyên ngẩn ra, lập tức xì nói: - Phí lời!
Bạn cần đăng nhập để bình luận