Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 894.1: Khiếm khuyết của khoa khảo.

.Kỳ thật chủ trương và tư tưởng của mỗi người đều có ý thức chủ quan rất mạnh, Hàn Nghệ cũng không ngoại lệ, Hàn Nghệ xuất thân là một lão thiên (một chức nghiệp bài bạc), hắn không quá ưa thích việc học bằng cách nhớ, hắn chủ trương chính là sống học sống dùng, hắn đọc sách chính là xem cái trọng điểm, xem cái đại khái, tuyệt đối sẽ không đọc kĩ từng chữ, bởi vì hắn là lão thiên, những thứ hắn học rất nhiều cũng rất lộn xộn, không có khả năng cái gì cũng học hành có hệ thống.
.Nhưng Lý Trị cũng có tư tưởng của mình, y là một người rất thích thi từ ca phú, y cảm thấy cái này vô cùng quan trọng. Tuy rằng y cũng biết điều Hàn Nghệ nói không phải là không có đạo lý nhưng ý nguyện chủ quan của y lại không quá đồng ý, theo bản năng y kháng cự điều này, nhưng mà khi y vừa muốn phản bác Hàn Nghệ thì chợt nghe thấy có một người mở miệng nói:
.- Lão thần tán thành đề nghị của Hàn Nghệ.
.Lý Trị nhìn qua liền cảm thấy có chút buồn bực, nói chuyện chính là người từ trước đến nay đều vô cùng khiêm tốn, Lý Tích.
.Lại thấy Lý Tích chắp tay nói:
.- Bệ hạ, ở thời kỳ chiến quốc, Triệu quốc đại tướng Triệu Quát đem binh pháp học thuộc làu làu bài binh bố trận, không người nào bằng được nhưng ông ta lại thảm bại trong tay Tần quốc, cũng là bởi vì ông ta chỉ biết lý luận suông, không hiểu được cách vận dụng linh hoạt, hành quân đánh giặc là như thế, trị quốc đồng dạng cũng là như thế.
.Võ tướng đều đứng ra tỏ vẻ tán thành đề nghị của Hàn Nghệ, bọn họ vốn chính là ủng hộ Hàn Nghệ đấy, hiện tại lão đại cũng đã đứng ra rồi, bọn họ liền càng thêm tận hết sức lực mà ủng hộ.
.Một số đại thần như Hàn Viện, Lai Tể cũng đều đứng ra tỏ vẻ ủng hộ, bọn họ đều là Tể tướng, hơn nữa là năng thần, bọn họ cũng đều biết thi phú cùng trị quốc không có bất cứ quan hệ nào.
.Đương nhiên, văn thần trên cơ bản đều tỏ ý kiến phản đối.
.Lý Trị vốn định trực tiếp phản bác Hàn Nghệ, nhưng vừa thấy Lý Tích đứng ra, y liền bắt đầu trở nên do dự, sau một lát, y mới nói:
.- Chuyện này rất quan trọng, trẫm còn phải suy xét một chút.
.Đám văn thần nghe vậy đều nhẹ nhàng thở ra.
.Nhưng mà, cái hơi này mới thở ra một nửa, bọn họ liền thấy Hàn Nghệ lại nói:
.- Bệ hạ, vi thần còn muốn Mao Toại tự đề cử mình
.Lý Trị cau mày nói:
.- Mao Toại tự đề cử mình?
.- Không sai!
.Hàn Nghệ nói:
.- Vi thần muốn đem Hiền giả lục học của vi thần đề cử cho khoa cử.
.Rất nhiều đại thần cũng bắt đầu che mặt, tiểu tử này thật đúng là không biết xấu hổ, hắn thật xem triều đình này là do nhà của hắn mở sao.
.Hứa Kính Tông là không thể nhịn được nữa, nói:
.- Chẳng lẽ ngươi lại còn tính toán lấy việc nên làm ruộng như thế nào để thi thố sao, chẳng phải là khiến người trong thiên hạ cười đến rụng răng.
.Rất nhiều đại thần đều bật cười ha hả.
.Đợi cho bọn họ cười xong, Hàn Nghệ mới nói:
.- Hứa đại học sĩ, nếu ngươi cảm thấy làm ruộng là một chuyện thật là mất mặt, ta đây đề nghị ngươi dứt khoát cơm cũng đừng ăn, ngươi ăn gạo do người nông dân làm ra, lại cảm thấy làm ruộng là một chuyện mất mặt, đây quả thật không phải là hành vi của người quân tử.
.Sắc mặt của Hứa Kính Tông trầm xuống, tiểu tử này cực kỳ âm hiểm, Đường triều vô cùng coi trọng chuyện nông tang, trong lòng nghĩ như vậy, nhưng ông ta cũng không thể nói ra như thế cho nên ông ta liền nói:
.- Lão phu khi nào nói làm ruộng là một chuyện mất mặt, lão phu chỉ nói là làm ruộng cùng khoa cử căn bản cũng không phải là một chuyện mà thôi.
.Hàn Nghệ nói:
.- Ta không cho là như vậy, chức trách của quan viên chính là quản lí, mà nghệ thuật quản lí cao nhất chính là không quản lí, cũng chính là lão tử đề xướng vô vi mà trị, đây là nghệ thuật cao nhất của việc quản lí. Nếu một quan viên có thể làm cho dân chúng một phương cứ một mẫu đất sản xuất được một trăm thạch lương thực, một người nữ thợ có thể dệt ra hơn một vạn thất tơ lụa trong một tháng, như vậy hắn có thể ngủ ở nhà mỗi ngày nhưng triều đình còn nhất định phải tán thưởng hắn.
.- Chỉ có lũ quan viên vô năng mới có thể đi theo phía sau mông dân chúng cả ngày lẩm bẩm, làm ruộng canh cửi làm ruộng canh cửi, nhưng đất vẫn cứ nhiều như thế,. Ngươi không phát triển nông học, thì dù ngươi có làm tới chết cũng không thể nhiều ra thêm một hột cơm đâu. Đại đường nhật báo của ta đã trình bày ý nghĩa của nông học vô cùng rõ ràng, chính là khiến cho dân chúng có thể dùng càng ít sức mà trồng được càng nhiều lương thực, thời kì tiền Tần, một mẫu đất sản xuất được bao nhiêu lương thực, hiện tại chúng ta cũng sản xuất được bấy nhiêu lương thực, ta thà rằng bỏ qua một trăm trung thần có khả năng như Hứa đại học sĩ cũng không nguyện khiến nông canh lui trở lại thời đại tiền Tần đâu. Bởi vì không có lương thực sẽ không có yên ổn, thần tử dù có trung thành đến đâu cũng không thể bù đắp được.
.Hứa Kính Tông tức giận đến mức trợn trừng hai mắt, tuy nhiên lại không biết nên phản bác như thế nào.
.Thôi Nghĩa Trung nói:
.- Nông học ta cũng không nói gì, nhưng khoa học trong miệng ngươi là cái thứ gì vậy?
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Khoa học là nghiên cứu vạn vật, giấy mực, nước hoa của ta đều là tới từ ở khoa học. Vì sao cung tiễn có thể bắn đi ra? Vì sao thuyền có thể di chuyển ở trên mặt nước, mà vật nặng ngang nhau lại sẽ chìm vào đáy nước? Vì sao mực nước có thể viết ở trên giấy? Vì sao sắt lại sẽ bị gỉ? Vì sao đồ ăn để lâu sẽ bị hư hỏng, nhưng đồ ăn được ướp lại có thể bảo tồn thật lâu? Đây đều là khoa học.
.Thôi Nghĩa Trung hừ nói:
.- Ta biết sự việc là được rồi, ta cần phải biết nguyên nhân của nó để làm gì?
.Cũng bởi vì có loại người như ngươi cho nên mới làm cho dân tộc Hoa Hạ chúng ta sau này sẽ không gượng dậy nổi! Hàn Nghệ khó được phẫn thanh một chút, ngoài miệng lại cười nói:
.- Nếu ngươi có biết nguyên nhân làm cho sắt bị gỉ, vậy có phải sẽ có hy vọng tìm ra biện pháp ngăn ngừa nó bị rỉ hay không, nếu thiết đồng không bị rỉ sắt như vậy mỗi ngày sẽ vì Đại đường của ta tiết kiệm được biết bao nhiêu tiền a. Nếu ngươi có biết cung tiễn vì sao có thể bắn đi ra, có phải là có thể nghĩ đến biện pháp khiến cung tiễn bắn ra xa hơn một ít hay không, giữa lúc hai quân đội đối chiến, những cung tiễn ấy chẳng sợ bắn được xa hơn cung tiễn của đối phương chỉ một trượng thôi thì đó cũng là một ưu thế thật lớn.
.Nếu ngươi biết được đặc tính của mực ước, như vậy có phải là ngươi có thể phát minh ra càng nhiều mực nước tốt hơn không, có mực tốt, có giấy tốt, chẳng những có thể làm cho tâm tình người viết chữ vui sướng, sáng tác ra thi phú tốt hơn mà còn có thể bảo tồn nó được tốt hơn, còn ứng dụng được vào thuật in ấn. Nếu ngươi biết được vì sao đồ ăn được ướp lại có thể bảo tồn thật lâu, vậy có phải là có thể nghĩ ra biện pháp để có thể bảo tồn lương thực thật lâu hay không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận