Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 742: Tình yêu là ngọt ngào

.Chẳng lẽ là bởi vì ta !
.Hàn Nghệ nghe xong, chỉ cảm thấy vô cùng áy náy, tâm đau gần chết, nhỏ giọng nói: - Ngươi lui xuống trước đi, ta đi qua là được rồi.
.- Vâng.
.Hàn Nghệ đã đi đến trước đình rồi, vậy mà Dương Phi Tuyết vẫn không hề phát hiện, chỉ thấy nàng cầm bút trong tay đang viết cái gì đó, vừa viết, vừa rơi lệ.
.Nàng đang viết cái gì thế, chẳng lẽ là tuyệt bút? Hàn Nghệ càng tò mò hơn, trong lòng cũng là thấp thỏm lo âu, lên tiếng gọi: - Phi Tuyết.
.Dương Phi Tuyết nao nao, quay đầu nhìn lại, thấy là Hàn Nghệ, một đôi mắt đỏ trợn tròn lên, môi son khẽ nhếch: - Ngươi ngươi.
.Hàn Nghệ lo lắng nói: - Cô không sao chứ?
.Dương Phi Tuyết vụt ngẩn ra, phút chốc đứng dậy:
.- Sao ngươi lại tới đây.
.Hàn Nghệ cảm thấy bản thân giống như đã quấy rầy nàng, lại cảm thấy nàng cũng không giống như đang hy vọng mình đến đây, nhất thời xấu hổ vô cùng, nói: - Ta là tới tìm cô, ách, có phải đã quấy rầy cô rồi hay không.
.- Không có! Không có, ngươi có thể tới, ta
.Dương Phi Tuyết nghe vậy trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ nhưng vui mừng, nói được một nửa, nàng liền dùng lắc đầu để bổ sung.
.Xem bộ dáng của nàng lại không giống như không thích ta đến. Tâm tư của thiếu nữ, cũng thật là khó mà phỏng đoán nổi, Peter Zhu đáng giận kia, cứ toàn phân tích tâm lý một vài thiếu phụ danh viện với ta, lại không dạy ta phân tích tâm tư của thiếu nữ như thế nào, không đúng nha, hình như là ta lúc đầu không có dục vọng hạ thủ đối với thiếu nữ, cứ luôn hỏi y tâm tính của thiếu phụ. Hàn Nghệ trong lòng hối hận không thôi, chủ yếu là hắn bị nước mắt của Dương Phi Tuyết dọa cho rồi, rất bất an nói: - Ta có thể tiến vào hay không?
.Dương Phi Tuyết sửng sốt, gật đầu, nhưng trong mắt cũng lộ ra một tia kỳ quái, cảm thấy hôm nay Hàn Nghệ cũng quá quân tử rồi.
.Hàn Nghệ lúc này mới đi vào, nghi ngờ nói: - Phi Tuyết, cô không sao chứ?
.Dương Phi Tuyết lắc lắc đầu, kinh ngạc nói: - Ta không sao a! Vì sao ngươi lại hỏi như vậy?
.Đã khóc thành như vậy rồi, còn nói không sao? Hàn Nghệ nói: - Nhưng ta nhìn thấy hình như trước đó cô đang khóc.
.- A!
.Dương Phi Tuyết đột nhiên nhẹ nhàng a một tiếng, tay nhỏ bé che cái miệng nhỏ nhắn, một cánh tay nhỏ bé khác lặng lẽ kéo tờ giấy trên bàn kia về phía sau.
.Hàn Nghệ sớm đã nhìn thấy, hiếu kỳ nói: - Cô đang viết cái gì đó?
.Roẹt!
.Dương Phi Phi Tuyết nhanh chóng đem tờ giấy kia giấu ra phía sau, khuôn mặt xinh đẹp cứ càng ngày càng đỏ bừng lên, nói: - Không có gì, không viết cái gì cả.
.Hàn Nghệ lo lắng nói: - Phi Tuyết, có phải cô gặp phải phiền toái gì rồi hay không? Hay là ta có thể giúp gì được cho cô?
.- Không có! Không có!
.Dương Phi Tuyết cứ thế lắc đầu nói.
.Không có mà cô lại khóc thành như vậy! Hàn Nghệ buồn bực nói: - Vậy vì sao cô lại khóc thành như vậy?
.- Cái này ta !
.Dương Phi Tuyết ấp a ấp úng.
.Hàn Nghệ nhìn càng thêm là sốt ruột, nói: - Đến tột cùng là làm sao thế?
.Dương Phi Tuyết thấy thần sắc lo lắng của Hàn Nghệ, trong lòng mừng thầm một trận, nhưng lại cảm thấy vô cùng e lệ, nói: - Thật thật sự không có gì, ta chỉ là chỉ là!
.- Chỉ là cái gì? Hàn Nghệ gấp muốn chết.
.Dương Phi Tuyết nói: - Ta chỉ là bị mấy thứ chính mình viết ra làm cảm động cảm động thành khóc thôi. Nói đến phần sau, âm thanh của nàng càng ngày càng biến thành tiếng muỗi, cũng sắp đem đầu chôn đến vào trong hai ngực rồi.
.- Cái này ! Hàn Nghệ trừng mắt nhìn, xác định nói: - Bị thứ mà chính mình viết làm cảm động đó sao?
.Dương Phi Tuyết vẫn còn không dám ngẩng đầu, cúi đầu gật gật vài cái.
.Hàn Nghệ càng nghe càng hồ đồ, nói: - Cô viết là cái gì?
.Dương Phi Tuyết nói: - Ta đang nghĩ chuyện xưa.
.Hàn Nghệ ngu ngơ nửa ngày, đột nhiên phốc một tiếng, bắt đầu cười.
.Dương Phi Tuyết nghe thấy tiếng cười, lập tức ngẩng đầu lên, chu mỏ nói: - Biết ngay là ngươi sẽ cười ta mà.
.- Không không không!
.Hàn Nghệ khẩn trương cố nén cười, nói: - Cô đã hiểu lầm rồi, ta chỉ là ha hả thật không ngờ mà thôi. Nói xong hắn xoay xoay đôi mắt, nói: - Điều này rất bình thường, khi ta đang viết Bạch sắc sinh tử luyến, cũng vẫn khóc bù lu bù loa, căn bản không dừng lại được.
.- Thật sự sao?
.Dương Phi Tuyết hiếu kỳ nói: - Vậy vì sao chưa bao giờ nghe ngươi nói?
.Nhưng cũng không thẹn thùng nữa.
.Hàn Nghệ lúc này mới yên lòng lại, cười nói: - Chuyện tình như thế này cô bảo ta làm sao nói với người khác được. Nào nào, chúng ta ngồi xuống, từ từ nói.
.Dương Phi Tuyết gật gật đầu, ngồi xuống. Hàn Nghệ ngồi ở bên cạnh nàng, cười nói: - Không thể tưởng được cô lại sẽ ở nhà viết chuyện xưa, tại sao chưa từng nghe thấy cô nói về chuyện này.
.Hai gò má Dương Phi Tuyết lại hồng lên, nói:
.- Lúc trước ta ở nhà một mình cảm thấy rất nhàm chán, nhưng lại không biết nên làm cái gì, về sau ta nghĩ đến Bạch sắc sinh tử luyến của ngươi, nghĩ đi nghĩ lại, vì thế nghĩ đến việc mình cũng viết nên một câu chuyện để tự ngu tự nhạc, ngươi sẽ không cười ta chứ?
.Hàn Nghệ nói: - Đương nhiên sẽ không, đây cũng không phải chuyện gì xấu, hơn nữa còn là một chuyện rất tốt, ta vô cùng ủng hộ cô, nếu như có thể mà nói, ta cũng muốn xem câu chuyện mà cô viết một chút.
.Dương Phi Tuyết ngập ngừng, vẫn chưa trả lời.
.Hàn Nghệ nói: - Không thể sao?
.Dương Phi Tuyết e lệ nói: - Ngươi ngươi xem rồi nhưng không cho phép nói ta viết không tốt.
.Hàn Nghệ cười nói: - Ta lấy đâu ra tư cách chê cô viết không tốt, mau mau lấy tới xem một chút.
.Dương Phi Tuyết ngượng ngùng gật đầu, nói:
.- Ngươi đợi lát trước đã.
.Nói xong, nàng đứng dậy, vội vàng đi về phía ngoài viện.
.Không chờ Hàn Nghệ kịp phản ứng, nàng đã trở ra tiểu viện.
.Tình huống gì thế này?
.Hàn Nghệ vẫn mang vẻ mặt đầy nghi hoặc, nhưng rất nhanh hắn liền hiểu được, chỉ thấy Dương Phi Tuyết đang cầm một xấp giấy thật dày đi tới.
.- Cô đã viết được nhiều như vậy à! Hàn Nghệ kinh ngạc nói.
.Dương Phi Tuyết gật gật đầu, sau đó đem bản thảo đưa cho Hàn Nghệ.
.Sau nửa canh giờ.
.- Ô ô ô ! Viết thật sự là quá tốt, rất cảm động mà. Ô ô ô !
.Chỉ thấy Hàn Nghệ cầm bản thảo, vừa xem, vừa lau nước mắt.
.Dương Phi Tuyết thông cảm đem khăn lụa của mình đưa tới, nói: - Hàn Nghệ, ngươi lau đi đã.
.- Đa tạ!
.Hàn Nghệ đón lấy khăn lụa, ngửi một cái, thật là thơm, để vào trong ngực, sau đó lấy ra khăn tay của mình, lau nước mắt: - Nếu cô có thể ôm ta một cái, an ủi ta vài câu, ta nghĩ ta sẽ khá hơn một chút.
.Dương Phi Tuyết phì cười một, sẵng giọng: - Ta mới không măc mưu đâu.
.- Thực tàn nhẫn! Hàn Nghệ bất mãn nói thầm một câu, đem tờ bản thảo cuối cùng đặt lại trên bàn, không dám tin nói: - Phi Tuyết, không thể tưởng được cô thậm chí còn có thiên phú ở phương diện này, thật sự là viết quá tốt.
.Dương Phi Tuyết vui vẻ nói: - Thật sự sao?
.Hàn Nghệ gật gật đầu nói: - Đây là sách cảm động nhất mà ta từng xem.
.Quả thật được viết vô cùng cảm động, toàn bộ câu chuyện đại khái chia làm hai bộ phận, bộ phận thứ nhất kể về một thiên kim quý tộc theo huynh đi săn thú, gặp phải một gã thanh niên tài tuấn vào rừng tìm con chó bị bắn chết, cha mẹ thiên kim này dựa vào quyền lực của mình đem việc này đè xuống, nhưng thiên kim này lại cảm thấy vô cùng áy náy, sau đó, thường thường nằm mơ thấy người thanh niên tài năng, tuấn kiệt kia, thời gian dần qua, nàng dần dần phát hiện mộng này như thực cũng như giả, sau đó là kể về chuyên thiên kim quý tộc này và con chó kia cùng nhau trợ giúp người thanh niên sống lại, nhưng ở trong quá trình này, song phương âm thầm phát sinh tình cảm.
.Bộ phận thứ hai chính là kể về sau khi bọn họ sống lại, mến nhau, nhưng vì thân phận song phương chênh lệch vô cùng lớn, cha mẹ song phương đều không đồng ý, nhưng thiên kim này lại dựa theo khát vọng đối với tình yêu, dũng cảm theo đuổi tình yêu của mình, nhưng vì còn chưa viết xong, nên không biết kết cục như thế nào.
.Dưới ngòi bút của Dương Phi Tuyết tình yêu tràn ngập chủ nghĩa lãng mạn, nhìn như bi kịch liên tục, nhưng bên trong bi kịch lại tràn đầy tình yêu ngọt ngào, dễ dàng gợi lên khát vọng của mọi người đối với tình yêu, đây đã trực tiếp phản ánh khát vọng trong nội tâm của nàng đối với tình yêu, hơn nữa ở giữa lần lượt thay đổi về ích lợi quyền lực phức tạp, tình yêu của nhân vật nam nữ chính từ đầu đến cuối đều duy trì vô cùng thuần khiết, hay nhất chính là, Dương Phi Tuyết dùng bút pháp vô cùng khéo léo ở giữa những hàng chữ châm chọc hôn nhân mai mối, theo mệnh lệnh của cha mẹ.
.Hàn Nghệ thật không nghĩ đến, Dương Phi Tuyết lại có thiên phú như thế, ở tại niên đại này lại có thể kết hợp được tình yêu hư ảo và hiện thực, viết ra một thiên tiểu thuyết cảm động lòng người như thế. Đương nhiên, nước mắt của hắn là để cổ vũ Dương Phi Tuyết, thuận tiện hóa giải sự xấu hổ của Dương Phi Tuyết, cô nhìn xem, ta cũng đã khóc thành như vậy rồi, vậy cô còn xấu hổ cái gì nữa.
.Dương Phi Tuyết quả nhiên vui sướng không ngừng, có thể được Hàn Nghệ cùng nhận thức, như vậy đối với nàng mà nói, chính là một loại khẳng định lớn lao. Nhỏ giọng nói: - Cảm ơn!
.- Ta chỉ là ăn ngay nói thật. Hàn Nghệ đột nhiên xoay chuyển lời nói, giảo hoạt nói: - Tuy nhiên thiên truyện thứ nhất này, hình như có gì đó giống giống a!
.Dương Phi Tuyết nghe vậy khuôn mặt đỏ lên, nói: - Ngươi ngươi đã nhìn ra rồi.
.- Chẳng những đã nhìn ra, còn nhìn ra bất mãn của cô đối với ta ta.
.Hàn Nghệ cười khổ nói: - Lúc trước cô chỉ là bắn chết chó mà thôi, nhưng trong câu chuyện cô lại trực tiếp bắn chết chủ nhân thay bằng chó, nhìn thấy là đang trách ta.
.Dương Phi Tuyết mím môi cười, hừ nhẹ nói: - Xem ngươi sau này còn dám đi gạt người nữa không.
.Nàng thật đúng là cố ý viết như vậy, mà chi tiết nhỏ này cũng biểu hiện ra một mặt khôi hài của Dương Phi Tuyết. Còn người họ Tần con dòng cháu giống được chỉ phúc vi hôn với nữ nhân vật chính kia, trong câu chuyện cũng chứa đầy châm chọc đối với Tần Vũ.
.- Quyết không dám nữa.
.Hàn Nghệ lắc đầu, loại mánh khoé bịp người này quá nguy hiểm, phải đổi một kiểu khác. Lại nghiêm mặt nói: - Phi Tuyết, thật sự là không thể tưởng được trong phương diện này cô lại có thiên phú cao như vây, cô nhất định phải tiếp tục viết nữa đi, ta đang chờ xem kết cục của cô.
.Dương Phi Tuyết trong mắt sáng ngời, nói: - Thật sao?
.Hàn Nghệ gật đầu nói:
.- Thật sự. Thiên tiểu thuyết này của cô sẽ truyền tụng thiên cổ.
.- Nào có được tốt như ngươi nói.
.Dương Phi Tuyết bị Hàn Nghệ khen đến ngượng ngùng, nói: - Kỳ thật ta chính là chính là viết để giải buồn thôi.
.Hàn Nghệ cười nói: - Cô viết để giải buồn, đã có thể khiến cho ta khóc thành như vậy rồi, phải chăm chỉ viết cho xong đi, nói thật, ta thực không ngờ cô có thể viết ra câu chuyện tình yêu cảm động lòng người như vậy.
.Dương Phi Tuyết ngượng ngập nói: - Kỳ thật kỳ thật đã mệt cho ngươi nhiều lắm, ta mới nếm đến tư vị tình yêu. Ban đầu là ngươi nói cho ta biết tình yêu là ngọt ngào và lãng mạn, nhưng ta từng một lần cho rằng ngươi đang dối gạt ta thôi, tình yêu hẳn là chua xót và thống khổ, nhưng về sau ta lại biết rằng ta đã sai lầm rồi, bởi vì bất kể là chua xót, hay là thống khổ, đều không thể tiêu trừ khát vọng trong lòng đối với tình yêu, đây cũng là bởi vì bản thân tình yêu chính là ngọt ngào và lãng mạn, nếu là chua xót, thống khổ, vì sao mọi người còn có thể khát vọng nữa, thống khổ và chua xót chỉ là bởi vì không có được hoặc là mất đi mà thôi.
.Nói đến phần sau, vẻ mặt nàng đầy mê say, khóe miệng lộ ra nụ cười sáng lạn.
.Về tình yêu, vẫn luôn là Hàn Nghệ đang ảnh hưởng đến Dương Phi Tuyết, thậm chí có thể nói là Hàn Nghệ dạy cho nàng. Nhưng Hàn Nghệ cũng chỉ là nói ngoài miệng mà thôi, không ngờ lại ảnh hưởng đối với Dương Phi Tuyết sâu như thế, làm cho Dương Phi Tuyết vô cùng khát vọng tình yêu, cũng vô cùng quý trọng cảm giác tình yêu, cho dù là một chút tâm động, nàng đều vô cùng mừng rỡ, bởi vậy cảm ngộ của nàng đối với tình yêu mới có thể sâu như vậy, tiền, quyền, danh, nàng đều không để ý, nàng chỉ để ý tình yêu, nàng rất khát vọng có một tình yêu thuộc về mình, bởi vậy nữ nhân vật chính dưới ngòi bút của nàng cũng là vô cùng khát vọng tình yêu, phá tan trói buộc gông cùm xiềng xích của lễ giáo, theo đuổi tình yêu tự do, theo đuổi hôn nhân tự chủ.
.Hàn Nghệ kinh ngạc khi thấy nụ cười rạng rỡ kia của nàng, không kìm lòng nổi vươn tay nắm chặt tay nàng.
.Dương Phi Tuyết ngẩn ra, nhìn Hàn Nghệ, nhưng ánh mắt kinh ngạc rất nhanh liền chuyển thành ngượng ngùng, thân mình chậm rãi hướng tới sát Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ vươn tay ra nắm lấy vòng eo mềm mại không xương kia của nàng, kéo nàng vào ngực.
.Dương Phi Tuyết được hắn ôm vào trong ngực, trái tim đập bùm bùm, chỉ cảm thấy ngọt ngào vô cùng, nghĩ thầm rằng, ta biết ngay tình yêu nhất định là ngọt ngào mà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận