Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 919.1: Khủng hoảng tài chính

.Chỉ trong khoảng thời gian ngắn gần đây, Kim Hành liền thực hiện hai loại hình kinh doanh. Hơn nữa còn là loại hình kinh doanh đặc sắc, một cái là tầm nhìn xa, một cái là kỹ thuật.
.Cao Lý Hành biết Kim Hành của Hàn Nghệ đã bước ra một bước về phía thành công, nhưng điều này làm cho ông ta có chút lo lắng, bởi vì nông phu so sánh với những thương nhân này, thì có vẻ có chút tốn sức mà không được việc, cực cực khổ khổ trồng ra lương thực, nhưng kiếm được lại không nhiêu bằng những thương nhân này, như thế rất không công bình, triều đình cho tới nay đều dựa vào áp chế thương nhân, để đổi lấy công bình, nhưng điều này hiển nhiên không phải kế lâu dài, hơn nữa cũng không cách nào cứng nhắc quy định, bởi vì triều đình không thể làm được đến mức mỗi người đều nhiêu đất đai như nhau, không thể bảo chứng mỗi người đều áo cơm không lo, người không có đất đai, thì chỉ có thể tự cầu con đường sống, những người đi bán hàng rong, cũng là hành động bất đắc dĩ.
.Nên làm như thế nào để nâng cao ích lợi cho nông phu?
.Đây là một cái nan đề vô cùng lớn a!
.Cao Lý Hành mang một lòng lo lắng cáo từ.
.Trong lòng ông ta thì lo lắng, nhưng Hàn Nghệ thì lại rất hưng phấn, Đậu Hành vừa đến, khiến hắn phát hiện ra cơ hội kinh doanh, kết quả là, hắn lại để cho Trà Ngũ đem tin tức Đậu Hành vay tiền tản ra ngoài.
.Tin tức này vừa ra, hàng trăm dân chúng tuôn trào về hướng Kim Hành.
.Đều noi theo Đậu Hành, lấy biên lai thế chấp vay tiền làm điều kiện tiên quyết để hợp tác, trước tiên là chuộc trở lại những thứ mà bọn họ đã thế chấp cho chùa miếu, tiệm cầm đồ để vay, rồi lại thế chấp cho Kim Hành. Bởi vì Kim Hành không chỉ có lợi tức thấp, hơn nữa còn vô cùng rõ ràng hợp lý, không giống như tiệm cầm đồ, chùa miếu, liều mạng đè thấp giá, bởi vậy tiền mà dân chúng trả khi thế chấp cho Kim Hành để vay, còn có thể bù lại một bộ phận lợi tức, thật sự là tính toán quá hay rồi.
.Bởi vậy bất động sản trong tay Kim Hành, bằng tốc độ kinh người rất nhanh đã tăng trưởng.
.Trừ đó ra, cũng có không ít người noi theo Trương Thông, bắt đầu lấy kỹ thuật để thế chấp đi vay, không phải nói cổ nhân có nhiều kỹ thuật, mà là vì những kỹ thuật đó trước kia đều là chôn dấu ở trong nhà, không thể nào thấy được, dù sao tất cả mọi người không có nguồn vốn để buôn bán, từ khi Kim Hành mở ra nghiệp vụ cho vay lãi suất thấp, dường như trong một đêm kỹ thuật đã có được bước phát triển nhanh chóng.
.Nhưng mà, những người này sau khi vay nhất định phải đặt mua khí cụ dùng để buôn bán, không thể vay rồi để ở nhà, bởi vì đây là phải trả lợi tức, nên phải lập tức mang ra sử dụng, bởi vậy tiền của Kim Hành cứ thế rào rào dũng mãnh tuôn vào thị trường.
.Hai chợ và ngõ Bắc kinh doanh lập tức trở nên phát triển không ngừng.
.Nhưng vấn đề lại tới nữa, bởi vì vay tiền nhiều quá, mà người gửi tiết kiệm lại quá ít, làm cho tiền mặt nội bộ Kim Hành nhanh chóng hạ xuống.
.- Ân công, nếu cứ tiếp tục như vậy thì không được nha, với những cách vay tiền đó của bọn họ, rất nhanh tiền của Kim Hành đều sẽ cho bọn họ mượn đi hết, mà nhất thời một lúc tiền cũng chưa về được, hơn nữa còn phải đảm nhận không ít phiêu lưu, một khi Kim Hành chúng ta không có tiền, vậy thì sẽ hỏng bét rồi.
.Tang Mộc vừa lau mồ hôi, vừa nói.
.Thẩm Quý cũng nói:
.- Tang Mộc nói tuyệt không sai, Đại công tử trước kia cho vay tiền, đó đều là dùng để cấp cứu, không có bao nhiêu tiền cả, nhưng hôm nay đều là vay mấy chục quan, trên trăm quan, thật sự là làm cho người ta rất lo lắng.
.Ông ta là một người làm tửu lâu thuần túy, tỉnh tỉnh mê mê liền xâm nhập vào cái nghề kim dung, trái tim bé bỏng có chút chịu không nổi a!
.Luôn luôn đĩnh đạc như Thẩm Tiếu, lúc này cũng hơi sợ, người vay tiền quá mạnh rồi, tuy nói có bất động sản thế chấp, nhưng bất động sản này tạm thời cũng không có khả năng biến thành tiền mặt, trong lòng cũng không hề vững vàng, chơi thế này thì thật sự quá lớn rồi, bèn nói:
.- Hàn Nghệ, ngươi nhất định có biện pháp có phải không?
.Hàn Nghệ cười nói: - Không thể nhìn chuyện này như vậy đâu, chúng ta cho vay tiền càng nhiều, liền chứng minh lợi tức chúng ta thu hồi cũng càng nhiều, nói đúng ra, chúng ta đã có lợi nhuận rồi.
.Tang Mộc nói: - Nhưng ân công, tiền của chúng ta hữu hạn nha, nếu không có người đến gửi tiết kiệm, vậy đối với Kim Hành là vô cùng nguy hiểm đấy.
.Hàn Nghệ nói: - Chúng ta có bao nhiêu tiền, thì chỉ có chúng ta biết, người ta không biết, nhưng cái lợi tức này, thì mọi người lại đều thấy được, điểm trọng yếu nhất của buôn bán, chính là phải hiểu được tránh nặng tìm nhẹ, chúng ta tuyên truyền ra bên ngoài, không thể nói là mình không có tiền, nếu không, chúng ta liền thực sự xong luôn. Chúng ta phải nói cho dân chúng, Kim Hành chúng ta hiện tại buôn bán lãi rất lớn, đây cũng là sự thật nha, chẳng qua lợi tức này còn chưa được thu hồi lại thôi. Chúng ta muốn cho dân chúng biết, lấy tiền đẻ ra tiền là khả thi, tiền của bọn họ mang đến gửi ở trong Kim Hành của chúng ta, là có thể dùng tiền để kiếm tiền, như vậy bọn họ mới có thể mang đến Kim Hành gửi tiết kiệm. Hiên tai bon họ còn chưa mang tiền đến Kim Hành chúng ta, là vì lo lắng Kim Hành chúng ta không mang ra cho vay. Nhìn từ điểm này, đây là một cái bắt đầu tốt.
.Thẩm Tiếu ngẩn người, nói: - Ngươi nói có vẻ cũng có lý.
.Tang Mộc lo lắng nói: - Ân công, như thế có thể được hay không a?
.Hàn Nghệ nói: - Tang Mộc, ngươi đã bao giờ nhìn thấy ta thất bại chưa?
.Tang Mộc không lên tiếng.
.Hàn Nghệ nói: - Mặt khác, chúng ta nhất định phải duy trì hai nhân vật mang tính đại biểu, ta thấy Đậu Hành và Trương Thông kia vô cùng tốt. Ngày hôm qua chúng ta phái người đi xem xét khu rừng của Đậu Hành, vô cùng tốt, tên kia đích xác đang tận tâm trồng cây đu, khẩn trương cùng y ký kết hợp đồng cung ứng gỗ, còn nữa, ta tự mình giúp Trương Thông định chế một kế hoạch phát triển, ngươi vụng trộm đem kế hoạch này nói cho y biết. Còn có, cho người tuyên truyền bốn phía, công bố lợi tức chúng ta đạt được cho dân chúng, nhớ kỹ, trọng điểm ở chỗ lợi nhuận trước mắt của Kim Hành.
.Về Kim Hành, Hàn Nghệ hiện giờ là tình thế bắt buộc, chỉ có như vậy hắn mới có thể nắm trong tay cả thị trường.
.Phượng Phi Lâu.
.- Hợp tác vui vẻ!
.- Hợp tác vui vẻ!
.- Trương thúc thúc, về sau phải chiếu cố nhiều hơn nha!
.- Đâu có, đâu có, Tiểu Mập ca, ngươi quá khách khí rồi.
.Ngay tại một khắc trước, Hàn Nghệ và Đậu Hành ký kết một phần khế ước cung ứng gỗ trị giá hai trăm quan, tương đương chính là bao hết cả rừng của Đậu Hành. Mặt khác, Trương Thông ngoại trừ lấy kỹ thuật thế chấp vay năm mươi quan tiền, còn cùng Hùng Đệ đạt thành hợp tác, đó chính là đem quán bánh bao của Hùng Đệ và quán cháo của Trương Thông sáp nhập làm một cửa hàng. Về việc này đều là Hùng Đệ tự mình chủ trương, ngược lại không liên quan gì quá lớn đến Hàn Nghệ cả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận