Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 894.2: Khiếm khuyết của khoa khảo.

.- Nếu ngươi có thể biết thuyền vì sao có thể di chuyển ở trên mặt nước, như vậy có phải là có thể nghĩ ra biện pháp khiến cho chiến thuyền của Đại đường chúng ta có thể trở nên càng lớn, càng nhanh và chắc chắn hơn không?
.- Tư tưởng Nho học cũ là khiến cho quốc gia trở nên yên ổn, hài hòa, đây là cơ bản, mà tư tưởng tân Nho học của ta lại thành lập trên cơ sở đó, khiến cho quốc gia trở nên càng thêm cường thịnh, giàu có. Ta cho rằng Đại Đường chúng ta dưới sự lãnh đạo anh minh của bệ hạ đã vô cùng hài hòa ổn định rồi, điều chúng ta cần phải làm vào lúc bây giờ chính là khiến cho Đại đường trở nên càng thêm giàu có, cường thịnh hơn nữa.
.Hứa Kính Tông hừ nói:
.- Cái gì mà tân Nho học, đây đều là cái mà ngươi tự cho rằng mà thôi.
.Hàn Nghệ nhún nhún vai nói:
.- Ta chẳng qua là đang làm chuyện mà Đổng Trọng Thư đã từng làm mà thôi, ai quy định Đại Đường của ta sẽ không xuất hiện một Đổng Trọng Thư nữa đâu, ngươi đây là đang khinh thường Đại đường địa linh nhân kiệt rồi đấy.
.Tiểu tử này độ dày của da mặt, quả thực chính là tán tận lương tâm a!
.Những văn thần quả thật là hận không thể dùng nước miếng để dìm chết Hàn Nghệ, ngươi mà cũng muốn nổi danh bằng Đổng Trọng Thư sao.
.Lý Trị cũng đều có chút đỏ mặt xấu hổ giùm Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ không thèm quan tâm, hắn thực không cảm giác thấy mình là đang khoác lác, hắn quả thật cho là mình so với Đổng Trọng Thư còn mạnh hơn, hắn lại nói với Lý Trị:
.- Bệ hạ, chế độ khoa của của Đại đường ta hơn xa so với tiền triều, tuy nhiên nếu như không lợi dụng cho tốt, khoa cử trước kia phân làm khoa cử phân thường khoa cùng chế khoa, khoa tiến sĩ và khoa minh kinh đều được đặt ở trong thường khoa, mà chế khoa là để chiêu nạp nhân tài đặc biệt cho triều đình, nhưng mà chế khoa vẫn không được coi trọng, làm cho thùng rỗng kêu to, nhưng vi thần cho rằng triều đình không thể ly khai chế khoa, công bộ yêu cầu nhân tài khởi công xây dựng công trình thuỷ lợi, lường tính nước, mưa, Hộ bộ cần nhân tài giỏi về tính toán, Binh bộ cần nhân tài nghiên cứu chế tạo vũ khí, vân vân
.- Mà chế khoa đối với khoa cử mà nói là một sự bổ sung vô cùng quan trọng, bởi vì nó có thể làm cho nhân tài phân lưu, đạt tới toàn bộ là nhân tài, sử dụng đúng tài năng của họ, dù sao có một số người am hiểu đánh giặc, có một số người lại am hiểu trị quốc, nhưng hai loại người này thiếu một loại nào đều không thể được.
.Vi thần đề nghị đem lục học thống nhất quy hoạch vào bên trong chế khoa, để cung cấp đủ loại nhân tài cho triều đình ta.
.Hứa Kính Tông vừa nghe, trong lòng vui vẻ, tiểu tử ngươi thật đúng là thông minh quá sẽ bị thông minh hại nha. Lão lập tức liền nói:
.- Bệ hạ, tuy rằng lão thần có điều không ủng hộ, nhưng lời Đặc phái sứ nói cũng quả thật không phải không có lý, lão thần cho rằng có thể thử một lần.
.Chế khoa là thứ xuất hiện sẽ bị đào thải, bởi vì chế khoa yêu cầu chính là nhân tài đặc biệt, bình thường tuyển dụng quan viên đều không hề tuyển từ trong chế khoa, chẳng sợ có tuyển thì cũng là một số chức quan không hề có thực quyền. Chức quan không hề có thực quyền thì có ai muốn làm đâu, hơn nữa chế khoa là hoàng đế mở miệng nói thi mới có thể mở khoa thi, không có điều lệ chế độ, không giống như thường khoa, hàng năm đều mở khoa thi, vì vậy chế khoa quả thật không được người ta coi trọng, không có người nào đi thi cái này, cho nên sau lại liền bị đào thải, ngươi đem hiền giả lục học ném tới bên trong chế khoa, vậy ngươi không phải là tự chịu diệt vong hay sao.
.Lại có một số đại thần đứng ra ủng hộ Hàn Nghệ, trong đó có một số là thật sự có tài, còn có một số là cũng giống như Hứa Kính Tông, cho rằng rác rưởi nên được quăng tới trong thùng rác, đây là chính xác. Hàn môn các ngươi không phải tôn sùng hiền giả lục học sao, hàn môn các ngươi đều nên đi thi chế khoa đi, sĩ tộc chúng ta đi vào sĩ khoa, tất cả đều vui vẻ.
.Lý Trị không hiểu hiền giả lục học ra sao nhưng nghe thì có vẻ cũng có chút đạo lý, nhất là nông học, cái này đáng giá đi phát triển đấy, dù sao Đại Đường là cá thể kinh tế nông nghiệp nên nông canh cũng là một đại sự của quốc gia, cho nên y liền gật đầu nói:
.- Việc này trẫm chuẩn tấu rồi. Nhưng mà kì thi về lục học này nên thi như thế nào, thi cái gì, khanh cần phải gửi một bản tấu chương trình bày chi tiết tỉ mỉ lên cho trẫm.
.- Vi thần tuân mệnh!
.Hàn Nghệ thầm nghĩ, đám người bọn kia đã quên ta đang làm gì sao, ta là một lão thiên, một lão thiên so thương nhân còn giảo hoạt hơn nhiều, thương phẩm do lão thiên sản xuất ra, cho dù là một đống cứt, cũng là có thể bán đi đấy, nếu ca đây đã sản xuất cái đồ chơi này, vậy nhất định phải đem nó bán đi. Hắn lại cười tủm tỉm nói:
.- Bệ hạ, về kì thi của khoa này, vi thần còn có một đề nghị vô cùng quan trọng ạ.
.Còn có!
.Lý Trị mặc dù có chút không kiên nhẫn được nữa, nhưng y vẫn nhẫn nại, dù sao y phải từ gián như lưu, y nói:
.- Nói đi
.Hàn Nghệ nói:
.- Một khi chấn hưng khoa cử, có thể đoán được chính là, đây sẽ trở thành một trong những đại sự của con dân Đại đường chúng ta, thậm chí khả năng phát triển thành một kì thi cố định, đây đối với dân chúng mà nói chính là ý nghĩa cả đời, nhưng nếu chỉ bằng thành tích kì thi mà phán đoán cũng không khỏi có chút võ đoán. Bởi vậy vi thần đề nghị, hẳn là đem hành vi bình thường và phẩm hạnh của thí sinh làm một yếu tố tham khảo trọng yếu. Triều đình cần không phải là nhân tài tham niệm quyền thế mà là những nhân tài có khát vọng, có lý tưởng, là những nhân tài thật sự nghĩ muốn làm ra cống hiến cho quốc gia và dân chúng.
.Lý Trị vốn là không kiên nhẫn, nhưng vừa nghe đến vậy y liền cảm thấy có chút thú vị, y nói:
.- Khanh hãy nói tỉ mỉ thử xem.
.- Vâng.
.Hàn Nghệ nói:
.- Lúc trước, khi vi thần còn ở Dương Châu, từng nghe nói Dương Châu có một thí sinh, người đó muốn làm quan, bởi vậy người đó liều mạng đọc sách, mà cha mẹ y năm nào cũng liều mạng cày ruộng, canh cửi, nuôi y, cung cấp cho y, cho nên vì thế mà tích lũy một thân ốm đau, nhưng mà, lúc ở nhà, nếu như cha mẹ y có hơi lớn tiếng một chút, ảnh hưởng đến việc y đọc sách đều sẽ bị y quở trách. Nhưng người này lại đọc đủ thứ thi thư, ngươi nếu muốn cùng y luận hiếu đạo, y có thể nói cho ngươi nghe một ngày một đêm, tuyệt đối sẽ không lặp lại một câu nào. Khoa cử triều đình chúng ta cũng có kì thi ra nội dung là ‘Hiếu kinh’, nếu ta kiểm tra y cái này, y tuyệt đối không có vấn đề gì, nhưng mà bệ hạ cho rằng y như vậy là hiếu thuận hay là không hiếu thuận đây?
.Lý Trị cau mày nói:
.- Người này đương nhiên là một đứa con bất hiếu rồi.
.Y là một người rất chú trọng hiếu thuận đấy, y cảm thấy rất không vui.
.Hàn Nghệ nói:
.- Khiếm khuyết của khoa cử chính là ở chỗ này. Tuy rằng kì thi của chúng ta kiểm tra đều là đạo đức, hiếu đạo, nhưng mà cái này cũng không thể đại biểu cái gì, có một số người đọc những sách này, chỉ là vì để ứng phó kì thi mà thôi, bọn họ bình thường cũng không phải làm như vậy, cho nên vi thần cho rằng hành vi bình thường của một người là thứ có thể thể hiện phẩm hạnh và đạo đức của người này nhất. Lời thánh nhân nói không phải thể hiện tại trên giấy mà là phải thể hiện tại giữa cuộc sống. Bởi vậy vi thần đề nghị đem một phần nội dung khảo hạch trở thành việc đánh giá quá trình sinh hoạt của người đó. Một người có thể giấu diếm nhất thời, nhưng gã không thể giấu diếm cả hai mươi năm.
.Lý Trị gật gật đầu nói:
.- Đúng vậy, trẫm vô cùng đồng ý đề nghị này của khanh, hiếu đạo không phải là thứ chỉ để nói ngoài miệng mà còn phải xem biểu hiện lúc ngày thường. Đạo đức, lễ nghi cũng đều là như thế.
.Hàn Viện đột nhiên nói:
.- Bệ hạ, lời nói của Đặc phái sứ như vậy mặc dù không phải không có lý, nhưng mà biện pháp thực hiện nó lại hết sức phức tạp, khó có thể áp dụng vào thực tế, hơn nữa quan viên khảo hạch cũng có khả năng sẽ nương nó mà vơ vét của cải, sẽ xuất hiện hiện tượng hủ bại.
.Lý Trị gật gật đầu.
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Tại Đại đường chúng ta vẫn có rất nhiều quân tử không chịu khom lưng vì năm đấu gạo, triều đình không thể để cho quan viên đi khảo hạch chuyện này, bởi vì quan viên vẫn phải cố kỵ đạo lí đối nhân xử thế, chúng ta hẳn nên từ dân gian chọn lựa ra một số danh sĩ phẩm cách cao thượng, có danh vọng, được người tôn kính tiến đến các nơi khảo hạch. Những người này trong cuộc đời không phải không có chỗ bẩn nhưng mà ít nhất tại vấn đề đạo đức là không được có sai sót, hơn nữa phân phối một cách ngẫu nhiên, như vậy có thể phòng ngừa việc phát sinh hủ bại.
.Lý Trị ừ một tiếng, nói:
.- Đó quả thật là một biện pháp hay.
.Lời tuy như thế, nhưng kế hoạch của y đã bị Hàn Nghệ làm cho rối loạn, trong lòng y cũng không có gì an tâm, ánh mắt nhìn quét quần thần, thấy đại đa số mọi người cũng là vậy y liền cất cao giọng nói:
.- Lời Đặc phái sứ nói không sai, chuyện chấn hưng khoa cử rất quan trọng, không thể quá mức cấp tiến, cần phải thận trọng suy xét, các ngươi sau khi trở về, nên suy nghĩ nhiều một chút, trẫm cũng phải suy xét một chút mới được.
.- Bệ hạ thánh minh.
.Quần thần cùng hô lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận