Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 461: Mới rời long đầm, liền vào hang hổ

.Hàn Nghệ không thượng triều, do vậy không biết, thực ra mấy ngày nay, trong triều tiếng nói phản đối giải phóng cấm đi lại ban đêm, mở rộng chợ đêm vẫn không hề ngừng lại.
.Bởi vì mở chợ đêm, giải phóng cấm đi lại ban đêm đều là hành động tổn nông trọng thương, ngươi mở chợ đêm thì nhất định phải tăng cường thương nhân, cũng tức là một chính sách khích lệ làm thương.
.Vấn đề là từ khi triều Đường lập quốc đến nay đều là quốc chế lấy nông làm gốc, thương nhân chỉ ít ỏi như vậy, mỗi một chính sách đều bất lợi với thương nhân, lợi ích cho nông phu, dưới chế độ này, quốc lực phát triển nhanh chóng, tăng cao không ngừng.
.Ngay lúc này Lý Trị ngươi lại thay đổi, việc này vô cùng liều mạng nha.
.Bọn họ đều cho rằng nên tiếp tục duy trì chính sách trọng thương này.
.Nhưng cũng có không ít người tán thành.
.Bởi vì không phải từ triều Đường mới bắt đầu lấy nông làm gốc, mỗi một thời đại đều như vậy, nhưng mỗi một triều đại đều là sau khi đạt được cực thịnh thì lập tức đi xuống dốc, đó là bởi vì sự thôn tính đất đai tạo ra, một khi nông phu không có đất đai, vậy chỉ còn con đường khởi nghĩa mà thôi, không còn con đường nào có thể đi.
.Bây giờ triều Đường cũng gặp phải tình huống này, kinh tế tiểu nông đã phát triển đến cực hạn, nhưng theo sự phát triển của kinh tế, hiện tượng thôn tính đất đai cũng ngày càng nghiêm trọng, đặc biệt là địa khu Quan Trung. Nơi này quý tộc quá nhiều, quý tộc lại có con cháu, sự tăng dần của những người này từng bước dồn ép không gian sinh tồn của nông dân.
.Nhóm người này đều cho rằng không thể đợi khi đã suy sụp rồi mới nghĩ cách khai thông những người này. Nếu muốn duy trì sự phồn vinh này, thì phải sớm ngày nghĩ ra đối sách, đơn giản chỉ còn lại ba con đường, sĩ công thương, sĩ tộc là trời sinh, vậy chỉ còn lại con đường công thương. Triều đình hoặc là giao đất cho những dân chúng kia, không giao được thì ngươi phải phụ trách giúp đỡ họ tìm kế sinh nhai, bằng không khi những người này ngày càng nhiều lên, chắc chắn sẽ xảy ra bạo loạn.
.Ông nói ông có lý, bà nói bà có lý.
.Lý Trị rõ ràng là vô cùng thận trọng, y cũng sợ ủ thành đại họa, đây cũng là mục đích chủ yếu y đến đây.
.Nhưng chuyến đi này cũng không tệ, khiến y càng thêm kiên định.
.Bởi vì suy nghĩ của Hàn Nghệ chính là một cách dung hòa.
.Hàn Nghệ biết trọng thương là xu thế phát triển, chủ nghĩa tư bản sớm muộn gì cũng phải xuất hiện, đây là chuyện không thể tránh khỏi, mặc kệ là mấy trăm năm sau, hay là một ngàn năm sau, nhưng hắn phản đối mù quáng trọng thương, đó là vì một số chuyện ở hậu thế đã ảnh hưởng đến hắn, bởi vì thương nhân một khi hùng mạnh lên thì có thể ảnh hưởng tất cả, nếu thương nhân trở nên không có điểm dừng, vậy quốc gia sẽ lâm vào nguy cơ lớn trước nay chưa từng có, sẽ tổn hại đến rất nhiều người.
.Hoa Hạ trên dưới năm ngàn năm, văn hóa gì cũng có, chỉ duy nhất không có văn hóa thương nhân, bởi vì đều là trọng nông ức thương, thương nhân chính là đại từ của ti tiện, đây cũng là lý do tại sao về sau sau khi cải cách mở cửa, thương nhân Trung Quốc lại bành trướng vô cùng lợi hại, trở nên không có có giới hạn đạo đức, bởi vì trong văn hóa không có gốc rễ về phương diện này, cái gì có thể kiếm tiền thì làm cái đó, làm sao kiếm tiền thì làm thế đó, đây là một sự tổn hại cực lớn đối với xã hội.
.Nếu ngay cả ra ngoài ăn một bữa cơm cũng phải lo lắng đề phòng, vậy thật sự là vô cùng đáng buồn, dù sao thì cuộc sống vốn đã vô cùng gian khổ rồi.
.Hiện nay thương nghiệp triều Đường ở trạng thái nguyên sinh, không có bất cứ sự ô nhiễm nào, mở rộng thương lộ là điều chắc chắn, hôm nay không mở thì ngày mai cũng sẽ tự động xuất hiện, đây là chuyện không thể tránh khỏi, trong lòng Hàn Nghệ rất rõ ràng, cho nên hắn muốn xây dựng nên truyền thống văn hóa của thương nhân Hoa Hạ ngay thời kỳ đầu mở rộng thương lộ. Văn hóa này bao gồm đạo đức và pháp luật, đây là hai đường dây cao thế, ngươi tuyệt đối không thể xâm phạm hai đường dây cao thế này, bằng không nhất định phải nghiêm trị, thà là giam cầm thương nhân cũng không thể sinh ra một đám thương nhân không có đạo đức giới hạn, nhưng nằm trong hai sợi dây tiêu chuẩn này thì kiếm tiền thế nào ngươi cứ làm thế đó, lấy lợi ích làm đầu.
.Hơn nữa văn hóa có thể kế thừa được, chuyện này đối với dân tộc Hoa Hạ mà nói là vô cùng có lợi.
.Lý Trị cũng tán thành tư tưởng của Hàn Nghệ, mở rộng quy mô thương nhân, theo đó không phải là sự thả lỏng, mà là quy phạm càng nghiêm khắc hơn. Về việc này, hiện tại Lý Trị, Trưởng Tôn Vô Kỵ đều tỏ ra vô cùng thận trọng, dù sao thì không cầu có công, chỉ mong không lỗi.
.Bởi vì hiện nay khác với khi cải cách mở cửa, khi đó Trung Quốc suy yếu bần cùng, phải thúc đẩy kinh tế mạnh mẽ, để kéo GDP lên, còn chuyện thương nhân ngươi dùng cách gì thì nhắm một mắt, mở một mắt. Mà hiện tại quốc lực Đại Đường vô cùng cường thịnh, đã là đệ nhất thế giới rồi, không ai có thể chống lại được, không cần nhanh chóng, chỉ cần vững chắc, dù sao ta cũng có thời gian.
.Lý Trị nói là thử nghiệm, nhưng nếu có hiệu quả, chắc chắn sẽ trở thành quốc sách của Đại Đường trong tương lai. Lấy nông làm gốc, lấy thương hỗ trợ, bởi vì liên quan đến sức sản xuất hiện tại, nên không thể lấy thương làm gốc.
.Sau khi bàn xong, đám người Lý Trị lặng lẽ rời đi từ cửa hông, Hàn Nghệ cũng thuận tiện ra ngoài, bởi vì những gì nên nói trước đó hắn đã nói rồi, không còn gì có thể nói nữa. Hơn nữa nếu hắn quay lại, ngược lại sẽ khiến đám người Cố Ngôn Thương lúng túng, dù sao thì vừa rồi Hàn Nghệ hung hăng sỉ nhục bọn họ một phen, do vậy Hàn Nghệ dứt khoát muốn đi dạo xung quanh, đợi khi suýt soát rồi thì lại qua đó nói câu kết thúc là được rồi.
.Nhưng vừa mới đến một chỗ rẽ thì chợt thấy bên ngoài có không ít người đứng đó. Tuy hắn không nhận ra mỗi một người, nhưng cũng nhận ra một vài người trong đó, biết những người này đều là thương nhân hai chợ, đứng đây phỏng chừng là đang đợi tin tức.- Hức! Suýt chút quên mất đám này, nếu rơi vào trong tay bọn họ thì khỏi phải nói. Hắn vội vàng rút về, chọn con đường nhỏ bên cạnh rời khỏi Thị sở.
.Đi một lát, hắn đột nhiên đến trước một tòa lầu, không khỏi dừng bước chân lại. Đây chính là Nữ Sĩ Cách đệ nhất triều Đường, có điều từ khi Nguyên Mẫu Đơn đến ngõ bắc, nơi này đã không mở cửa rồi.
.Bỗng nhiên Hàn Nghệ thấp thoáng nghe thấy trên lầu có người nói chuyện.- Hửm? Hình như là tiếng của Vô Y. Lại thấy cửa hông đang mở, thế là lặng lẽ đi vào, vừa vào trong lâu, thì nghe thấy trên lầu có người hét lên: - Nguyên Mẫu Đơn, Nguyên gia ngươi lẽ nào thiếu chút tiền này sao. Ta nói cho ngươi biết, ta tuyệt đối sẽ không cho phép ngươi làm như vậy.
.Chính là tiếng của lão bà hắn Tiêu Vô Y.
.Lại nghe thấy tiếng của một nữ nhân: - Nữ Sĩ Các này là của nhà ta, ta muốn xử lý thế nào đó là chuyện của ta, Tiêu Vô Y ngươi dựa vào cái gì mà khoa tay múa chân ở đây.
.Dám nói chuyện với Tiêu Vô Y như vậy cũng chỉ có Nguyên Mẫu Đơn.
.Tiêu Vô Y hừ nói: - Cái gì mà nhà ngươi, thiệt cho ngươi còn có mặt mũi nói thế. Ngươi đừng quên, Nữ Sĩ Các này là bản quận chúa nghĩ ra, ngay cả tên cũng là chú ý của bản quận chúa.
.- Ta không hề quên, ta cũng không phủ nhận, nhưng trên khế ước ghi rõ là tên của Nguyên Mẫu Đơn ta, là Nguyên gia ta bỏ tiền, bỏ người.
.- Đó là vì lúc trước ta bị ngươi lừa, chút tiền đó ai mà không bỏ ra được, thật không ngờ ngươi lại là kẻ vong ân phụ nghĩa như thế. Nữ Sĩ Các là ba người chúng ta cùng nhau xây dựng, nơi này tràn ngập hồi ức vui vẻ nhất của chúng ta và đại tỷ. Ngươi có còn nhớ bức họa này là ai vẽ không, bình hoa này là ai mua. Bây giờ đại tỷ vừa đi không lâu, ngươi đã muốn cải tạo nơi này, ngươi xứng đáng với đại tỷ không?
.Lại nghe Nguyên Mẫu Đơn nói: - Tiêu Vô Y, ngươi còn không biết xấu hổ mà nhắc đến đại tỷ. Bỏ đi, ta không muốn nói những chuyện này với ngươi, ngươi lấy đồ của ngươi rời đi đi.
.- Ta cứ không đi, ngươi có thể làm gì ta?
.- Vậy ta sai người đuổi ngươi ra ngoài.
.- Vậy ngươi cứ thử xem, nếu ngươi chọc giận ta, ta sẽ thiêu rụi nơi này bằng một mồi lửa. Ta thà để Nữ Sĩ Các này bồi táng với đại tỷ, cũng quyết không thể để ngươi hủy nó.
.Làm lớn như vậy, không cần đâu! Hàn Nghệ nghe mà mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Đây chính là sự khác biệt lớn nhất của Tiêu Vô Y và Nguyên Mẫu Đơn. Tiêu Vô Y vô cùng niệm tình cũ, giống như cây đàn mà Hàn Nghệ tặng nàng vậy, nhưng nữ nhân như Nguyên Mẫu Đơn lại vô cùng thực tế. Bọn họ có thể trở thành bạn bè, hoàn toàn là vì có Thôi đại tỷ đứng giữa. Bây giờ Thôi đại tỷ đã đi rồi, các nàng lập tức trở nên thủy hỏa bất dung.
.Bỗng nhiên lại nghe được tiếng một nam nhân: - Mẫu Đơn tỷ, Vô Y tỷ, chuyện này.
.- Câm miệng.
.Hai nữ đồng thời nói.
.Hàn Nghệ cười thầm, hóa ra lão Trịnh cũng ở đây nha!
.Lại nghe thấy Nguyên Mẫu Đơn nói: - Ngươi đốt đi! Ngươi đốt rồi ta xây lại là được, với thế lực của Nguyên gia ta, không đến một tháng là có thể xây xong, nhưng ngươi phải nghĩ cho kỹ, phóng hỏa không phải tội nhỏ, lỡ như gây ra lửa lớn, hừ, Tiêu gia các ngươi cũng sẽ gặp họa theo ngươi đó. Có điều đây cũng là chuyện thường, dù sao thì Tiêu Vô Y ngươi hành sự chỉ dựa vào yêu ghét của bản thân, chưa từng suy nghĩ đến người bên cạnh, nếu ai làm người thân với ngươi cũng thật sự là xui xẻo tột đỉnh.
.Phịch!
.Phịch phịch!
.Xem ra lại động thủ rồi! Hàn Nghệ rất nhanh đã nghe thấy bên trên truyền đến tiếng đánh nhau, lấy tay che mặt, thật sự là phức tạp mà. Hắn vốn muốn rời đi, dù sao thì chuyện này thật sự không nói rõ được, nhưng Tiêu Vô Y là lão bà của hắn nha, sao có thể bỏ đi được, nhưng trong lòng cũng sợ hãi nha, dù sao hai nữ nhân này đều có khuynh hướng bạo lực, làm không tốt sẽ tàn phế nha.
.- Chết thì chết vậy.
.Hàn Nghệ cố lấy dũng khí, thở ra một hơi dài, hắng giọng, sau đó lớn tiếng hát: - Thổi quả bong bóng lón, thổi quả bong bóng lớn. Thanh âm vẫn run rẩy, vừa hát, vừa đi lên lầu.
.Quả nhiên, hắn vừa hát, tiếng đánh nhau trên lầu lập tức dừng lại.
.- Hình như là Hàn Nghệ!
.Nghe thấy Trịnh Thiện Hành kích động kêu lên.
.Chúc mừng ngươi, đoán đúng rồi. Hàn Nghệ lên lầu, chỉ thấy trên lầu có ba nam ba nữ, Tiêu Vô Y và Nguyên Mẫu Đơn đứng chính giữa, đều mặt đỏ tai hồng, há miệng thở dốc, trước ngực phập phồng, tin rằng đây chính là nguyên nhân vì sao mọi người đều thích xem nữ nhân cãi nhau. Ngoài ra bên trên còn có bốn người đứng nữa, chính là Trịnh Thiện Hành, Vương Huyền Đạo và Thôi Tập Nhận lâu lâu xuất hiện, còn có muội muội của y, Thôi Hồng Lăng.
.Có điều lúc này ánh mắt của sáu người đều tập trung lên người Hàn Nghệ.
.Điều này khiến Hàn Nghệ chỉ cảm thấy xấu hổ, nở nụ cười khẽ nói: - Oa! Không ngờ ở đây còn náo nhiệt hơn ở Thị sở nha!
.Vương Huyền Đạo nhướng mày, mỉm cười nói: - Hàn tiểu ca, ngươi đến vừa hay, chuyện này do ngươi mà ra, ngươi phải đến chủ trì công đạo.
.Sặc! Con em ngươi, lừa ta lừa đến nghiện rồi chắc, chuyện này liên quan quái gì đến ta hả. Hàn Nghệ lập tức kêu ầm lên: - Vương công tử, nói chuyện phải có chứng cứ nha, ta vừa mới đến nha, Thái Nguyên Vương gia các ngươi hay nói chuyện như vậy sao.
.Vương Huyền Đạo lắc đầu nói: - Ta cũng không ngậm máu phun người. Thứ nhất, là ngươi thuyết phục Mẫu Đơn tỷ đến ngõ bắc mở Nữ Sĩ Các, bằng không tòa lầu Nữ Sĩ Các này cũng sẽ không hoang phế. Thứ hai, là ngươi đề xuất dùng tửu lâu để chống đỡ chợ đêm, bằng không, Mẫu Đơn tỷ cũng sẽ không muốn cải tạo Nữ Sĩ Các thành tửu lâu.
.Như vậy cũng được?
.Hàn Nghệ rít một hơi khí lạnh.
.- Đúng vậy, Hàn tiểu ca, ngươi bụng làm dạ chịu nha!
.Trịnh Thiện Hành nói đoạn đi qua, nhỏ giọng nhanh chóng nói: - Hàn tiểu ca, ngươi thân là bạn của nữ nhân, chuyện này chắc chắn không làm khó được ngươi, coi như giúp đỡ đi. Hai người bọn họ tiếp tục đánh nữa, ai cũng không dễ chịu, làm ơn!
.Chuyện này liên quan gì đến bạn của nữ nhân hả!
.- Nhưng.
.Hàn Nghệ vừa mới mở miệng nói, Trịnh Thiện Hành rất đê tiện mà đẩy sau lưng hắn một cái.
.Oa sặc! Nói gì mà chính nhân quân tử chứ.
.Hàn Nghệ không ngờ Trịnh Thiện Hành lại làm chuyện thiếu đạo đức như vậy, nhất thời không chú ý suýt chút ngã nhào, loạng choạng mấy bước, không dễ dàng gì mới đứng vững được, vừa ngẩng đầu lên đã thấy hai ánh mắt sắc bén bắn tới. Đưa mắt nhìn qua, bản thân mình đang đứng giữa Nguyên Mẫu Đơn và Tiêu Vô Y, chỉ cảm thấy bản thân đã bị bán đứng thật sâu rồi, thầm mắng, lão tử vốn muốn làm nhân sĩ chính nghĩa, đi lên giúp đỡ một chút, nhưng các ngươi lại kéo ta xuống nước. Hàn Nghệ ta là ai chứ, lại bị các ngươi lừa gạt như vậy, lão tử mặc kệ, đánh đi, đánh đi, dù sao chỉ số võ lực lão bà của lão tử bộc phát ra, ai sợ ai, cười ha ha nói: - Vương công tử bọn họ nói đùa thôi. Thật ra tiểu đệ chỉ là họp được một nửa thì hơi mắc tiểu, muốn mượn nhà xí giải quyết một chút, nhưng hình như có chỗ không tiện. Nếu đã là vậy, tiểu đệ vẫn nên tìm chỗ khác để giải quyết. Bọn họ còn đang đợi ta họp, các ngươi tiếp tục, tiếp tục, tiểu đệ cáo từ trước, gặp lại sau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận