Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 774: Giáp lá cà.

.Tại sao Nguyên Mẫu Đơn có thể cùng Tiêu Vô Y kết làm kim lan, cũng là có nguyên nhân nhất định.
.- Nàng đừng tới đây. Ta sẽ kêu đấy, ta thật sự sẽ kêu đấy.
.Hàn Nghệ thận trọng nhìn Nguyên Mẫu Đơn ở bên kia bàn, hung hăng uy hiếp.
.- Ngươi có đi hay không?
.- Trừ khi nàng chịu trách nhiệm với trinh tiết của ta, nếu không thì ta sẽ không đi, đương nhiên, nếu nàng đồng ý chịu trách nhiệm thì nàng càng không có lý do để đuổi ta đi.
.- Vậy đừng trách ta không khách khí.
.Nguyên Mẫu Đơn trực tiếp một cước đá cái bàn tròn sang bên cạnh, lại một cước đá về phía Hàn Nghệ.
.Shit! Giải quyết tận gốc!
.Hàn Nghệ sắc mặt cả kinh.
.- A!
.Chợt nghe thấy một tiếng rên cực kỳ động lòng người, Nguyên Mẫu Đơn cảm giác một cơn đau đớn nóng rát ở đâu đó, nhất thời đứng không vững, ngã thẳng về phía Hàn Nghệ.
.Oa oa oa! Ông trời, ông đây là quá thương ta rồi! Không, nên là những giọt mồ hôi chảy tối qua cũng coi như không uổng phí! Hàn Nghệ dang rộng vòng tay hạnh phúc, một tay giữ lấy vòng eo thon gọn tinh tế của nàng, một tay ôm tấm lưng ngọc ngà của nàng, ôm chặt Nguyên Mẫu Đơn trong lòng, hai đỉnh núi cao vút dính chặt trên ngực, mềm mềm, giống như một cục bông lớn, khoái cảm dâng trào, suýt nữa đã phát ra tiếng rên rỉ, sự mềm mại không có áo lót thật sự rất thoải mái.
.Đây đúng là trộm gà không thành còn mất nắm gạo a! Nguyên Mẫu Đơn bị hắn ôm trong lòng, hơn nữa còn trong tình huống tỉnh táo như vậy, không khỏi vừa thẹn vừa giận, ra sức giãy dụa: - Tên đăng đồ lãng tử ngươi buông ta ra, mau buông ta ra.
.Nếu giờ buông ra thì Hàn Nghệ đã thành lợn rồi, ôm chặt lấy Nguyên Mẫu Đơn, ra sức dồn ép, cọ sát, một chân còn vòng ra sau chân Nguyên Mẫu Đơn, khóa thật chặt lại, ra sức hít hà mùi hương trên cơ thể Nguyên Mẫu Đơn, ngoài miệng lại yếu ớt nói: - Không buông, buông ra rồi nàng lại đánh ta.
.Nguyên Mẫu Đơn tuy là người tập võ, nhưng nếu chỉ liều sức thì không bằng Hàn Nghệ, dù sao thì Hàn Nghệ đều tập luyện hàng ngày, cộng thêm cả ngày hôm nay nàng cũng không ăn cơm, cơ thể và tinh thần đều vô cùng mệt mỏi, giãy dụa hồi lâu, cuối cùng không thể thoát được, thân thể mềm mại ngược lại còn trở nên nóng bỏng, trong lúc vô thức hai má đã đỏ bừng, khẽ thở gấp nói: - Ngươi buông ta ra, ta không đánh ngươi.
.Hàn Nghệ quật cường nói: - Ta không tin, nàng lừa ta. Một bàn tay không kìm được nhẹ nhàng vuốt ve vòng eo thon gọn mịn màng của Nguyên Mẫu Đơn, chậc chậc, cũng thật là khỏi nói, thân thể của cô nàng này đúng thật là tuyệt vời, còn cả cặp đùi kia nữa, thật mê người. Nguyên Ưng, tên khốn khiếp ngươi, bỏ ít thuốc rồi chết dẫm, làm lão tử cụt hứng.
.Tên khốn này rõ ràng chính là Nguyên Mẫu Đơn chợt cảm thấy eo truyền đến một cảm giác kỳ lạ, nàng ghét cảm giác này, hai má đã đỏ bừng lên rồi, trong lòng hết sức xẩu hổ, nhưng hay tay đều bị giữ chặt rồi, trong lúc nóng giận liền há miệng cắn vào vai Hàn Nghệ một cái.
.- Á!
.Hàn Nghệ kêu thảm một tiếng.
.Rầm!
.Cửa phòng đột nhiên mở ra.
.Hả?
.Chỉ thấy Đóa Lạp đứng trước cửa, trợn tròn hai mắt, hai tai bưng chặt cái miệng nhỏ nhắn.
.Cô ta vừa mới đến trước cửa, đang chuẩn bị gõ cửa, chợt nghe thấy tiếng kêu thảm, trong lúc cấp bách liền trực tiếp xông vào, nhưng vừa nhìn thấy tình hình trong phòng liền lập tức ngẩn người, bởi vì Nguyên Mẫu Đơn quay lưng lại phía cô ta, nhìn từ góc độ của cô ta, hình như Nguyên Mẫu Đơn dựa vào ngực Hàn Nghệ, cảnh tượng ân ái này, Đóa Lạp đơn thân bị dọa chết điếng, trong lòng buồn bực, không phải Mẫu Đơn tỷ nói tỷ ấy và Hàn Nghệ kết hôn giả sao? Sao lại
.Trong lúc nhất thời hai mắt đầy ngỡ ngàng.
.- Á! Nguyên Mẫu Đơn xoay đầu lại, thấy là Đóa Lạp, không khỏi giật mình kêu một tiếng, cả khuôn mặt đỏ như mặt trời buổi sáng, ngay cả cái cổ thon dài cũng đỏ ửng lên.
.Đóa Lạp lập tức bừng tỉnh lại, cuống quít nói: - Mẫu Đơn tỷ, xin lỗi, xin lỗi, lúc nãy muội nghe thấy cô gia hét lớn, tưởng là đã xảy ra chuyện gì, muội không phải muội cố ý.
.Hai nữ đều thẹn thùng, sợ hãi, nhưng Hàn Nghệ giống như người chẳng có chuyện gì, cười ha ha nói: - Không sao, không sao, sau này ngươi sẽ thường xuyên nhìn thấy, tập cho quen đi. Đúng rồi, ngươi có chuyện gì? Nhưng cánh tay ôm Mẫu Đơn vẫn không dám buông ra.
.Đóa Lạp đột nhiên nhớ ra mục đích mình đến đây, nói: - Ồ, nhị lão gia bảo tôi đến gọi cô gia và Mẫu Đơn tỷ đi ăn cơm, nhưng nhị lão gia nói nếu như không tiện thì bảo người đưa cơm canh đến.
.Hàn Nghệ cười dài nói: - Ngươi xem Mẫu Đơn tỷ của người hiện giờ như thế này có thế ra ngoài ăn cơm sao?
.Đóa Lạp liếc nhìn Nguyên Mẫu Đơn, chỉ thấy nàng đang mặc áo ngủ, khuôn mặt đỏ bừng, tóc bị xõa tung ra, còn bị Hàn Nghệ ôm trong lòng, cảnh tượng này thật sự là quá, vội nói:
.- Tôi hiểu rồi. Nói xong liền hốt hoảng chạy đi.
.- Á
.Đóa Lạp vừa mới bước chân đi, Hàn Nghệ lại kêu một tiếng thảm thiết: - Còn cắn nữa là rách đấy, rách đấy, rách đấy. Đóa Lạp, mau mau cứu ta.
.Đóa Lạp làm như không nghe thấy, bước chân lại càng nhanh hơn.
.Bốp!
.Trong lúc cấp bách, Hàn Nghệ giơ tay lên, đánh một cái thật mạnh vào mông Nguyên Mẫu Đơn, to thật, rất có tính đàn hồi. Quỹ lệnh siêu đàn hồi khiến Hàn Nghệ giật mình, nhất thời quên mất cái đau trên vai.
.Nguyên Mẫu Đơn chỉ cảm thấy một trận nóng rát trên mông, trong lòng thẹn giận đan xen, cũng càng dùng sức cắn mạnh hơn nữa.
.Lại nữa! Nữ nhân này cầm tinh con cẩu à !
.Tính ương ngạnh của Hàn Nghệ cũng lên cao, lại giáng thêm một cái tát.
.Nguyên Mẫu Đơn cũng cảm giác hắn lại đánh nữa, hai mắt nhắm nhiền, toàn thân căng cứng.
.Nhưng tay rơi trên mông nàng lại chẳng còn lực gì nữa, không những không có lực gì, ngược lại bàn tay kia còn nhẹ nhàng nắn bóp, rồi lại vuốt ve.
.- Ưm
.Đầu óc Nguyên Mẫu Đơn tê dại, cơ thể bỗng nhiên hơi run rẩy, miệng phát ra một tiếng rên rỉ, cũng không biết là kháng nghị hay là hưởng thụ.
.Nhưng nàng đồng thời cũng đã buông lỏng Hàn Nghệ.
.Xem ra cô nàng này thích âu yếm, không thích S&M. Hàn Nghệ cũng là thở phào một hơi, đây là thịt nha, cắn có thể không đau sao! Nói: - Mỹ nữ, lát nữa Đóa Lạp sẽ mang cơm đến rồi, nói không chừng nhị bá cũng sẽ đến.
.Nguyên Mẫu Đơn lập tức vội vàng nói: - Ngươi còn không mau buông tay, lát nữa Đóa Lạp sẽ kéo tôi tớ mang cơm đến.
.Hàn Nghệ khóc không ra nước mắt giơ cao hai tay, suy sụp nói: - Ta nói đại mỹ nữ, nàng nói đạo lý chút được không, rõ ràng chính là nàng đang ômg ta không chịu buông.
.Nguyên Mẫu Đơn sửng sốt, đột nhiên phát giác chẳng biết từ lúc nào mà hai tay của mình đang ôm vòng eo tráng kiện của Hàn Nghệ, còn Hàn Nghệ thì sớm đã buông nàng ra rồi, lập tức mặt đỏ như máu, hận không thể tìm cái lỗ chui vào, thoát ra như nhanh chớp.
.Hàn Nghệ một tay che bả vai, nói: - Nàng cũng quá ác rồi đấy, thịt sắp bị nàng cắn rơi ra rồi.
.Nguyên Mẫu Đơn hai tay đan chéo áo ngủ, mắt ngấn nước, nhưng vẫn có phần nhu ngược, trong mắt đã sắp tóe ra lửa rồi, nói: - Đây đều là ngươi tự chuốc lấy, ngươi ức hiếp ta như vậy, ta quyết sẽ không tha cho ngươi. Trong lòng nhớ lại lúc nãy Hàn Nghệ bóp mông nàng, một ý nghĩ xấu hổ lại dâng lên trên đầu.
.Hàn Nghệ trợn trắng mắt nói: - Là nàng tự chạy vào lòng ta, chuyện này cũng trách ta, lẽ nào muốn ta một cước đá văng nàng đi sao, đúng là nữ nhân hai miệng, kiểu gì cũng nói được a.
.Nguyên Mẫu Đơn nghe không hiểu tiếng long này, nhưng điều này cũng không quan trọng, nàng sống đến chừng này tuổi, chưa từng bị nhục nhã cỡ này, chỉ cảm thấy không thể yêu được, dáng vẻ muốn liều mạng với Hàn Nghệ,
.- Ngừng chiến!
.Hàn Nghệ thấy nữ nhân này lại chuẩn bị động thủ, giơ một tay lên, nói: - Ta nhắc nhở nàng một lần nữa, lát nữa Đóa Lạp sẽ đến, nếu nàng còn làm bừa, ta sẽ không thủ hạ lưu tình nữa đâu. Nói cho nàng biết, ta mà điên lên rồi thì đến bản thân ta cũng cảm thấy sợ.
.Nguyên Mẫu Đơn ngẩn người, cũng thật không dám hành động thiếu suy nghĩ, nói: - Ta tuyệt không tha cho ngươi, bây giờ ngươi cút đi cho ta. Tay chỉ ra ngoài cửa.
.Hàn Nghệ đặt mông ngồi xuống, nói: - Muốn đi thì nàng đi, dù sao ta cũng sẽ không đi.
.- Ta đi thì ta đi.
.Nguyên Mẫu Đơn xoay người liền đi ra ngoài, đã đi đến cửa rồi, lại nghe Hàn Nghệ nói: - Chậc chậc, tân nương tử ăn mặc như vậy đi ra ngoài, gia môn bất hạnh a!
.Nguyên Mẫu Đơn lập tức dừng lại, cúi đầu xuống nhìn lại mình, chỉ cảm thấy não thiếu oxy, quay người trở lại giường, phẫn nộ kéo rèm che lại.
.Ồ, tự giác như vậy! Nhưng mà bây giờ đã lên giường rồi cũng không khỏi hơi quá sớm. Hàn Nghệ âm thầm tự sướng một phen, nhưng cũng không đến quấy rầy nàng.
.Trôi qua hồi lâu, cuối cùng Đóa Lạp cũng bưng cơm canh đến, nhưng vừa bước vào phòng phát hiện tình huống này lại không đúng, lúc nãy còn ôm ôm ấp ấp, vô cùng ân ái, sao chớp mắt đã một người ngồi trên giường, một người ngồi trên ghế rồi?
.Hàn Nghệ liếc mắt đã nhận ra suy nghĩ trong lòng cô nàng, nhìn cô có vẻ hơi trách móc, nói: - Đều trách ngươi, làm Mẫu Đơn tỷ của ngươi xấu hổ, không dám gặp người khác, để cơm canh lên giường đi, ta và Mẫu Đơn tỷ của ngươi ăn trên giường được rồi.
.Đóa Lạp cũng tin thật, đáp lại một tiếng "ồ".
.- Đứng lại!
.Nguyên Mẫu Đơn giận quát một tiến: - Ngươi đừng nghe lời hắn, để cơm canh trên bàn.
.Đương nhiên là Đóa Lạp nghe lời Nguyên Mẫu Đơn, liếc nhìn Hàn Nghệ vẻ khó xử.
.Hàn Nghệ không đành lòng làm khó dễ cô, nói: - Được rồi, bây giờ để ở đây, lát nữa ta sẽ bưng qua.
.Đóa Lạp vội vàng đặt cơm canh lên bàn, nhưng thấy một bát gà mái chưng táo đỏ rất bắt mắt, hương thơm ngào ngạt, Hàn Nghệ cười nói: - Gà này là nhị bá đưa đến cho ta bồi bổ thân thể phải không.
.Đóa Lạp vô thức nói:
.- Sao cô gia biết? Nhưng không phải là nhị lão gia, là nhị lão phu nhân bảo ta mang đến.
.Hàn Nghệ cười ha hả nói: - Đây đều là kiến thức phổ thông, sau này ngươi thành hôn là sẽ biết.
.Nguyên Mẫu Đơn tuy trốn trên giường, nhưng nghe thấy câu này của Hàn Nghệ, hai má không khỏi nóng bừng lên, nói: - Đóa Lạp! Ngươi ra ngoài trước đi.
.- Vâng!
.Đóa Lạp thi lễ với Hàn Nghệ một cái, liền vội vàng lui ra ngoài.
.- Nàng cũng thật là, đừng có dọa Đóa Lạp người ta. Hàn Nghệ lắc đầu, lại nói: - Nàng ra ngoài ăn, hay là ta bưng qua bón tận miệng nàng.
.- Ngươi dám?
.Nàng vừa dứt lời, Hàn Nghệ liền đứng dậy.
.- Đợi đã!
.Chỉ thấy Nguyên Mẫu Đơn lại từ trên giường bước xuống.
.Hàn Nghệ nói: - Vậy mới ngoan sao, người là sắt, cơm là thép, nàng có thể giận dỗi với ta, nhưng quyết không thể không ăn cơm.
.Nguyên Mẫu Đơn đi đến bên cạnh bàn, hung hang trừng mắt lườm Hàn Nghệ, nói: - Hàn Nghệ, rốt cuộc ngươi muốn thế nào?
.Hàn Nghệ nói: - Ta sớm đã nói rõ rồi, ta chỉ muốn nàng chịu trách nhiệm với ta.
.- Ngươi đừng hòng mơ!
.Nguyên Mẫu Đơn giận nói.
.Hàn Nghệ cười ha hả nói:
.- Chuyện này lát nữa chúng ta lại thương lượng, ăn cơm đã, ăn cơm đã. Nói xong, hắn múc một bát canh, để bên cạnh Nguyên Mẫu Đơn, lại múc cho mình một bát, ngửi một hơi: - Thơm quá! Chợt thấy bụng đó cồn cào, vậy là bắt đầu ăn, ăn hết sức ngon miệng.
.Tiểu nhân vô liêm sỉ! Nguyên Mẫu Đơn hung hăng trừng mắt nhìn Hàn Nghệ, nhưng thấy hắn ăn ngon miệng như vậy, chợt thấy cảm giác đói cồn cào dâng lên, cả ngày hôm nay nàng không ăn cơm, dù sao thì tấm thân trong sạch hai mươi mấy năm nay đã bị mất trong mơ hồ rồi, hơn nữa hai bên đều là bị ảnh hưởng của thuốc, làm sao có thể nuốt nổi cơm, nhưng mà, lúc nãy nàng lại đấu đá với Hàn Nghệ một phen, đã đói bụng cồn cào rồi, nhưng nàng vẫn kiên trì không ngồi xuống.
.Bỗng nhiên, trong bụng nàng phát ra hai tiếng ùng ục ùng ục.
.- Phù! Khụ khụ khụ!
.Hàn Nghệ nhất thời không nhịn được, bị sặc canh, giấu đầu hở đuôi nói: - Ta không nghe thấy gì cả.
.Nguyên Mẫu Đơn đã đỏ bừng cả tai, cả người sắp sụp xuống rồi, nỗi xấu hổ trong giây phút này, còn nhiều hơn cả đời nàng cộng lại.
.Vậy nhưng, Hàn Nghệ lại ăn càng ngon miệng hơn, rõ ràng chính là đang dụ dỗ Nguyên Mẫu Đơn.
.Nguyên Mẫu Đơn chỉ cảm thấy một nỗi ấm ức khó hiểu, dựa vào gì mà ta nhìn hắn ăn, đây là nhà ta mà. Nàng hừ một tiếng rồi ngồi xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận