Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 909.2: Thần tài

.Lúc này chỉ cách giờ bắt đầu đại hội không tới nửa canh giờ, ngõ Bắc đã sớm chật kín người, con đường bên ngoài cũng bị xe ngựa chắn hết lối đi.
.Không thể nghi ngờ, thu nhập trong một canh giờ này của Đệ Nhất Lâu Dương Châu, có thể ngang bằng với một ngày bình thường, Phượng Phi Lâu chưa mở cửa, Đệ Nhất Lâu chính là phòng chờ tốt nhất, quan lại có chức vị cao đều đến nơi này.
.Đám người Lý Tích, Thôi Nghĩa Huyền, Dương Tư Nột, Hứa Kính Tông, Lý Nghĩa Phủ, Viên Công Du, Vương Đức Kiệm cùng một nhóm. Nhóm quý tộc Quan Lũng không một người nào tới, đừng nói Hàn Nghệ không mời, cho dù có mời, người ta cũng sẽ không đến. Trưởng Tôn Vô Kỵ là thể hiện thiện ý với Hoàng đế, nhưng đối với Võ Mị Nương, ông ta vẫn luôn không hạ mình cầu hòa, ông ta không thể làm như vậy, bởi vì Chử Toại Lương, Liễu Thích, hai nhà Vương, Tiêu, đều chịu đả kích, không thể trách Hoàng đế, chỉ có thể trách Hoàng Hậu, hai bên vẫn trong tình trạng đối địch.
.- Ôi! Không ngờ Hứa đại học sĩ cũng tới.
.Một người có vóc dáng hơi béo đến bên cạnh bàn, kinh ngạc nhìn Hứa Kính Tông.
.Hiện giờ người người đều biết rằng Hứa Kính Tông bất hòa với Hàn Nghệ, đối với sự xuất hiện của Hứa Kính Tông tất cả mọi người cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
.- Hóa ra là Vi hiền đệ.
.Hứa Kính Tông chắp tay cười, nói:
.- Hoàng hậu hiền đức, trợ giúp minh quân, lòng nhân từ bao la, ta là phận thần tử, há có thể không tới. Điều này không liên quan tới thằng nhãi Hàn Nghệ.
.Ông ta nói thẳng, chính là muốn làm cho toàn bộ người trong thiên hạ biết, ông ta khinh thường Hàn Nghệ.
.Người nọ cười cười, không tiếp lời này, ông ta không nhất thiết phải gây khó dễ cho Hàn Nghệ, tán dóc mấy câu rồi rời đi.
.Trong mắt Hứa Kính Tông hiện lên vẻ không vui, nói:
.- Hoàng hậu muốn tạo phúc cho dân chúng, nhưng có thể tuyên bố ở trong cung, cần gì phải tới đây, chẳng phải là tự hạ thấp thân phận sao.
.Lý Nghĩa Phủ nói:
.- Nghe nói chuyện này là ý kiến do Hàn Nghệ giúp Hoàng hậu đề ra, chắc hẳn việc tổ chức ở đây, nhất định là Hàn Nghệ giật giây Hoàng hậu làm như vậy.
.Vương Đức Kiệm trời sinh tính đa nghi, không khỏi nhướn mày, nói:
.- Một khi đã như vậy, vì sao Hàn Nghệ kia lại nhiệt tình mời chúng ta như vậy.
.Hứa Kính Tông nói:
.- Hắn dám không mời chúng ta, hắn chỉ là người đề xuất ý kiến, còn quỹ từ thiện giáo dục Võ Hoàng hậu này chính là của Hoàng Hậu, hắn dựa vào đâu mà làm chủ.
.Lý Nghĩa Phủ gật đầu, nói:
.- Hiền huynh nói có lý, mặc dù Hàn Nghệ này thường ngoài dự đoán của mọi người, nhưng không đến nỗi ngay cả phép tắc này cũng không hiểu.
.Đột nhiên Viên Công Du nói:
.- Đợi tý nữa còn phải quyên góp tiền, chúng ta quyên góp bao nhiêu?
.Đề tài này rất đáng để thảo luận!
.Hứa Kính Tông nói:
.- Theo lão phu thấy, chủ yếu là những thương nhân kia quyên góp, chúng ta đến để ủng hộ Hoàng hậu, để làm gương, quyên góp mười quan tiền là đủ rồi.
.- Mười quan tiền, ta còn có thể bỏ ra được.
.Viên Công Du thở phào nhẹ nhõm.
.Chiếc bàn phía trong cùng chỉ có ba người ngồi ở đó, chính là Lý Tích, Thôi Nghĩa Huyền, Dương Tư Nột, bọn họ cũng ủng hộ Võ Mị Nương, nhất định phải mời bọn họ!
.Dương Tư Nột hướng về phía Lý Tích, hỏi:
.- Không biết lúc này Tư Không định quyên góp bao nhiêu tiền?
.Lý Tích cười, nói:
.- Lão phu có được sự ân sủng của Tiên hoàng và Bệ hạ, mới có ngày hôm nay, kỳ thực tiền của lão phu, đều là Bệ hạ ban thưởng, ban đầu dự tính sau khi chết sẽ quyên góp cho dân chúng, bây giờ có cơ hội tốt như vậy, coi như là làm chuyện này trước.
.Thật ra ông tới hay không thì cũng không sao cả, Võ Mị Nương cũng sẽ không để ý đến ông, cũng không dám để ý, nhưng ông vẫn đến, xưa nay ông không xem trọng việc tiền nong, ông cảm thấy việc này rất có ý nghĩa nên đích thân đến.
.- Tư Không thực sự có đức độ, trong lòng thấu tình đạt lý, hạ quan kính phục không thôi.
.Dương Tư Nột ôm quyền, nói, trong lòng nghĩ, nhất định số tiền này không ít. Ông ta yên tâm rồi, làm chức quan này, vẫn sợ không cẩn thận sẽ vượt qua cấp trên, ông ta không thể quyên góp nhiều hơn so với Lý Tích, nói không chừng mọi người đều nghĩ Tư Không mới là người quyên góp nhiều tiền, ngươi quyên góp nhiều hơn Tư Không, vậy rốt cuộc ngươi đã tham ô bao nhiêu tiền nhỉ!
.Thôi Nghĩa Huyền hỏi:
.- Không biết Dương tướng quân định quyên góp bao nhiêu?
.Dương Tư Nột cười, nói:
.- Tận lực. Ngự sử đại phu thì sao?
.Thôi Nghĩa Huyền cười, nói:
.- Dù sao ta cũng từng này tuổi rồi, không hiểu rõ về chuyện con số, đợi Tập Nhận quyên góp giúp ta.
.Ở trước tiệm thuốc của Lư gia.
.Vương Huyền Đạo hướng về phía Thôi Tập Nhận vừa mới đến, cười nói:
.- Không ngờ ngay cả Thôi huynh, Hàn Nghệ cũng mời đến rồi.
.Thôi Tập Nhận cười hề hề:
.- Hắn để ta đến tặng tiền đấy, cũng không phải là ý tốt gì, ta sẽ càng không biết ơn hắn.
.Trịnh Thiện Hành cười ha ha, nói:
.- Quả nhiên Thôi huynh là người hiểu chuyện.
.Lư Sư Quái cảm khái nói:
.- Nhưng mà Hàn Nghệ cũng thực sự lợi hại, lời nói từ trước đến nay, mỗi lần đều có thể thu hút phân nửa người của thành Trường An đến cổ vũ.
.Vương Huyền Đạo nói:
.- Chuyện này liên quan đến khoa cử, mà mỗi người dân đều quan tâm chuyện thi cử, dường như có nhiều người đến, cũng chẳng phải chuyện ngoài ý muốn.
.Lư Sư Quái cau mày, nói:
.- Kỳ thực để cho đám thương nhân tham gia khoa cử, cũng không có gì đáng trách, thương nhân cũng có tốt xấu, nhưng dùng khoa cử để cưỡng ép thương nhân quyên góp tiền, hơn nữa còn muốn hai trăm quan tiền, nhiều như vậy, ta cảm thấy làm vậy có chút không ổn!
.Thôi Tập Nhận cười, nói:
.- Lời này của Lư huynh sai rồi, đây chính là có sự chú trọng.
.Lư Sư Quái nói:
.- Nên hiểu lời này thế nào?
.Thôi tập Nhận nói:
.- Hai trăm quan tiền này cũng không ít, một thương nhân bình thường làm gì bỏ ra nhiều tiền như vậy, nhưng người bỏ ra số tiền này, hai trăm quan tiền đối với bọn họ không là cái gì, hành động này của Hàn Nghệ không chỉ đề phòng có vài tiểu thương tán gia bại sản chạy đến đây quyên góp, dứt khoát chặt đứt suy nghĩ của bọn họ, để bọn họ chuyên tâm buôn bán.
.Trịnh Thiện Hành gật đầu, nói:
.- Tập Nhận nói đúng như những gì ta nghĩ, kỳ thực trước nay Hàn Nghệ vẫn luôn coi trọng thị trường của toàn Trường An, hắn tuyệt đối sẽ không làm chuyện vô ích. Nhưng mà so sánh về điểm này, ta vô cùng quan tâm đến Kim Hành kia, Hàn Nghệ hết sức giấu kín chuyện này, ngay cả ta cũng không biết. Ta không biết bọn ngươi có phát hiện ra hay không, sự xuất hiện của Tiền Hào đã thay đổi cách sống của dân chúng Trường An, trước đây trông thấy mọi người vất vả đem tiền đồng nặng trịch đi mua đồ, còn bây giờ, mọi người đều dùng phiếu mua hàng để mua bán, hứng thú của mọi người đối với việc ra ngoài mua thương phẩm cũng tăng lên không ít, làm cho dân chúng cầm đi thuận tiện hơn, mà hiện giờ Hàn Nghệ đem Tiền Hào nâng cấp thành Kim Hành, có lẽ sẽ lại có một đợt chấn động lớn.
.Thôi Tập Nhận gật đầu, nói:
.- Trịnh huynh nói có lý, kỳ thật so với ba năm trước, trong ngoài thành Trường An đều thay đổi rất nhiều, chỉ là chúng ta không chú ý đến, hơn nữa tất cả đều là do Hàn Nghệ.
.Còn ở bên cạnh đường qua lại có một màn oanh oanh yến yến, đẹp không sao tả xiết. Dù sao đại hội này mở ra trên danh nghĩa của Hoàng hậu, không thể không mời nữ nhân, những nữ nhân này không tầm thường, toàn bộ là nữ quyến của các gia đình quyền quý trong triều, đây cũng là một loại thủ đoạn để củng cố địa vị Hoàng hậu của Võ Mị Nương, thực ra phần lớn các Hoàng hậu đều làm như vậy, qua lại thân thiết với các phu nhân của đại thần triều đình, tìm kiếm sự ủng hộ của gia tộc bọn họ.
.Tiêu Vô Y làm nữ chủ nhân của Phượng Phi Lâu, đương nhiên phải ra mặt tiếp đón các phu nhân, thiên kim này.
.- Vô Y tỷ!
.Một thiếu nữ xuống xe ngựa, chạy một mạch đến, kéo cánh tay của Tiêu Vô Y, gọi vô cùng thân thiết.
.Một vị thiếu phụ lớn tuổi đi theo phía sau, cười nói:
.- Con bé này, tại sao vẫn gọi là Vô Y tỷ, phải gọi là Hàn phu nhân. Phải không, Hàn phu nhân?
.Hai má Tiêu Vô Y hơi đỏ, nói:
.- Mấy người các ngươi thực sự là càng ngày càng kỳ cục, dám giễu cợt ta.
.- Đâu đám! Hì hì! Vô Y tỷ, không nói dối tỷ, bọn ta rất ngưỡng mộ tỷ.
.- Ngưỡng mộ cái gì?
.- Hàn tiểu ca là người vui tính, viết thơ cũng hay, còn có thể viết truyện, lại rất được Bệ hạ coi trọng, thật là một lang quân tốt hiếm có, chỉ tiếc là bị Vô Y tỷ nhanh chân đến trước rồi.
.- Trình độ nịnh hót của các ngươi thật sự tiến bộ không ít nhỉ!
.- Nịnh hót cái gì, nếu không Vô Y tỷ có thể bỏ đi thứ yêu thích, ta cũng sẽ không khách khí đâu.
.- Ha ha! Vô Y tỷ, Vương Thất Nương thích Hàn tiểu ca, tại sao Vô Y tỷ không khoan dung một chút, để Hàn tiểu ca nạp nàng ấy làm thiếp.
.- Được!
.- Thật sao?
.Trong mắt Vương Thất Nương sáng ngời.
.Tiêu Vô Y sửng sốt, cười đùa;
.- Ta thấy ngươi, cô gái nhỏ này là đang phát xuân rồi.
.- Ha ha! Vô Y tỷ không nỡ rồi.
.Mấy nữ tử lập tức cười lên.
.Bởi vì đây là lần đầu tiên Tiêu Vô Y lộ diện sau khi hai người công khai mối quan hệ, phải biết rằng trước đây Tiêu Vô Y là một nữ nhân vô cùng phong cách, lần này có thể trò chuyện cùng, nhưng mà, những thiếu nữ quý tộc này cũng đều rất thích Hàn Nghệ, nghe thấy nhiều người khen Hàn Nghệ như vậy, làm cho Tiêu Vô Y vô cùng đắc ý, đây là cảnh tượng mà nàng ước mong, trong chốc lát nở mày nở mặt.
.Tiếc nuối duy nhất chính là rốt cuộc Nguyên Mẫu Đơn không xuất hiện.
.Tiêu Vô Y nhìn quanh, thầm nghĩ, chẳng lẽ Nguyên Mẫu Đơn sẽ không đến, thực sự là không vui chút nào.
.Một lát sau, rốt cuộc cửa chính của Phượng Phi Lâu cũng mở ra.
.Mọi người theo thư mời, trật tự đi vào Phượng Phi Lâu.
.Nhưng những người này đi vào, trên đường vẫn còn rất nhiều người, mọi người đứng đây đều hy vọng có thể nhận được tin tức đầu tiên.
.Hàn Nghệ thấy thời gian sắp đến, vì thế mời Võ Mị Nương và Nguyên Hi di chuyển đến Phượng Phi Lâu.
.Đương nhiên Võ Mị Nương đi ở phía trước, tất nhiên là tiền hô hậu ứng, phòng vệ vô cùng chặt chẽ. Hàn Nghệ và Nguyên Hi đi theo phía sau, nhân cơ hội này, Hàn Nghệ vội vàng hỏi:
.- Đại bá, tại sao người lại tới đây, ta còn tưởng rằng là Mẫu Đơn đến.
.Nguyên Hi thản nhiên nói:
.- Mẫu Đơn còn chưa đủ tư cách.
.Bởi vì đây là lần đầu tiên Nguyên gia giao thiệp với Võ Mị Nương, đây không phải là người bình thường, mà là Hoàng hậu, trên dưới Nguyên gia cho rằng nhất định phải để gia chủ ra mặt, biểu thị lòng tôn trọng.
.Trong lòng Hàn Nghệ cũng hiểu, không đến cũng tốt, nhiều người như vậy, nếu chẳng may Vô Y bị chọc giận, không biết nàng ấy sẽ làm ra chuyện gì.
.Lúc nói chuyện, đoàn người đã đi vào trong Lâu, bên trong chật kín người ngồi, lầu một toàn là nam nhân, tất nhiên mấy người Lý Tích, Thôi Nghĩa Huyền ngồi ở chỗ khách quý, những người khác thì tùy ý, lầu hai đều là nữ nhân, vẫn còn một số người phải đứng. Chỉ nghe thấy tiếng hô to:
.- Hoàng hậu giá lâm!
.Trong lầu lập tức yên tĩnh, lại tập tức nghe thấy tiếng rầm rầm đồng loạt vang lên, tất cả mọi người đều đứng lên, hành lễ về phía Võ Mị Nương.
.Nếu như là trước đây, Võ Mị Nương sẽ hưởng thụ giây phút này, nhưng bây giờ đã quen, để nô tì bảo mọi người miễn lễ, còn bản thân thì đi lên lầu hai, ngồi chung với mẫu thân của nàng và một vài vị mệnh phụ nhân triều đình, xung quanh đều dùng rèm cửa ngăn cách. Dương thị, mẫu thân của nàng đã đến từ sớm, kỳ thực phải nói là, bà được xem là nửa chủ nhân, dù sao nơi này lấy danh nghĩa của Hoàng hậu mở ra, hơn nữa hiện giờ Dương thị cũng đi lại khắp nơi, dù sao bà là xuất thân danh môn, cho nên bà cũng đang lợi dụng ưu thế của bản thân, lôi kéo một vài gia tộc ủng hộ Võ Mị Nương, củng cố địa vị Hoàng hậu của Võ Mị Nương.
.Ý nghĩa chính trị của đại hội quyên góp tiền này rõ ràng cao hơn ý nghĩa từ thiện.
.Đợi sau khi Võ Mị Nương ngồi xuống, những người còn lại mới nhao nhao ngồi xuống.
.Một lúc sau, rốt cuộc Hàn Nghệ cũng đi lên khán đài, tiếng vỗ tay lập tức nổ ra từ bốn phía, tiếng trầm trồ khen ngợi không ngừng, trên lầu dưới lầu đều như vậy.
.Dù sao ở đây, thương nhân và đám người hàn môn là đông nhất, mà hiện giờ Hàn Nghệ là người đứng đầu thương nhân và hàn môn, lão đại vừa lên đài, nhất định phải cổ vũ!
.Hiển nhiên Võ Mị Nương ở trên lầu hơi giật mình, người phía dưới vỗ tay, khá là bình thường, quan trọng là nữ nhân ở trên lầu xao động khác thường, nhìn về phía Tiêu Vô Y cười, nói:
.- Vân Thành, phu quân của ngươi vẫn rất được hoan nghênh đấy.
.Tiêu Vô Y có vẻ hơi ngượng ngùng.
.- Hoàng hậu quá khen.
.Nhưng trong lòng tràn đầy vẻ đắc ý.
.Một phu nhân che miệng cười, nói:
.- Có điều Hoàng hậu không biết, phu quân của Vân Thành là bằng hữu của nữ nhân, hơn nữa sở trường viết thơ tình, rất được lòng nữ nhân.
.Dương thị nói:
.- Vân Thành, Hàn Nghệ viết không ít thơ tình cho ngươi đúng không.
.Tiêu Vô Y suy nghĩ, nếu không tính “Cày đồng đang buổi ban trưa”, vậy thì đúng là không có, ngược lại có tình ca, nhưng không thể nói ra những lời này, chỉ cười ngượng ngùng, không nói gì.
.Trong lúc trò chuyện, tiếng vỗ tay dưới lầu dần dần yên tĩnh trở lại.
.- Cảm ơn tràng vỗ tay của mọi người, cảm ơn mọi người trong lúc bận rộn, đã bớt chút thời gian đến đây.
.Trước tiên Hàn Nghệ chắp tay, nói lời cảm tạ, rồi lại cất cao giọng, nói:
.- Hôm nay, ta vô cùng vinh hạnh ở cùng một chỗ với các vị, chứng kiến khoảnh khắc vĩ đại này, ta tin rằng trăm năm sau, giờ phút này vẫn sẽ được mọi người khắc trong tâm khảm như cũ, bởi vì giờ phút này sẽ thúc đẩy Đại Đường ta lên một tầng cao, trở thành đế quốc huy hoàng chưa từng có trong lịch sử nhân loại.
.Lời mở đầu này, làm cho tình cảm của mọi người sôi sục mãnh liệt, ta ngồi ở đây, Đại Đường có thể lên một tầng cao, ta thực sự rất là trâu.
.Đám người Hứa Kính Tông nghe thấy thì cười nhạt, rõ là khoác lác không cần bản nháp.
.Ngược lại Nguyên Hi, Trịnh Thiện Hành, bọn họ đã quen rồi, đây là tiết mục lừa dối người của Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ nói:
.- Nhưng mọi người có biết sự vĩ đại này đến từ đâu không?
.- Đương nhiên là Hoàng hậu!
.Một người lớn tiếng hô, xem ra là người hâm mộ của Võ Mị Nương.
.- Sai!
.Hàn Nghệ dứt khoát phủ định.
.Thượng khách dưới đài sửng sốt.
.Sắc mặt Võ Mị Nương có chút lúng túng, còn các phu nhân khác ngơ ngác nhìn nhau, tiểu tử này điên rồi sao?
.- Sự vĩ đại này, một phần đến từ tình yêu.
.Hai mắt Hàn Nghệ hơi khép lại, dùng một ngữ điệu vô cùng lãng mạn, nói.
.- Tình yêu sao?
.Thượng khách dưới đài sững sờ, cái này thì liên quan gì chứ.
.Hàn Nghệ ngây ngất một hồi lâu, chậm rãi mở mắt ra, cười nói:
.- Ta đã từng nói, sau lưng một nam nhân thành công chắc chắn có một nữ nhân vĩ đại.
.- Nói rất hay, bạn của nữ nhân!
.Một tiểu nương tử trên lầu kích động la lên.
.- Cảm ơn sự yêu mến của vị tiểu nương tử!
.Hàn Nghệ lập tức đáp.
.Mọi người lập tức òa lên tiếng cười lớn.
.- Tất cả mọi người đều biết, ta thích nhất biệt hiệu bạn của nữ nhân!
.Hàn Nghệ cười cười, đợi sau khi tiếng cười ngừng lại, tiếp tục nói:
.- Trở lại chuyện chính, đương kim Bệ hạ chăm lo việc nước, muốn thúc đẩy chủ trương còn hiền, vì thế tổ chức khoa cử. Mà Hoàng hậu của chúng ta hiền lương thục đức, ngài muốn làm tròn bổn phận của một vị thê tử, ủng hộ sự nghiệp của phu quân. Nhưng làm thế nào để ủng hộ? Trí tuệ Hoàng hậu của chúng ta phi phàm, ngài ấy nghĩ đến nguồn gốc của thi cử ở đâu, chính là giáo dục, cho nên mới nói, không giáo dục, không thi cử, bởi vậy mới có giờ phút vĩ đại này. Chính vì tình yêu vĩ đại này, mới ra đời khoảnh khắc vĩ đại này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận